Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thực ra em cực kỳ khẩn trương
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Ngay tại lúc Trình Thi Đồng định ép buộc chú nhỏ vài câu, di động cô để ở trong túi lại rung rung một cái.
Thực ra từ sau tám giờ buổi tối di động của cô liền không ngừng vang, đủ loại tin nhắn chúc tết nối liền không dứt tiến vào trong điện thoại di động của cô, cô ngại thanh âm nhắc nhở tin nhắn quá phiền dứt khoát liền mở chế độ rung.
Giờ phút này di động của cô đã rung vài vài lần, Trình Thi Đồng lo lắng cho hộp tin nhắn mình đã bị đầy, đành phải đưa điện thoại di động lấy ra, xóa bỏ một tin nhắn hoặc trả lời đủ loại tin nhắn.
Mở tin ngắn điện thoại di động ra, ở bên trong hàng loạt tin nhắn chúc tết, chỉ có một tin nhắn dãy số xa lạ đặc biệt dễ thấy.
Cái tin nhắn kia chỉ có một câu vô cùng đơn giản: Lễ tình nhân vui vẻ!
Năm chữ thêm một cái dấu chấm câu.
Nhưng mà không biết vì sao Trình Thi Đồng chính là nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia rất lâu.
Trực giác của cô nói cho cô cái tin nhắn kia nhất định là Cố Ninh Thư gửi cho cô.
"Đồng Đồng, làm sao vậy?" Tiểu Thỏ thấy Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm màn hình di động của mình không có nhúc nhích, liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới cô hỏi.
"Không có gì, cái kia. . .Tớ đi bên ngoài gọi điện thoại, cậu tiếp tục xem tiết mục cùng chú nhỏ một lát a!" Trình Thi Đồng một quả tim bùm bùm bùm bùm nhảy dựng, hai tay cô đưa điện thoại di động che ở ngực, hướng tới Tiểu Thỏ tùy tiện nói một câu liền chạy ra phòng.
Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn bóng lưng cô chạy đi ra, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn trong mắt nghi hoặc.
Trong sân, đèn lồng đỏ thẫm treo ở ngưỡng cửa hiên, trên cọc gỗ dán câu đối màu đỏ tiên diễm đã có vài năm, trời đêm một mảnh tối đen, ngay cả một ngôi sao đều không thấy, trái lại vô số ánh sáng pháo hoa chiếu sáng nửa bầu trời.
Trình Thi Đồng lấy di động đứng ở trong sân, gió lạnh gào rít thổi qua gương mặt cô, lập tức liền làm cho trái tim cô phù phù phù phù nhảy không ngừng ổn định.
Cô cúi đầu nhìn dãy số xa lạ trên di động, chần chờ một phen cuối cùng đè xuống phím gọi.
"Đô - - đô - - đô - - "
Thời gian chờ đối phương kết nối dường như vô cùng lâu, dù cho xung quanh là tiếng pháo nổ liên tiếp cũng không thể che hết tiếng đô đô nhìn không thấy phần cuối.
" Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau. Sorry, the-number-you. . ." Giọng nữ máy móc không có một tia tình cảm từ trong điện thoại truyền ra.
Trình Thi Đồng có chút thất vọng cúp điện thoại.
Không ai tiếp nghe. . .
Chẳng lẽ. . . Là cô cảm giác sai lầm rồi? ?
Cô cắn môi đứng trong gió rét, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đêm như mực, cúi đầu, tiếp tục đè xuống phím gọi đối với cái dãy số xa lạ kia.
"Đô - - đô - - "
Tiếng kêu gào lạnh giá mà chói tai, một phen lại một phen từ trong điện thoại truyền ra.
Qua một lúc lâu sau, "Thực xin lỗi, thuê bao...." Lại vang lên.
Trình Thi Đồng cắn chặt răng, oán hận cúp điện thoại.
Cái dãy số này càng gọi không thông, càng là làm cho cô kiên định tín niệm đối phương chính là Cố Ninh Thư.
Nếu không thì buổi tối đêm ba mươi người khác đều là chúc tết, năm mới vui vẻ, Vạn Sự Như Ý, vì sao lại cứ liền cái dãy số này gửi lễ tình nhân vui vẻ?
Còn nữa, nếu đây thật là dãy số người nào thân thích hoặc là bạn học, như thế cô gọi qua, đối phương dù nói thế nào cũng có thể nghe điện thoại a.
Ngay tại lúc Trình Thi Đồng định ép buộc chú nhỏ vài câu, di động cô để ở trong túi lại rung rung một cái.
Thực ra từ sau tám giờ buổi tối di động của cô liền không ngừng vang, đủ loại tin nhắn chúc tết nối liền không dứt tiến vào trong điện thoại di động của cô, cô ngại thanh âm nhắc nhở tin nhắn quá phiền dứt khoát liền mở chế độ rung.
Giờ phút này di động của cô đã rung vài vài lần, Trình Thi Đồng lo lắng cho hộp tin nhắn mình đã bị đầy, đành phải đưa điện thoại di động lấy ra, xóa bỏ một tin nhắn hoặc trả lời đủ loại tin nhắn.
Mở tin ngắn điện thoại di động ra, ở bên trong hàng loạt tin nhắn chúc tết, chỉ có một tin nhắn dãy số xa lạ đặc biệt dễ thấy.
Cái tin nhắn kia chỉ có một câu vô cùng đơn giản: Lễ tình nhân vui vẻ!
Năm chữ thêm một cái dấu chấm câu.
Nhưng mà không biết vì sao Trình Thi Đồng chính là nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia rất lâu.
Trực giác của cô nói cho cô cái tin nhắn kia nhất định là Cố Ninh Thư gửi cho cô.
"Đồng Đồng, làm sao vậy?" Tiểu Thỏ thấy Trình Thi Đồng nhìn chằm chằm màn hình di động của mình không có nhúc nhích, liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới cô hỏi.
"Không có gì, cái kia. . .Tớ đi bên ngoài gọi điện thoại, cậu tiếp tục xem tiết mục cùng chú nhỏ một lát a!" Trình Thi Đồng một quả tim bùm bùm bùm bùm nhảy dựng, hai tay cô đưa điện thoại di động che ở ngực, hướng tới Tiểu Thỏ tùy tiện nói một câu liền chạy ra phòng.
Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn bóng lưng cô chạy đi ra, lại quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn trong mắt nghi hoặc.
Trong sân, đèn lồng đỏ thẫm treo ở ngưỡng cửa hiên, trên cọc gỗ dán câu đối màu đỏ tiên diễm đã có vài năm, trời đêm một mảnh tối đen, ngay cả một ngôi sao đều không thấy, trái lại vô số ánh sáng pháo hoa chiếu sáng nửa bầu trời.
Trình Thi Đồng lấy di động đứng ở trong sân, gió lạnh gào rít thổi qua gương mặt cô, lập tức liền làm cho trái tim cô phù phù phù phù nhảy không ngừng ổn định.
Cô cúi đầu nhìn dãy số xa lạ trên di động, chần chờ một phen cuối cùng đè xuống phím gọi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đô - - đô - - đô - - "
Thời gian chờ đối phương kết nối dường như vô cùng lâu, dù cho xung quanh là tiếng pháo nổ liên tiếp cũng không thể che hết tiếng đô đô nhìn không thấy phần cuối.
" Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin gọi lại sau. Sorry, the-number-you. . ." Giọng nữ máy móc không có một tia tình cảm từ trong điện thoại truyền ra.
Trình Thi Đồng có chút thất vọng cúp điện thoại.
Không ai tiếp nghe. . .
Chẳng lẽ. . . Là cô cảm giác sai lầm rồi? ?
Cô cắn môi đứng trong gió rét, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời đêm như mực, cúi đầu, tiếp tục đè xuống phím gọi đối với cái dãy số xa lạ kia.
"Đô - - đô - - "
Tiếng kêu gào lạnh giá mà chói tai, một phen lại một phen từ trong điện thoại truyền ra.
Qua một lúc lâu sau, "Thực xin lỗi, thuê bao...." Lại vang lên.
Trình Thi Đồng cắn chặt răng, oán hận cúp điện thoại.
Cái dãy số này càng gọi không thông, càng là làm cho cô kiên định tín niệm đối phương chính là Cố Ninh Thư.
Nếu không thì buổi tối đêm ba mươi người khác đều là chúc tết, năm mới vui vẻ, Vạn Sự Như Ý, vì sao lại cứ liền cái dãy số này gửi lễ tình nhân vui vẻ?
Còn nữa, nếu đây thật là dãy số người nào thân thích hoặc là bạn học, như thế cô gọi qua, đối phương dù nói thế nào cũng có thể nghe điện thoại a.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro