Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Tiếng mưa gió ban đêm (3)

Vong Ký Hô Hấp Miêu

2024-07-24 11:40:00

Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, sau đó mở cửa đi vào bên trong.

" Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, nói cho con biết...." Tiểu Thỏ đi phía sau mẹ, vừa quấn quít bà vừa cằn nhằn.

" .Ai...." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, chỉ vào mưa nhỏ rơi tí tách ngoài cửa, hướng về Tiểu Thỏ nói: " Nhìn thấy mưa đang rơi bên ngoài không?"

" Vâng! Thấy được." Tiểu Thỏ dùng sức gật gật đầu, " Đã rơi thật lâu thật lâu, con và anh nước chanh đều không thể ra ngoài đi chơi được."

" Quân khu của cha con hiện tại cũng đang mưa, hơn nữa mưa so với bên này của chúng ta còn lớn hơn." Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Thỏ nói: " Sau khi trời mưa quá lớn, nước sông nước hồ sẽ dâng cao, đến khi mặt nước lên cao vượt qua mặt đất sẽ phát sinh lũ lụt, con biết không?"

" Vâng.... Chính là nước làm chìm ngập đường." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt mấy cái, gật gật đầu bày tỏ mình đã hiểu.

" Chính là ý tứ này, nhưng mà cha con ở quân khu bên kia, mặt nước dâng lên thật sự rất cao, người đi ở trên đường, mặt nước đều đã sắp vượt qua đầu rồi."

" Oa... Vậy không phải biến thành bể bơi rồi hả ?" Tiểu Thỏ vẻ mặt mới lạ.

" Ách..... Cũng có thể nói như vậy." Mẹ Tiểu Thỏ gật gật đầu tiếp tục nói: " Nhưng mà cũng không phải mỗi người đều biết bơi, cho nên cha phải đi cứu những người không biết bơi, chờ cha cứu những người đó xong rồi, ông ấy có thể về nhà."

" A...." Tiểu Thỏ hiểu sơ sơ rằng cha mình đi làm cái gì, cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó hướng về mẹ lớn tiếng nói: " Cho nên cha giống như là siêu nhân đi cứu người khác."

" Đúng." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu xù xù của cô, cười cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà trận mưa này...... Khi nào thì mới có thể dừng lại......

Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, nhìn hạt mưa không ngừng rơi xuống, chỉ trông mong trời nhanh chóng nắng lên.

Ngày 25 tháng 6, toàn bộ mực nước vùng ven sông tỉnh Giang Tô vượt qua mực nước cho phép.

Mực thuỷ triều ở Nam Kinh ngày 6 tháng 7 cao 9.90m.

Bởi vì mực nước vùng ven sông cao, bên trong thành phố thoát nước bị tắc nghẽn, hình thành quy mô úng ngập nghiêm trọng.

Dưới ánh trăng tuần bảy đến trung tuần tháng chín, mực nước trên sông sông chính Trường Giang liên tục chịu nước của các nhánh sông vùng trung du tụ hợp chảy về, ngày 29 tháng 7 ở Nam Kinh mặt trời mọc lên cao nhất - mực nước đạt 10.14m cao vị trí thứ hai trong lịch sử, ở 10m duy trì liên tục trong 17 ngày.

Nghỉ hè chấm dứt, mưa rơi gián đoạn không liên tục trên mặt đất, thỉnh thoảng lại có một hai ngày trời nắng như thế, nhưng mà duy trì không được bao lâu lại bắt đầu đổ mưa.

Tiểu Thỏ thỉnh thoảng ở tin tức trực tiếp trên ti vi nhìn thấy bóng dáng cha mình, ông mặc quân phục nguỵ trang, vác bao cát, mặc dù trên người trên mặt toàn bộ đều là lấm tấm bùn lầy đứng ở trong nước cao cỡ nửa người dáng người vẫn cao ngất như cũ, vẫn phong thái như cũ.

" Mẹ, mẹ, con vừa ở trên ti vi nhìn thấy cha rồi!" Tiểu Thỏ vội vàng chạy nhanh như chớp vào phòng bếp túm tạp dề mẹ mình kéo bà đi đến trước mặt ti vi.

Trong tin tức trực tiếp vẫn thông báo các chiến sĩ cố gắng chống lũ cứu tế ở vùng gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất như cũ, nhưng mà Tiểu Thỏ túm mẹ lại một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng cha mình.

Tiểu Thỏ quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt mẹ mình nhìn chằm chằm màn hình tivi, khóe miệng mím thành một đường thẳng, trên mặt tràn ngập mong đợi và lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Số ký tự: 0