Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Tớ có bạn gái 5
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng mà nói đi nói lại, nam sinh giống Trình Chi Ngôn lại có người nào lại không thích a?
Giữa thời tiết quang đãng như vậy, người con trai mặc áo sơmi trắng, tươi cười sạch sẽ lại ôn nhu, thân hình gầy, đôi mắt trong suốt, anh chỉ nhìn ngươi một cái, sẽ gặp làm cho toàn bộ thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ.
Cho nên cô mới có thể trong lúc bất tri bất giác thích anh càng ngày càng nhiều.
Hạ Vân Hi đưa mắt nhìn sang tiếng động lớn trong sân bóng.
"Mau, mau! Chuyền bóng, chuyền bóng!" Hạ Phong vừa chạy vừa hướng tới một vị bạn học nam mang bóng lớn tiếng hô.
" Phòng thủ, phòng thủ cậu ta!" Thầy giáo bên đội kia đang khàn cả giọng gào thét.
Vị bạn học nam mang quả bóng kia, một cái lắc mình một cái, thân thể thấp bé, nhưng mà trong chớp mắt liền truyền quả bóng truyền cho Hạ Phong.
" Trình Chi Ngôn! Tiếp bóng!" Sau khi Hạ Phong cầm quả bóng đến bước chân vẫn hướng về phía trước nháy mắt dừng lại, anh ta chuyền bóng ra phía sau một cái, liền cầm bóng rổ trong tay ném cho Trình Chi Ngôn chạy cách đó không xa sau lưng anh ta.
" Nguy rồi!" Thầy giáo thể dục vỗ đùi, vừa rồi chỉ lo làm cho người đi phòng Hạ Phong, hoàn toàn đã quên bên cạnh anh ta còn có một người xuất quỷ nhập thần Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn tiếp nhận quả bóng, nhanh chóng chuyển động, thời điểm sắp đến dưới rổ, vậy mà đối diện lại lao tới một người thân hình cường tráng.
" Trình Chi Ngôn, cẩn thận!" Hạ Phong mắt thấy người kia cường tráng như ngọn núi nhỏ hướng tới Trình Chi Ngôn vọt tới, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở anh.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn nheo lại, mắt thấy chính mình liền muốn đụng vào trên người đối phương, vội vàng dừng lại, ngay sau đó xoay người trở tay ném bóng vào rổ.
Bóng vào!
"Chết tiệt! Loại bóng này cũng có thể tiến vào!" Hạ Phong mắt thấy quả bóng rổ kia ở trên khung vòng vo hai vòng, sau đó vững vàng rơi vào bên trong khung, nhịn không được cảm khái một câu.
"Nha - -!"
"Cẩn thận - -! !"
Cùng với tiếng Hạ Phong cảm khái, nhưng xung quanh vang lên từng đợt kinh hô.
Trình Chi Ngôn ném bóng vào rổ, thời điểm xoay người lại vẫn vì quán tính mà đụng vào trên người đối phương, hơn nữa dưới chân anh trong khoảng thời gian ngắn không có đứng vững, cả người thẳng tắp hướng tới phía sau ngã.
"Ầm" một tiếng, ngay cả Hạ Phong cũng cảm thấy lưng đau thay anh.
Thầy giáo thể dục còn có các học sinh ở tại chỗ trận đấu vội vàng vây quanh đi lên.
" Trình Chi Ngôn, em không sao chứ?" Thầy giáo thể dục đẩy mọi người ra, vọt tới trước mặt Trình Chi Ngôn hướng tới anh vươn tay.
Trình Chi Ngôn té ngã trên đất dường như ngớ ra vài giây lúc này mới phản ứng kịp, anh túm tay thầy giáo thể dục xoay người một cái bò lên, vỗ vỗ áo T-shirt chính mình nói: "Không sao, chính là trên tay rách da chút, vừa rồi ngã xuống tới lấy tay chống đỡ một chút."
" Cái này gọi là rách da một chút sao? Đây đều đã đổ máu!" Hạ Phong đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn ngạc hét lớn.
Một đám nhất thời theo ánh mắt Hạ Phong nhìn qua.
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn bị rách một khối da lớn, máu tươi đang hỗn hợp bùn đất ở miệng vết thương chậm rãi chảy xuống dưới.
"Mau, nhanh chóng đi phòng y tế khử trùng." Thầy giáo thể dục quyết định thật nhanh, đẩy Hạ Phong một cái nói: "Nhanh lên, đi cùng cậu ta."
"A.... . ." Hạ Phong gãi gãi cái ót chính mình, một bàn tay thật cẩn thận kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, giống như là đỡ lão phật gia (người già) đi đường, mang theo anh đi phòng y tế.
Nhưng mà nói đi nói lại, nam sinh giống Trình Chi Ngôn lại có người nào lại không thích a?
Giữa thời tiết quang đãng như vậy, người con trai mặc áo sơmi trắng, tươi cười sạch sẽ lại ôn nhu, thân hình gầy, đôi mắt trong suốt, anh chỉ nhìn ngươi một cái, sẽ gặp làm cho toàn bộ thế giới đều tràn ngập ánh mặt trời rực rỡ.
Cho nên cô mới có thể trong lúc bất tri bất giác thích anh càng ngày càng nhiều.
Hạ Vân Hi đưa mắt nhìn sang tiếng động lớn trong sân bóng.
"Mau, mau! Chuyền bóng, chuyền bóng!" Hạ Phong vừa chạy vừa hướng tới một vị bạn học nam mang bóng lớn tiếng hô.
" Phòng thủ, phòng thủ cậu ta!" Thầy giáo bên đội kia đang khàn cả giọng gào thét.
Vị bạn học nam mang quả bóng kia, một cái lắc mình một cái, thân thể thấp bé, nhưng mà trong chớp mắt liền truyền quả bóng truyền cho Hạ Phong.
" Trình Chi Ngôn! Tiếp bóng!" Sau khi Hạ Phong cầm quả bóng đến bước chân vẫn hướng về phía trước nháy mắt dừng lại, anh ta chuyền bóng ra phía sau một cái, liền cầm bóng rổ trong tay ném cho Trình Chi Ngôn chạy cách đó không xa sau lưng anh ta.
" Nguy rồi!" Thầy giáo thể dục vỗ đùi, vừa rồi chỉ lo làm cho người đi phòng Hạ Phong, hoàn toàn đã quên bên cạnh anh ta còn có một người xuất quỷ nhập thần Trình Chi Ngôn.
Trình Chi Ngôn tiếp nhận quả bóng, nhanh chóng chuyển động, thời điểm sắp đến dưới rổ, vậy mà đối diện lại lao tới một người thân hình cường tráng.
" Trình Chi Ngôn, cẩn thận!" Hạ Phong mắt thấy người kia cường tráng như ngọn núi nhỏ hướng tới Trình Chi Ngôn vọt tới, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở anh.
Đôi mắt Trình Chi Ngôn nheo lại, mắt thấy chính mình liền muốn đụng vào trên người đối phương, vội vàng dừng lại, ngay sau đó xoay người trở tay ném bóng vào rổ.
Bóng vào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chết tiệt! Loại bóng này cũng có thể tiến vào!" Hạ Phong mắt thấy quả bóng rổ kia ở trên khung vòng vo hai vòng, sau đó vững vàng rơi vào bên trong khung, nhịn không được cảm khái một câu.
"Nha - -!"
"Cẩn thận - -! !"
Cùng với tiếng Hạ Phong cảm khái, nhưng xung quanh vang lên từng đợt kinh hô.
Trình Chi Ngôn ném bóng vào rổ, thời điểm xoay người lại vẫn vì quán tính mà đụng vào trên người đối phương, hơn nữa dưới chân anh trong khoảng thời gian ngắn không có đứng vững, cả người thẳng tắp hướng tới phía sau ngã.
"Ầm" một tiếng, ngay cả Hạ Phong cũng cảm thấy lưng đau thay anh.
Thầy giáo thể dục còn có các học sinh ở tại chỗ trận đấu vội vàng vây quanh đi lên.
" Trình Chi Ngôn, em không sao chứ?" Thầy giáo thể dục đẩy mọi người ra, vọt tới trước mặt Trình Chi Ngôn hướng tới anh vươn tay.
Trình Chi Ngôn té ngã trên đất dường như ngớ ra vài giây lúc này mới phản ứng kịp, anh túm tay thầy giáo thể dục xoay người một cái bò lên, vỗ vỗ áo T-shirt chính mình nói: "Không sao, chính là trên tay rách da chút, vừa rồi ngã xuống tới lấy tay chống đỡ một chút."
" Cái này gọi là rách da một chút sao? Đây đều đã đổ máu!" Hạ Phong đứng ở bên cạnh Trình Chi Ngôn ngạc hét lớn.
Một đám nhất thời theo ánh mắt Hạ Phong nhìn qua.
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn bị rách một khối da lớn, máu tươi đang hỗn hợp bùn đất ở miệng vết thương chậm rãi chảy xuống dưới.
"Mau, nhanh chóng đi phòng y tế khử trùng." Thầy giáo thể dục quyết định thật nhanh, đẩy Hạ Phong một cái nói: "Nhanh lên, đi cùng cậu ta."
"A.... . ." Hạ Phong gãi gãi cái ót chính mình, một bàn tay thật cẩn thận kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, giống như là đỡ lão phật gia (người già) đi đường, mang theo anh đi phòng y tế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro