Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thổ lộ của anh 9
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngày hôm sau, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, Trình Chi Ngôn còn đang ngủ.
Cô quay đầu lại, nhìn lông mi anh dài mà cong nhẹ nhàng rung động, mũi thẳng thắn ở trong không khí xẹt qua một cái độ cong hoàn mỹ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào trên làn da trắng nõn của anh, bao một tầng vầng sáng nhợt nhạt cho anh.
Tiểu Thỏ Tiểu Thỏ chớp cũng không chớp nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ vui mừng không hiểu.
Cô vẫn thích anh nước chanh, đêm qua trước mặt nhiều bạn học như vậy, hướng cô thổ lộ rồi.
Mặc dù ngay từ đầu cô có chút kinh ngạc, nhưng là giờ phút này nhớ lại trong lòng vậy mà nhịn không được tràn đầy đều là ngọt ngào.
Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn một hồi, nhịn không được vươn tay đi ra, ở trên cằm hình dáng hoàn mỹ nhẹ nhàng xẹt qua, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại tại trên độ cong môi đẹp, sau đó chống đỡ đứng dậy, nhẹ nhàng mà hôn một phen trên môi mỏng của anh.
Một giây sau, cổ tay cô liền bị anh cầm chặt.
Đôi mắt đang nhắm phút chốc mở, đôi mắt trong suốt mà thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, nháy mắt tràn ra tràn đầy ôn nhu.
Tiểu Thỏ ngẩn ra, thật giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt, nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Em thức dậy??" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà mang theo một tia khàn khàn.
"Uh`m... Uh`m..." Tiểu Thỏ khẩn trương gật gật đầu, đem thân thể chính mình cách anh hơi chút xa một chút, để tránh bị anh nói chính mình chiếm tiện nghi.
Bàn tay Trình Chi Ngôn nắm cổ tay cô, không hề động, sau một lúc lâu, cười cười nói: "Em cách xa làm gì??"
"Em...Em..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh, cô chần chờ một phen, lại hướng tới bên cạnh anh di chuyển trở về.
" Ngày hôm qua anh... Có phải uống nhiều hay không??" Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn cô lại di chuyển trở về bên cạnh mình, bàn tay nắm cổ tay cô rốt cục buông ra, ngược lại ôm bờ vai cô, khởi động thân thể chính mình hỏi.
"A??"
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen.
Anh nước chanh làm sao có thể hỏi những lời này??
"Anh..." Cô chần chờ một phen, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh còn có nhớ chính mình uống vào bao nhiêu rượu hay không??"
"Đại khái..." Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lại, suy nghĩ một phen, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Không nhớ rõ rồi."
Đêm qua người mời rượu thật sự quá nhiều, anh chỉ nhớ rõ một ly tiếp theo một ly uống, nhưng là cụ thể uống vào bao nhiêu, trái lại không nắm chắc.
"Vậy anh... Còn nhớ rõ chuyện chúng ta cùng đi KTV sao??" Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới anh hỏi.
"KTV??" Trình Chi Ngôn cau mày nhìn Tiểu Thỏ, "Đêm qua còn đi KTV rồi hả??"
" Đúng, anh còn hát hai bài hát, còn... Lại còn thổ lộ với em trước mặt mọi người..." Tiểu Thỏ vẻ mặt lờ mờ nhìn Trình Chi Ngôn.
Anh nước chanh cái gì cũng không nhớ rõ rồi hả??
Không phải Trình Thi Đồng nói tửu lượng anh phi thường tốt sao??
Uống rượu trắng cũng không say, làm sao có thể uống chút bia liền say a??
Mặc dù những cái bia này cộng lại.... Giống như cũng không thiếu bộ dáng.
"Trước mặt mọi người thổ lộ??" Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô nói: "Thổ lộ cái gì??"
" Thì... Nói anh thầm mến em rất lâu... Sau đó không nghĩ muốn tiếp tục làm anh của em các loại...." Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, thanh âm yếu ớt trả lời.
Ngày hôm sau, lúc Tiểu Thỏ tỉnh lại, Trình Chi Ngôn còn đang ngủ.
Cô quay đầu lại, nhìn lông mi anh dài mà cong nhẹ nhàng rung động, mũi thẳng thắn ở trong không khí xẹt qua một cái độ cong hoàn mỹ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào trên làn da trắng nõn của anh, bao một tầng vầng sáng nhợt nhạt cho anh.
Tiểu Thỏ Tiểu Thỏ chớp cũng không chớp nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ vui mừng không hiểu.
Cô vẫn thích anh nước chanh, đêm qua trước mặt nhiều bạn học như vậy, hướng cô thổ lộ rồi.
Mặc dù ngay từ đầu cô có chút kinh ngạc, nhưng là giờ phút này nhớ lại trong lòng vậy mà nhịn không được tràn đầy đều là ngọt ngào.
Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn một hồi, nhịn không được vươn tay đi ra, ở trên cằm hình dáng hoàn mỹ nhẹ nhàng xẹt qua, đầu ngón tay cuối cùng dừng lại tại trên độ cong môi đẹp, sau đó chống đỡ đứng dậy, nhẹ nhàng mà hôn một phen trên môi mỏng của anh.
Một giây sau, cổ tay cô liền bị anh cầm chặt.
Đôi mắt đang nhắm phút chốc mở, đôi mắt trong suốt mà thâm thúy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, nháy mắt tràn ra tràn đầy ôn nhu.
Tiểu Thỏ ngẩn ra, thật giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt, nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em thức dậy??" Trình Chi Ngôn nhàn nhạt mở miệng, thanh âm bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà mang theo một tia khàn khàn.
"Uh`m... Uh`m..." Tiểu Thỏ khẩn trương gật gật đầu, đem thân thể chính mình cách anh hơi chút xa một chút, để tránh bị anh nói chính mình chiếm tiện nghi.
Bàn tay Trình Chi Ngôn nắm cổ tay cô, không hề động, sau một lúc lâu, cười cười nói: "Em cách xa làm gì??"
"Em...Em..." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ nhìn anh, cô chần chờ một phen, lại hướng tới bên cạnh anh di chuyển trở về.
" Ngày hôm qua anh... Có phải uống nhiều hay không??" Trình Chi Ngôn hết sức hài lòng nhìn cô lại di chuyển trở về bên cạnh mình, bàn tay nắm cổ tay cô rốt cục buông ra, ngược lại ôm bờ vai cô, khởi động thân thể chính mình hỏi.
"A??"
Tiểu Thỏ hơi run sợ một phen.
Anh nước chanh làm sao có thể hỏi những lời này??
"Anh..." Cô chần chờ một phen, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh còn có nhớ chính mình uống vào bao nhiêu rượu hay không??"
"Đại khái..." Lông mi thanh tú Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lại, suy nghĩ một phen, sau đó thanh âm trầm giọng nói: "Không nhớ rõ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm qua người mời rượu thật sự quá nhiều, anh chỉ nhớ rõ một ly tiếp theo một ly uống, nhưng là cụ thể uống vào bao nhiêu, trái lại không nắm chắc.
"Vậy anh... Còn nhớ rõ chuyện chúng ta cùng đi KTV sao??" Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt hướng tới anh hỏi.
"KTV??" Trình Chi Ngôn cau mày nhìn Tiểu Thỏ, "Đêm qua còn đi KTV rồi hả??"
" Đúng, anh còn hát hai bài hát, còn... Lại còn thổ lộ với em trước mặt mọi người..." Tiểu Thỏ vẻ mặt lờ mờ nhìn Trình Chi Ngôn.
Anh nước chanh cái gì cũng không nhớ rõ rồi hả??
Không phải Trình Thi Đồng nói tửu lượng anh phi thường tốt sao??
Uống rượu trắng cũng không say, làm sao có thể uống chút bia liền say a??
Mặc dù những cái bia này cộng lại.... Giống như cũng không thiếu bộ dáng.
"Trước mặt mọi người thổ lộ??" Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô nói: "Thổ lộ cái gì??"
" Thì... Nói anh thầm mến em rất lâu... Sau đó không nghĩ muốn tiếp tục làm anh của em các loại...." Đôi mắt Tiểu Thỏ thẳng tắp nhìn anh, thanh âm yếu ớt trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro