Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Tiến công cùng phản công 10

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Editor: Quỳnh Nguyễn

Nhưng mà sự thực chứng minh, các cô hiển nhiên là suy nghĩ nhiều.

Bởi vì lúc giờ học vật lý, Trình Chi Ngôn trực tiếp đem hai người các cô trở thành không khí, liền nhìn cũng không có nhìn một cái.

Sau khi tan học, Trình Chi Ngôn cái gì cũng chưa nói, ôm giáo án chính mình liền trực tiếp ra phòng học.

Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, xong rồi, xong rồi, nhất định là giông bão sắp tới trước sự yên lặng.

Buổi tối, tự học buổi tối.

Tiểu Thỏ lòng tràn đầy không yên hướng tới văn phòng Trình Chi Ngôn đi tới.

Mới vừa đi đến cửa văn phòng của anh, liền nghe thanh âm Thân Tử Hạo từ bên trong truyền ra: "Ôi, ta đi, tôi nói Trình Chi Ngôn, hôm nay cậu là làm sao vậy a, như thế nào giống như ăn thuốc nổ, anh không phải nói cậu hai câu sao, cậu dùng loại ánh mắt này nhìn tôi là sao??"

Anh nói xong câu đó trong văn phòng một mảnh an tĩnh, ba giây đồng hồ sau Tiểu Thỏ nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn trong veo mà lạnh lùng từ bên trong nhàn nhạt nhẹ nhàng truyền ra: "Cút."

" Cút liền cút, lão tử lăn xa đã có thể không trở lại, đến lúc đó một lần nữa đổi người ở phòng làm việc với cậu, xem ai còn giúp cậu bao che tình yêu cậu và Tiểu Thỏ, hừ!!" Thân Tử Hạo vô cùng có cốt khí hướng tới Trình Chi Ngôn gầm lên một tiếng, sau đó "Bá" một phen, kéo cửa chính văn phòng ra.

Tiểu Thỏ đứng ở ngoài cửa trong lòng cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.

Thân Tử Hạo đứng ở trong cửa sửng sốt một phen, ánh mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ bên ngoài, trầm mặc hai giây, sau đó lập tức từ bên người cô đi tới, liền xem như hoàn toàn không có thấy cô.

Cửa văn phòng "Két...... Két......", chậm rãi từ từ lại đóng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, ngầm tăng lên lá gan cho chính mình, lúc này mới thật cẩn thận đưa tay đẩy cửa văn phòng ra."Không phải cho anh cút sao, như thế nào lại trở lại!" Thanh âm Trình Chi Ngôn trong veo mà lạnh lùng vang lên, anh ngồi ở trước bàn làm việc, một bàn tay trung bút lông màu đen, đang có chút buồn bực phê chữa bài thi, đầu cũng không nâng hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Ách... Cái kia...Em...Em cũng cần phải cút sao??" Thanh âm Tiểu Thỏ đáng thương tội nghiệp nháy mắt chui vào trong lỗ tai Trình Chi Ngôn.

Động tác Trình Chi Ngôn cứng đờ, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hướng tới Tiểu Thỏ nhìn qua.

Cô đang đeo cặp sách, hai tay cầm lấy quai cặp sách, nhút nhát đứng ở cửa văn phòng, đôi mắt tràn đầy vô tội nhìn anh.

Buồn bực trong lòng Trình Chi Ngôn vào trong giây phút nhìn thấy cô, thoáng có chút giảm bớt, sau đó lại dâng lên càng thêm cảm giác buồn bực.

Anh rốt cuộc nên giải thích cùng cô như thế nào, đêm qua hai người bọn họ đã phát sinh qua quan hệ rồi hả??

"Vào đi, đừng tại cửa đứng."

Sau một lúc lâu Trình Chi Ngôn áp chế cảm xúc trong lòng mình, hướng tới Tiểu Thỏ nhàn nhạt nói một tiếng.

"A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi vào văn phòng của anh.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở bàn công tác khác, dưới cổ áo sơ mi của cô loáng thoáng có thể thấy hôn ngân màu đỏ nhạt, đó là ngày hôm qua anh lưu lại ấn ký trên người cô.

Nhưng mà đối mặt những thứ ấn ký này, Tiểu Thỏ một chút hoài nghi cũng không có, dù sao trước kia Trình Chi Ngôn cũng thường xuyên không có việc gì gặm vài cái trên cần cổ cô, nhiều hoặc ít chung quy lưu lại một chút dấu vết.

Thời gian dài, cô cũng thành thói quen.

Nhưng là giờ phút này, Trình Chi Ngôn nhìn những cái dấu vết này, nhớ tới hình ảnh ngày hôm qua chính mình hướng vào trong thân thể cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0