Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thực ra cô rất tốt 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Chương Y Sinh xác định cô không có cái vấn đề gì, lúc này mới vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Tiểu Thỏ nâng cằm lên, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, trái phải cũng không có việc có thể làm, liền dùng đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.
Năm phút đồng hồ sau, cũng không biết rốt cuộc tầm mắt Tiểu Thỏ quá mức thẳng hay là khăn lông ướt trên trán Từ Cảnh Thần phát huy tác dụng.
Tóm lại, đôi mắt đang nhắm rốt cục chậm rãi mở rồi.
Từ Cảnh Thần nhìn trần nhà phòng y tế, hiển nhiên còn không có phản ứng kịp chính mình là ở nơi nào.
Sau một lúc lâu, cậu quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình, cau mày hỏi: "Sao cô ở trong này?"
"..."
Tiểu Thỏ nhất thời có chút không nói gì, "Là nhóm người phòng y tế gọi điện thoại bảo tôi tới, nói là cậu té xỉu, như thế nào, chẳng lẽ dãy số điện thoại của tôi không phải cậu nói cho thầy?"
"..."
Từ Cảnh Thần cau mày nhớ lại, anh có nói cho thầy giáo phòng y tế số điện thoại Bạch Tiểu Thỏ sao?"
Cậu như thế nào một chút ấn tượng đều không có a.
"Cậu đã thức dậy, vậy thì uống thuốc đi." Tiểu Thỏ thấy cậu không nói lời nào, liền xem như cậu ngầm thừa nhận, cô đứng dậy đi tới bàn làm việc bên cạnh phòng cứu thương, nhìn thoáng qua thuốc vừa rồi thầy giáo Chương để ở trên bàn còn có tờ giấy đặt ở phía dưới hộp thuốc, động tác lưu loát cầm hai viên con nhộng, lại rót một chén nước đi trở về bên cạnh Từ Cảnh Thần nói: "Kia, uống đi."
" Thứ gì đó?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt ghét bỏ nhìn tay Tiểu Thỏ.
" Thuốc cảm mạo a." Tiểu Thỏ cầm viên thuốc trong tay lại hướng tới trước mặt Từ Cảnh Thần nói: "Mau uống đi, cậu sẽ cảm thấy tốt một chút, bây giờ cậu còn phát sốt, một mình tôi cũng không có khả năng khiêng cậu về nhà, trên cơ bản vẫn lại là dựa vào chính cậu đi trở về."
" Người nào cần cô lo." Từ Cảnh Thần liếc Tiểu Thỏ một cái, đẩy tay cô duỗi trước mặt mình ra nói: "Tôi mới không cần uống loại con nhộng này, nuốt cũng nuốt không trôi."
" Người nào cho cậu nuốt, còn có nước a, nuốt không trôi liền uống miếng nước." Tiểu Thỏ đưa cốc nước kia hướng tới trước mặt Từ Cảnh Thần.
"Không cần. . ." Từ Cảnh Thần vẻ mặt buồn bực.
"..."
Tiểu Thỏ không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu mới tràn đầy nghi hoặc hướng tới cậu nói: "Cậu sẽ không... Cũng là sợ uống thuốc đi?"
"Ai nói?" Từ Cảnh Thần nhất thời giống như gà xù lông, vẻ mặt không vừa ý nhìn Tiểu Thỏ.
" Vậy cậu không thích uống bao con nhộng cũng được." Tiểu Thỏ không sao cả nhún vai nói: "Cảm mạo phát sốt nếu không thì tôi pha thuốc sài hồ pha nước uống uống nhé? Cái kia cũng dùng được."
". . ." Từ Cảnh Thần nhất thời vẻ mặt quái dị nhìn cô.
"Muốn sao? ?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi.
"Cô cũng không phải bác sĩ, kê loạn thuốc cái gì?" Từ Cảnh Thần liếc cô một cái, cuối cùng đưa tay lấy bao con nhộng trong tay Tiểu Thỏ nói: "Tôi uống thuốc thầy phòng y tế có vẻ đáng tin."
"A.... . ." Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn cậu uống hết hai viên bao con nhộng, chậc lưỡi nói: "Cậu sẽ không là sợ uống sài hồ đi?"
"..." Động tác Từ Cảnh Thần cứng đờ.
" Nhưng mà nói đi nói lại, cậu đều đã phát sốt, còn có tinh thần như vậy, thật là nhìn không ra a..." Tiểu Thỏ đưa tay dò xét trán của cậu một chút, xác định cậu vẫn phát sốt như cũ, nhịn không được cảm khái nói.
Chương Y Sinh xác định cô không có cái vấn đề gì, lúc này mới vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Tiểu Thỏ nâng cằm lên, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, trái phải cũng không có việc có thể làm, liền dùng đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.
Năm phút đồng hồ sau, cũng không biết rốt cuộc tầm mắt Tiểu Thỏ quá mức thẳng hay là khăn lông ướt trên trán Từ Cảnh Thần phát huy tác dụng.
Tóm lại, đôi mắt đang nhắm rốt cục chậm rãi mở rồi.
Từ Cảnh Thần nhìn trần nhà phòng y tế, hiển nhiên còn không có phản ứng kịp chính mình là ở nơi nào.
Sau một lúc lâu, cậu quay đầu lại nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh mình, cau mày hỏi: "Sao cô ở trong này?"
"..."
Tiểu Thỏ nhất thời có chút không nói gì, "Là nhóm người phòng y tế gọi điện thoại bảo tôi tới, nói là cậu té xỉu, như thế nào, chẳng lẽ dãy số điện thoại của tôi không phải cậu nói cho thầy?"
"..."
Từ Cảnh Thần cau mày nhớ lại, anh có nói cho thầy giáo phòng y tế số điện thoại Bạch Tiểu Thỏ sao?"
Cậu như thế nào một chút ấn tượng đều không có a.
"Cậu đã thức dậy, vậy thì uống thuốc đi." Tiểu Thỏ thấy cậu không nói lời nào, liền xem như cậu ngầm thừa nhận, cô đứng dậy đi tới bàn làm việc bên cạnh phòng cứu thương, nhìn thoáng qua thuốc vừa rồi thầy giáo Chương để ở trên bàn còn có tờ giấy đặt ở phía dưới hộp thuốc, động tác lưu loát cầm hai viên con nhộng, lại rót một chén nước đi trở về bên cạnh Từ Cảnh Thần nói: "Kia, uống đi."
" Thứ gì đó?" Từ Cảnh Thần vẻ mặt ghét bỏ nhìn tay Tiểu Thỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thuốc cảm mạo a." Tiểu Thỏ cầm viên thuốc trong tay lại hướng tới trước mặt Từ Cảnh Thần nói: "Mau uống đi, cậu sẽ cảm thấy tốt một chút, bây giờ cậu còn phát sốt, một mình tôi cũng không có khả năng khiêng cậu về nhà, trên cơ bản vẫn lại là dựa vào chính cậu đi trở về."
" Người nào cần cô lo." Từ Cảnh Thần liếc Tiểu Thỏ một cái, đẩy tay cô duỗi trước mặt mình ra nói: "Tôi mới không cần uống loại con nhộng này, nuốt cũng nuốt không trôi."
" Người nào cho cậu nuốt, còn có nước a, nuốt không trôi liền uống miếng nước." Tiểu Thỏ đưa cốc nước kia hướng tới trước mặt Từ Cảnh Thần.
"Không cần. . ." Từ Cảnh Thần vẻ mặt buồn bực.
"..."
Tiểu Thỏ không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu, sau một lúc lâu mới tràn đầy nghi hoặc hướng tới cậu nói: "Cậu sẽ không... Cũng là sợ uống thuốc đi?"
"Ai nói?" Từ Cảnh Thần nhất thời giống như gà xù lông, vẻ mặt không vừa ý nhìn Tiểu Thỏ.
" Vậy cậu không thích uống bao con nhộng cũng được." Tiểu Thỏ không sao cả nhún vai nói: "Cảm mạo phát sốt nếu không thì tôi pha thuốc sài hồ pha nước uống uống nhé? Cái kia cũng dùng được."
". . ." Từ Cảnh Thần nhất thời vẻ mặt quái dị nhìn cô.
"Muốn sao? ?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi.
"Cô cũng không phải bác sĩ, kê loạn thuốc cái gì?" Từ Cảnh Thần liếc cô một cái, cuối cùng đưa tay lấy bao con nhộng trong tay Tiểu Thỏ nói: "Tôi uống thuốc thầy phòng y tế có vẻ đáng tin."
"A.... . ." Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn cậu uống hết hai viên bao con nhộng, chậc lưỡi nói: "Cậu sẽ không là sợ uống sài hồ đi?"
"..." Động tác Từ Cảnh Thần cứng đờ.
" Nhưng mà nói đi nói lại, cậu đều đã phát sốt, còn có tinh thần như vậy, thật là nhìn không ra a..." Tiểu Thỏ đưa tay dò xét trán của cậu một chút, xác định cậu vẫn phát sốt như cũ, nhịn không được cảm khái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro