Chương 13
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-04 12:32:09
Ma ma câm lặng.
Bà ta biết vị chủ tử này còn chưa buông xuống được, nhưng cũng không nghĩ tới, ngoại trừ vương phi tương lai của vương phủ, những nữ nhân này đều là thiếp, không biết ai cao quý hơn ai đâu?
Mai Tố Tố trở lại tiểu viện, buổi chiều, trắc phi an bài nương tử may y phục tới đo thân, tết Đoan Ngọ sắp tới, chủ tử trong phủ đều muốn làm thêm hai bộ quần áo mới, Mai Tố Tố miễn cưỡng cũng coi như là chủ tử.
Quần áo đã được mọi người chọn xong, chỉ còn lại có mấy tấm vải vàng, vàng xanh, nhưng dù sao cũng là cung cấp cho nữ quyến vương phủ, đều là vật quý.
Mai Tố Tố cũng không chọn, chọn một con giáp màu xanh lá cây, một màu vàng ngỗng, đều là màu sắc tương đối lấn át người khác.
Đồ trang sức thì chọn một cặp bông tai ngọc trai và một cây trâm ngọc bích.
Tiễn người đi, Hoa Nùng rót cho Mai Tố Tố một chén trà, đồng thời hỏi: "Chủ tử, Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, chúng ta thưởng bạc như thế nào, phòng bếp và quản sự có phải nên cho một chút hay không? -
Hai bên này đều phải hầu hạ tốt, nếu không sau này đồ ăn đồ uống sẽ làm cho người ta đau đầu.
Mai Tố Tố lặng lẽ hỏi: "Có thể không cho không?"
“Cái này… Có vẻ không tốt lắm?”
Nha hoàn gãi gãi đầu, do dự nói: "Lỡ như mùa đông, quản sự không cho chúng ta than sưởi ấm thì làm sao bây giờ?”
Những người đó, rất biết cách giày vò người khác.
Mai Tố Tố đem tất cả tiền tiết kiệm nhỏ của mình lấy ra đếm, phát hiện tổng cộng cộng lại mới có hơn hai lượng bạc một chút.
Chỉ có một chút tiền như vậy, chính nàng dùng không đủ còn cho người khác ăn?
Dù sao sau này nàng cũng chạy trốn, cũng không định ở trong vương phủ này lâu ngày.
Cuối cùng lấy ra ba mươi đồng tiền, đau xót nói: "Ngươi đi mua chút chỉ, chúng ta thêu mấy túi tiền tặng người ta."
“......”
Nha hoàn trầm mặc, lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử như vậy.
Buổi tối Tấn vương không đến, nhưng cũng không hồi phủ.
Ngày hôm sau, Mai Tố Tố đến chỗ trắc phi thỉnh an.
Trắc phi Vương phủ là người rất nguyên tắc, ngày nào cũng vậy, trời chưa sáng đã dậy xử lí công việc trong phủ, nghe nói phụ thân nàng ta là quan tứ phẩm, Mai Tố Tố là người nhà quê, nghe nha hoàn nói hai lần cũng chưa nhớ được, chỉ biết vị đó rất trâu bò.
Hiện giờ trong phủ không có chính phi, nàng ta chính là người đứng đầu, vì muốn vuốt mông ngựa, hằng ngày Liễu thị và Trịnh thị đều sang thỉnh an nàng ta từ sớm, Mai Tố Tố cũng nghĩ tới việc đi vuốt mông ngựa, nhưng nàng thực sự không đủ sức, thể lực cẩu Vương gia kia sung mãn, làm xong, nàng thật sự không dậy nổi, Mai Tố Tố nghĩ, trắc phi này hẳn cực kỳ ghét mình.
Đương nhiên, nàng cũng rất không biết xấu hổ mà tự cho rằng không có nữ nhân nào trong phủ không ghét mình.
Tấn Vương không phải người ham nữ sắc, có thể nhìn thấy điều đó qua số nữ nhân trong hậu viện Vương phủ, tuy phủ lớn như vậy, nhưng tính cả Lâm Ấu Vi và Mai Tố Tố mới được năm người, nghe nói trước kia còn có một thị nữa, không biết chọc cẩu Vương gia thế nào, bị hắn ném tới am ni cô, một chút cảm thương cũng không có. Vì thế người trong phủ đều sợ hắn, bởi một khi vị tôn tử này bị chọc giận, hắn cũng chẳng buồn nhận người.
Vương phủ không có Vương phi, trước đó Tấn vương có một vị hôn thê được Thánh Thượng ban cho, đáng tiếc, người chưa vào phủ đã lâm bệnh nặng rồi qua đời .
Bà ta biết vị chủ tử này còn chưa buông xuống được, nhưng cũng không nghĩ tới, ngoại trừ vương phi tương lai của vương phủ, những nữ nhân này đều là thiếp, không biết ai cao quý hơn ai đâu?
Mai Tố Tố trở lại tiểu viện, buổi chiều, trắc phi an bài nương tử may y phục tới đo thân, tết Đoan Ngọ sắp tới, chủ tử trong phủ đều muốn làm thêm hai bộ quần áo mới, Mai Tố Tố miễn cưỡng cũng coi như là chủ tử.
Quần áo đã được mọi người chọn xong, chỉ còn lại có mấy tấm vải vàng, vàng xanh, nhưng dù sao cũng là cung cấp cho nữ quyến vương phủ, đều là vật quý.
Mai Tố Tố cũng không chọn, chọn một con giáp màu xanh lá cây, một màu vàng ngỗng, đều là màu sắc tương đối lấn át người khác.
Đồ trang sức thì chọn một cặp bông tai ngọc trai và một cây trâm ngọc bích.
Tiễn người đi, Hoa Nùng rót cho Mai Tố Tố một chén trà, đồng thời hỏi: "Chủ tử, Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi, chúng ta thưởng bạc như thế nào, phòng bếp và quản sự có phải nên cho một chút hay không? -
Hai bên này đều phải hầu hạ tốt, nếu không sau này đồ ăn đồ uống sẽ làm cho người ta đau đầu.
Mai Tố Tố lặng lẽ hỏi: "Có thể không cho không?"
“Cái này… Có vẻ không tốt lắm?”
Nha hoàn gãi gãi đầu, do dự nói: "Lỡ như mùa đông, quản sự không cho chúng ta than sưởi ấm thì làm sao bây giờ?”
Những người đó, rất biết cách giày vò người khác.
Mai Tố Tố đem tất cả tiền tiết kiệm nhỏ của mình lấy ra đếm, phát hiện tổng cộng cộng lại mới có hơn hai lượng bạc một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có một chút tiền như vậy, chính nàng dùng không đủ còn cho người khác ăn?
Dù sao sau này nàng cũng chạy trốn, cũng không định ở trong vương phủ này lâu ngày.
Cuối cùng lấy ra ba mươi đồng tiền, đau xót nói: "Ngươi đi mua chút chỉ, chúng ta thêu mấy túi tiền tặng người ta."
“......”
Nha hoàn trầm mặc, lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử như vậy.
Buổi tối Tấn vương không đến, nhưng cũng không hồi phủ.
Ngày hôm sau, Mai Tố Tố đến chỗ trắc phi thỉnh an.
Trắc phi Vương phủ là người rất nguyên tắc, ngày nào cũng vậy, trời chưa sáng đã dậy xử lí công việc trong phủ, nghe nói phụ thân nàng ta là quan tứ phẩm, Mai Tố Tố là người nhà quê, nghe nha hoàn nói hai lần cũng chưa nhớ được, chỉ biết vị đó rất trâu bò.
Hiện giờ trong phủ không có chính phi, nàng ta chính là người đứng đầu, vì muốn vuốt mông ngựa, hằng ngày Liễu thị và Trịnh thị đều sang thỉnh an nàng ta từ sớm, Mai Tố Tố cũng nghĩ tới việc đi vuốt mông ngựa, nhưng nàng thực sự không đủ sức, thể lực cẩu Vương gia kia sung mãn, làm xong, nàng thật sự không dậy nổi, Mai Tố Tố nghĩ, trắc phi này hẳn cực kỳ ghét mình.
Đương nhiên, nàng cũng rất không biết xấu hổ mà tự cho rằng không có nữ nhân nào trong phủ không ghét mình.
Tấn Vương không phải người ham nữ sắc, có thể nhìn thấy điều đó qua số nữ nhân trong hậu viện Vương phủ, tuy phủ lớn như vậy, nhưng tính cả Lâm Ấu Vi và Mai Tố Tố mới được năm người, nghe nói trước kia còn có một thị nữa, không biết chọc cẩu Vương gia thế nào, bị hắn ném tới am ni cô, một chút cảm thương cũng không có. Vì thế người trong phủ đều sợ hắn, bởi một khi vị tôn tử này bị chọc giận, hắn cũng chẳng buồn nhận người.
Vương phủ không có Vương phi, trước đó Tấn vương có một vị hôn thê được Thánh Thượng ban cho, đáng tiếc, người chưa vào phủ đã lâm bệnh nặng rồi qua đời .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro