Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Tớ biết cậu còn yêu tớ 3
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn anh.
Cố Ninh Thư hướng tới cô bất đắc dĩ cười cười, sau đó đè xuống nút nghe, xoay người sang chỗ khác, hướng tới bên kia điện thoại nhẹ nhàng lên tiếng: "Uy, ba ba."
"..."
"Vâng, được."
"..."
"Con đã biết, lễ tổng kết chúng con đã kết thúc, một lát con đi ra."
"..."
"Vâng."
Cố Ninh Thư ngoại trừ câu đầu tiên hô một tiếng ba anh, vô cùng đơn giản ba câu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Thi Đồng nhìn bóng lưng anh gầy cao ngất, hướng tới anh nhíu nhíu mày nói: "Nói điện thoại xong hả?? Có thể nói cho tớ biết vì sao muốn chia tay cùng tớ chứ?"
Cố Ninh Thư xoay người lại, đưa điện thoại di động thả vào trong túi áo một lần nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc hồi lâu, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên nói: "Bởi vì... Tớ thích người khác..."
"Gạt người!" Trình Thi Đồng hướng về phía anh gầm lên một câu.
"Thật sự..." Trong giọng nói Cố Ninh Thư không tự giác liền có chút chột dạ.
Trình Thi Đồng nhìn chăm chú anh hồi lâu, sau đó đưa tay túm cánh tay của anh, đưa tay áo anh hướng lên trên một phen, nhìn trên cổ tay anh vẫn mang theo vòng tay mình đưa cho anh như cũ, thở phì phì nói: "Nếu thích người khác vậy thì trả lại vòng tay tớ đưa cho cậu cho tớ."
"..." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, vẫn lại là đưa tay tháo vòng tay trên cổ tay mình xuống, chỉ là anh nắm ở trong lòng bàn tay, do dự một hồi lâu, mới trả lại cho Trình Thi Đồng.
Trình Thi Đồng nhìn vòng tay đã có chút mòn trong lòng bàn tay mình, vậy mà nhịn không được lòng đau xót.
Đây hình như là năm lớp sáu tiểu học chính mình làm cho cậu ấy đi...
Cái lúc kia trường học đột nhiên lưu hành dùng đủ loại sợi dây màu sắc bện thành vòng tay, cô cảm thấy chơi vui, liền mua một đống sợi dây, cân nhắc cả đêm cũng bện một cái cho Cố Ninh Thư.
Lúc cô vui vẻ đưa vòng tay cho cậu, cậu chỉ là đơn giản lườm một cái, cũng không nói cái gì, liền yên lặng đeo rồi.
Trình Thi Đồng vốn còn tưởng rằng cậu sẽ khen ngợi chính mình một phen, đến bây giờ còn nhớ rõ chính mình lúc ấy hờn dỗi mấy ngày.
Sau đó, bất tri bất giác sợi vòng tay này vậy mà đã bị anh đeo bốn năm năm...
Trong lúc có rất nhiều lần cô nói muốn làm một cái cho anh một lần nữa, hoặc là mua một cái càng tốt, anh đều chỉ là cười cười, nói chính mình thích cái này.
Cô vốn cho là cái vòng tay này anh sẽ đeo đến khi bọn họ lớn lên, đến bọn họ kết hôn, nhưng mà không nghĩ tới, trước mắt, anh vậy mà kéo rớt.
Trình Thi Đồng nhất thời giận dễ sợ, cô hung hăng cầm cái vòng tay kia ném vào bồn hoa bên cạnh, hướng tới Cố Ninh Thư hét lên: "Cậu đã không cần tớ giữ cũng vô dụng, ném đi! Cố Ninh Thư! Tạm biệt! Chúng ta chia tay liền chia tay!!"
Cô nói xong lời nói này, lại trừng mắt nhìn Cố Ninh Thư một cái, sau đó hai tay cầm ghế bên cạnh anh, rất nhanh chạy.
Cố Ninh Thư nhìn bóng lưng cô nhanh chóng chạy xa, nhịn không được thở dài một hơi.
Trình Thi Đồng ôm ghế một đường chạy về phòng học chính mình, nặng nề mà đặt ghế trên vị trí chính mình, lúc này mới nhớ tới chính mình hình như đưa một cái vòng cổ tình lữ cho anh, nếu muốn chia tay mà nói, hẳn là đòi toàn bộ mới đúng.
"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy??" Tiểu Thỏ đang ở trên ghế thu dọn cặp sách, mắt thấy Trình Thi Đồng thở phì phì đi vào, mới vừa mở miệng hỏi một câu lại cảm thấy hoa mắt, cô vậy mà lại chạy đi ra ngoài
Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn anh.
Cố Ninh Thư hướng tới cô bất đắc dĩ cười cười, sau đó đè xuống nút nghe, xoay người sang chỗ khác, hướng tới bên kia điện thoại nhẹ nhàng lên tiếng: "Uy, ba ba."
"..."
"Vâng, được."
"..."
"Con đã biết, lễ tổng kết chúng con đã kết thúc, một lát con đi ra."
"..."
"Vâng."
Cố Ninh Thư ngoại trừ câu đầu tiên hô một tiếng ba anh, vô cùng đơn giản ba câu liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Thi Đồng nhìn bóng lưng anh gầy cao ngất, hướng tới anh nhíu nhíu mày nói: "Nói điện thoại xong hả?? Có thể nói cho tớ biết vì sao muốn chia tay cùng tớ chứ?"
Cố Ninh Thư xoay người lại, đưa điện thoại di động thả vào trong túi áo một lần nữa, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trình Thi Đồng, trầm mặc hồi lâu, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên nói: "Bởi vì... Tớ thích người khác..."
"Gạt người!" Trình Thi Đồng hướng về phía anh gầm lên một câu.
"Thật sự..." Trong giọng nói Cố Ninh Thư không tự giác liền có chút chột dạ.
Trình Thi Đồng nhìn chăm chú anh hồi lâu, sau đó đưa tay túm cánh tay của anh, đưa tay áo anh hướng lên trên một phen, nhìn trên cổ tay anh vẫn mang theo vòng tay mình đưa cho anh như cũ, thở phì phì nói: "Nếu thích người khác vậy thì trả lại vòng tay tớ đưa cho cậu cho tớ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Cố Ninh Thư chần chờ một phen, vẫn lại là đưa tay tháo vòng tay trên cổ tay mình xuống, chỉ là anh nắm ở trong lòng bàn tay, do dự một hồi lâu, mới trả lại cho Trình Thi Đồng.
Trình Thi Đồng nhìn vòng tay đã có chút mòn trong lòng bàn tay mình, vậy mà nhịn không được lòng đau xót.
Đây hình như là năm lớp sáu tiểu học chính mình làm cho cậu ấy đi...
Cái lúc kia trường học đột nhiên lưu hành dùng đủ loại sợi dây màu sắc bện thành vòng tay, cô cảm thấy chơi vui, liền mua một đống sợi dây, cân nhắc cả đêm cũng bện một cái cho Cố Ninh Thư.
Lúc cô vui vẻ đưa vòng tay cho cậu, cậu chỉ là đơn giản lườm một cái, cũng không nói cái gì, liền yên lặng đeo rồi.
Trình Thi Đồng vốn còn tưởng rằng cậu sẽ khen ngợi chính mình một phen, đến bây giờ còn nhớ rõ chính mình lúc ấy hờn dỗi mấy ngày.
Sau đó, bất tri bất giác sợi vòng tay này vậy mà đã bị anh đeo bốn năm năm...
Trong lúc có rất nhiều lần cô nói muốn làm một cái cho anh một lần nữa, hoặc là mua một cái càng tốt, anh đều chỉ là cười cười, nói chính mình thích cái này.
Cô vốn cho là cái vòng tay này anh sẽ đeo đến khi bọn họ lớn lên, đến bọn họ kết hôn, nhưng mà không nghĩ tới, trước mắt, anh vậy mà kéo rớt.
Trình Thi Đồng nhất thời giận dễ sợ, cô hung hăng cầm cái vòng tay kia ném vào bồn hoa bên cạnh, hướng tới Cố Ninh Thư hét lên: "Cậu đã không cần tớ giữ cũng vô dụng, ném đi! Cố Ninh Thư! Tạm biệt! Chúng ta chia tay liền chia tay!!"
Cô nói xong lời nói này, lại trừng mắt nhìn Cố Ninh Thư một cái, sau đó hai tay cầm ghế bên cạnh anh, rất nhanh chạy.
Cố Ninh Thư nhìn bóng lưng cô nhanh chóng chạy xa, nhịn không được thở dài một hơi.
Trình Thi Đồng ôm ghế một đường chạy về phòng học chính mình, nặng nề mà đặt ghế trên vị trí chính mình, lúc này mới nhớ tới chính mình hình như đưa một cái vòng cổ tình lữ cho anh, nếu muốn chia tay mà nói, hẳn là đòi toàn bộ mới đúng.
"Đồng Đồng, cậu làm sao vậy??" Tiểu Thỏ đang ở trên ghế thu dọn cặp sách, mắt thấy Trình Thi Đồng thở phì phì đi vào, mới vừa mở miệng hỏi một câu lại cảm thấy hoa mắt, cô vậy mà lại chạy đi ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro