Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Thực ra cô rất tốt 7

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

Hai tay Tiểu Thỏ đang nâng cằm lên, ngồi ở bên cạnh giường, trong đôi mắt tràn đầy vui sướng nhìn cậu.

"Cô..." Từ Cảnh Thần chần chờ một chút, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, thấp giọng hỏi: "Nơi này là nhà cô?"

"Uh`m, Đúng vậy a." Tiểu Thỏ gật gật đầu.

A.... . .

Đây còn giống như là từng ấy năm tới nay lần đầu tiên sau khi cậu tỉnh ngủ thấy có người ở bên cạnh...

Trong khoảng thời gian ngắn Từ Cảnh Thần vậy mà không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

"Đã đói bụng chưa?Tôi cho cậu ăn một chút nhé?" Tiểu Thỏ thấy cậu không nói lời nào, nhất thời nhớ tới cháo mình vẫn đặt giữ ấm ở trong nồi.

"Uh`m." Từ Cảnh Thần gật gật đầu.

Cậu sắp đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi được chứ!

"Cậu chờ a." Tiểu Thỏ đứng dậy, rất nhanh hướng tới phòng bếp dưới lầu chạy vội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Cảnh Thần thấy cô đi, lúc này mới nghiêm túc đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Trên tường bốn phía dán giấy màu hồng, trên giấy tường có mây trắng, có hoa nhỏ, còn có con thỏ nhỏ đáng yêu.

Ngay chính giữa phòng chính là giường lớn cậu ngủ bây giờ, mềm mại, thơm ngào ngạt, khăn trải giường và vỏ chăn cũng hồng nhạt.

Cửa sổ bên cạnh ban công đặt bàn học của cô, bàn học màu trắng ghế dựa màu trắng, cái tủ màu trắng, còn có chậu hoa màu trắng.

Trong chậu hoa một mảnh lá cây xanh nhạt đang đón ánh mặt trời trổ mầm.

Cả căn phòng tràn đầy đều là khí tức con gái, mặc dù màu sắc cậu không quá có thể tiếp thu, nhưng mà không thể không nói phòng Tiểu Thỏ so với không khí trầm lặng phòng cậu thật sự là tốt nhiều lắm.

Ngay tại lúc Từ Cảnh Thần đánh giá mọi nơi, Tiểu Thỏ bưng một chén cháo trắng thơm ngào ngạt lên đây.

" Cho cậu." Cô đưa chén cháo kia tới trước mặt Từ Cảnh Thần, cười tít mắt nói: "Đã không nóng, tôi vẫn đặt giữ ấm cho cậu."

"Cảm ơn." Từ Cảnh Thần tiếp nhận bát cháo trong tay cô, cháo trắng óng ánh trong suốt rắc một chút món ăn xanh đỏ đan xen, nhìn cực kì ngon miệng, bởi vì cậu sớm đã đói bụng một thời gian dài, giờ phút này liền cũng không nói lời vô ích, cầm lấy chiếc đũa liền từng ngụm từng ngụm ăn."

"Ai? Cậu còn có thể nói cám ơn a." Tiểu Thỏ vẻ mặt thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ) ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường, nhìn Từ Cảnh Thần lang thôn hổ yết ( ăn ngấu nghiến) ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Cảnh Thần vừa ăn vừa liếc cô một cái.

Người chỉ có tại lúc cực đói mới có thể cảm thấy mặc kệ đồ ăn gì trước mắt cũng đặc biệt ăn ngon.

Từ Cảnh Thần trước mắt chính là loại tình huống này.

Rõ ràng một chén cháo trắng cực kỳ bình thường, phía trên cũng chỉ là rắc một chút món ăn rất đơn giản, nhưng mà giờ phút này ăn trong miệng của cậu lại giống như là món ăn quý và lạ, bữa tiệc lớn.

Nhưng mà ngắn ngủn vài phút cậu ăn sạch toàn bộ một chén cháo trắng kia rồi.

"Còn muốn ăn sao?" Tiểu Thỏ trong mắt ngạc nhiên nhìn tốc độ cậu ăn bát cháo kia, lại hỏi một câu.

"Uh`m." Từ Cảnh Thần gật gật đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.

"Tôi lại đi lấy cho cậu..." Tiểu Thỏ tiếp nhận bát trong tay cậu, xoay người lại xuống lầu.

Cuối cùng, Từ Cảnh Thần ăn hai chén cháo trắng, cuối cùng cảm thấy mình ăn no rồi.

Tiểu Thỏ tắc lưỡi, hoàn hảo lúc cô nấu cháo thả nhiều gạo một chút, nếu không thì còn chưa đủ người này ăn...

Ăn cơm xong, Từ Cảnh Thần lại duỗi tay sờ đầu mình, hình như nóng lên, cậu nghĩ nghĩ, dứt khoát trực tiếp ngã vào trên gối đầu Tiểu Thỏ nhắm mắt lại nói: "Đêm nay tôi liền ngủ ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0