Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Truyền máu bị nhiễm HIV
Vong Ký Hô Hấp Miêu
2024-07-24 11:40:00
Editor: May
Trình Thi Đồng liền bảo trì tư thế này ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện, không biết mình ngồi bao lâu.
Qua rất lâu, cô mới phục hồi tinh thần lại, lấy điện thoại di động ra, bật trình duyệt lên, sau đó nhanh chóng tìm tòi một tin tức về "Truyền máu bị nhiễm HIV".
Từng kết quả tìm kiếm trong baidu kia, làm cho cô nhìn thấy liền kinh hoàng khiếp sợ.
"Thời kỳ đầu bị lây bệnh AIDS, kiểm tra đo lường không ra kháng thể dương tính HIV, nhưng có tính lây bệnh rất nặng, đây chính là kỳ ủ bệnh. Kỳ ủ bệnh ước chừng khoảng 3-6 tháng, trong lúc này nếu như hiến máu, là kiểm tra đo lường không ra siêu vi trùng HIV trong máu."
"Rất nhiều người có hành vi nguy hiểm cao thích dùng hiến máu để kiểm tra đo lường bệnh Sida, lại không biết kỳ ủ bệnh siêu vi trùng HIV hoàn toàn không kiểm tra đo lường ra. Hơn nữa làm như thế là hành vi cực kỳ không đạo đức, sẽ hại rất nhiều người cần truyền máu."
"Mặc kệ ở trong nước hay là ở nước ngoài, "kỳ ủ bệnh" là nhất định tồn tại, cũng là thủ đoạn không tiêu trừ ở kỹ thuật trước mắt."
Trình Thi Đồng xem những tin tức kia, lật xem từng trang, trong ánh mắt nhịn không được liền có nước mắt chảy ra.
Khi cô nhìn thấy một tin tức, về một cô bé năm tuổi bởi vì lúc làm giải phẫu bệnh tim truyền máu mà bị nhiễm siêu vi trùng HIV, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Trong ảnh tin tức, cô gái nhỏ năm tuổi kia ôm gấu con, một mình trơ trọi ngồi ở cửa.
Bởi vì bị nhiễm HIV, không có đứa bé khác nguyện ý cùng nhau chơi đùa với em.
Không biết rõ vì sao, trước mắt cô liền hiện ra hình ảnh Cố Ninh Thư cô đơn một mình ngồi ở trên giường bệnh.
Trình Thi Đồng thu hồi di động, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà hành lang bệnh viện, bình phục tâm tình một hồi lâu, lúc này mới duỗi tay lau nước mắt nơi khóe măt đi.
Cô đứng dậy, đi cực nhanh tới phòng bệnh của Cố Ninh Thư.
Lúc đi đến cửa phòng bệnh của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng đưa tay sờ sờ mặt của mình, sau khi xác định trên mặt không có bất kỳ nước mắt nào, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Trình Thi Đồng liền bảo trì tư thế này ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện, không biết mình ngồi bao lâu.
Qua rất lâu, cô mới phục hồi tinh thần lại, lấy điện thoại di động ra, bật trình duyệt lên, sau đó nhanh chóng tìm tòi một tin tức về "Truyền máu bị nhiễm HIV".
Từng kết quả tìm kiếm trong baidu kia, làm cho cô nhìn thấy liền kinh hoàng khiếp sợ.
"Thời kỳ đầu bị lây bệnh AIDS, kiểm tra đo lường không ra kháng thể dương tính HIV, nhưng có tính lây bệnh rất nặng, đây chính là kỳ ủ bệnh. Kỳ ủ bệnh ước chừng khoảng 3-6 tháng, trong lúc này nếu như hiến máu, là kiểm tra đo lường không ra siêu vi trùng HIV trong máu."
"Rất nhiều người có hành vi nguy hiểm cao thích dùng hiến máu để kiểm tra đo lường bệnh Sida, lại không biết kỳ ủ bệnh siêu vi trùng HIV hoàn toàn không kiểm tra đo lường ra. Hơn nữa làm như thế là hành vi cực kỳ không đạo đức, sẽ hại rất nhiều người cần truyền máu."
"Mặc kệ ở trong nước hay là ở nước ngoài, "kỳ ủ bệnh" là nhất định tồn tại, cũng là thủ đoạn không tiêu trừ ở kỹ thuật trước mắt."
Trình Thi Đồng xem những tin tức kia, lật xem từng trang, trong ánh mắt nhịn không được liền có nước mắt chảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cô nhìn thấy một tin tức, về một cô bé năm tuổi bởi vì lúc làm giải phẫu bệnh tim truyền máu mà bị nhiễm siêu vi trùng HIV, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Trong ảnh tin tức, cô gái nhỏ năm tuổi kia ôm gấu con, một mình trơ trọi ngồi ở cửa.
Bởi vì bị nhiễm HIV, không có đứa bé khác nguyện ý cùng nhau chơi đùa với em.
Không biết rõ vì sao, trước mắt cô liền hiện ra hình ảnh Cố Ninh Thư cô đơn một mình ngồi ở trên giường bệnh.
Trình Thi Đồng thu hồi di động, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà hành lang bệnh viện, bình phục tâm tình một hồi lâu, lúc này mới duỗi tay lau nước mắt nơi khóe măt đi.
Cô đứng dậy, đi cực nhanh tới phòng bệnh của Cố Ninh Thư.
Lúc đi đến cửa phòng bệnh của Cố Ninh Thư, Trình Thi Đồng đưa tay sờ sờ mặt của mình, sau khi xác định trên mặt không có bất kỳ nước mắt nào, lúc này mới chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro