Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Thực ra cô rất tốt 8

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

"A.... . ." Tiểu Thỏ thuận miệng lên tiếng, dường như với lời nói của cậu không có phản ứng gì.

Từ Cảnh Thần mở to mắt, quay đầu nhìn nhìn Tiểu Thỏ, lại lặp lại một lần: "Đêm nay tôi ngủ ở chỗ này."

"Tôi biết rõ a, tôi nghe thấy được, cậu một câu nói mấy lần làm gì?" Tiểu Thỏ có chút không nói gì nhìn cậu.

". . ."

Lần này đến phiên Từ Cảnh Thần hết chỗ nói rồi.

"Cô không ngại tôi ngủ ở chỗ này sao?"

"Cậu ngủ, không phải cậu đang phát sốt sao, tôi cuối cùng không thể để cho một mình cậu trở về đi?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn cậu nói: "Không phải cậu nói trong nhà cậu không có ai sao?"

"Uh`m. . ."

" Vậy cậu lại nằm một hồi, tôi cầm chén xuống rửa một chút." Tiểu Thỏ đưa tay sờ trán của cậu, xoay người đi ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Cảnh Thần nằm ở trên giường lớn hồng nhạt mềm mại của Tiểu Thỏ, nhìn trần nhà ngẩn người.

Đầu ngón tay cô có một chút hơi lạnh, đụng tới trên trán đang nóng lên của cậu, ngược lại có một chút cảm giác mát.

Uh`m. . . Kỳ thật. . .

Giống như có chị gái cũng là không sai...

Từ Cảnh Thần chuyển người lại, ăn no cơm, hơn nữa còn đang phát sốt, cậu nghĩ lại đã ngủ.

Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng lạn từ cửa sổ kính tiến vào, chiếu một mảnh ánh sáng ngọc ở trên mặt đất.

Từ Cảnh Thần nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ cảm thấy cửa phòng bị mở ra, sau đó một người nhẹ chân nhẹ tay đi đến, một trận ấm áp bay tới trước giường cậu, sau đó một cái tay hơi có chút lạnh lẽo phủ trên trán của cậu.

"Mẹ. . ." Từ Cảnh Thần cúi đầu hô một tiếng.

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nhìn Từ Cảnh Thần hai mắt nhắm nghiền nằmở trên giường, sắc mặt của cậu đã không có trắng xanh như hôm qua, màu hồng phấn trên gương mặt trắng nõn dần trở lại, dường như đang trầm thấp nói mớ.

Chỗ lòng bàn tay của cô che đã không có nóng như hôm qua, xem ra hẳn là đã hạ sốt rồi.

"Từ Cảnh Thần. . . Từ Cảnh Thần? ?" Tiểu Thỏ ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà gọi tên của cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Cảnh Thần rốt cục từ nửa ngủ nửa tỉnh hoàn toàn tỉnh lại.

Cậu mở to mắt, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở trước giường mình, sửng sốt vài giây, sau đó hướng tới cô lộ ra một cái nụ cười rực rỡ.

Nụ cười tươi tắn kia thuần khiết như vậy, không bố trí phòng vệ như vậy, thật giống như là chồi non mới vừa vừa lộ ra trong ngày xuân, còn mang theo giọt sương trong suốt lóng lánh.

Tiểu Thỏ ngớ ra một chút, sau đó cũng cười cười với cậu nói: "Cậu tỉnh rồi? Có cảm giác tốt chút hay không?"

"Uh`m. . ." Cậu chống một cánh tay từ trên giường ngồi dậy, một cánh tay kia sờ sờ trán mình nói: "Giống như hạ sốt rồi. . ."

" Nếu không hôm nay cậu tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi." Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn cậu nói: "Giữa trưa tan học tôi mang một ít thức ăn trở về cho cậu."

"Không cần." Từ Cảnh Thần xốc chăn, trực tiếp xuống đất nói: " Tôi đã tốt hơn nhiều, muốn đi học rồi."

"Vậy cậu..." Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn cậu, cái miệng đỏ hồng giật giật, cuối cùng lắc lắc đầu nói khẽ: "Được rồi, đúng lúc tôi cũng phải đi trường học, tiện đường đưa cậu qua."

"Uh`m." Từ Cảnh Thần chớp chớp mắt nhìn Tiểu Thỏ, cũng không nói cái gì khác đi theo cô xuống lầu ăn cơm sáng, liền cùng nhau ra ngoài.

Tiểu Thỏ đưa Từ Cảnh Thần đến cửa trường học, lúc đi cậu đột nhiên túm tay áo của cô, thanh âm thản nhiên nói: "Kỳ thật cô rất tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0