Chương 45
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-04 12:32:09
Nàng trực tiếp dùng dải lụa buộc tóc, dải lụa ấy chính là lụa buộc váy màu hồng đào. Nàng buộc tóc theo kiểu của nam nhân, đây cũng là sự chuẩn bị nhỏ của nàng, sau này nếu ra khỏi phủ nàng giả dạng nam nhân sẽ tiện hơn, hiện tại có thể tập buộc tóc như vậy. Kỹ thuật buộc tóc của nàng không tốt lắm nên phải nhờ Miên Nguyệt hướng dẫn, trên trán vẫn có vài sợi tóc vương toán loạn, nhưng xem từ trong gương lại thấy dáng vẻ hơi lười biếng nên nàng cũng không buộc lại.
Dải lụa hồng đào buộc chặt mái tóc dài của Mai Tố Tố, màu hồng đào nổi bật trên mái tóc đen nhánh. Dải lụa quá dài kết hợp với khuôn mặt kiều diễm, cách ăn mặc như này rõ là cùng một khuôn mặt nhưng lại mang cho người ta cảm giác khác lạ.
Khi Tuyết Nha mang điểm tâm đến cũng không nhịn được mà sửng sốt, đợi khi nàng ấy phản ứng lại thì hai má đã đỏ bừng, nàng ấy cười ngại ngùng: “Chủ tử mặc như vậy thật giống công tử bước từ tranh vẽ ra.”
Mai Tố Tố lười nhác ngáp một cái, nghe nàng ấy nói như vậy cũng hơi hứng thú, nàng dứt khoát không mặc váy nữa mà khoác áo choàng Tấn Vương từng để lại nơi đây.
Khoác chiếc trường bào màu đen lên, toàn bộ khí chất trên người Mai Tố Tố lập tức thay đổi, dải lụa màu hồng đào đan chéo trên nền áo choàng đen, sự đối lập về màu sắc khiến không thể phân biệt được trai hay gái, chính hay tà.
Hoa Nùng bên cạnh nhìn cũng phải đỏ mặt.
Mai Tố Tố thấy thú vị nên tiếp tục mặc như vậy, dù sao mấy ngày nay Tấn Vương bận rộn chắc chắn hắn sẽ không tới đây.
Nào ngờ đột nhiên lại nghe tin hắn tới.
Tuy rằng tiểu thái giám đã được Thôi Tổ An phân phó đi truyền tin, Thôi Tổ An nghĩ một hồi, tin tức Lâm thị ra ngoài đã lan khắp vương phủ, Mai chủ tử hẳn cũng biết điều này, nói không chừng nàng đang lấy nước mắt rửa mặt, bộ dáng như vậy sao có thể để Vương Gia nhìn thấy?
Nhưng mà dù là tiểu thái giám đã đi truyền tin trước nhưng Tấn Vương đã đến trong nháy mắt. Trước mắt truyền đến tiếng bước chân, Mai Tố Tố vội đến nỗi không tìm được tất, nàng trực tiếp để chân trần tiếp kiến hắn.
Tiểu viện chỉ cách một cánh cửa, trong tích tắc hắn đã đến cửa, Cơ Trường Uyên vừa vào liền nhìn thấy nàng đang ngồi trên giường, nữ nhân ấy mặc trường bào của hắn, mái tóc cũng búi theo kiểu nam nhân, môi hồng răng trắng, mặt đẹp như tranh, đôi mắt long lanh xoẹt qua một tia kinh ngạc sau đó lập tức cười hớn hở, khẽ nhếch khuôn miệng chúm chím cười khanh khách nhìn hắn: “Vương gia..”
Đại khái Cơ Trường Uyên không nghĩ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này nên nhất thời sững sờ tại chỗ, đôi mắt Tấn Vương dừng trên người Mai Tố Tố một hồi lâu, đôi chân không nhúc nhích.
Cuối cùng hắn nhận ra bản thân thất thố nên ngượng ngùng dời tầm mắt nhưng cũng không nhìn xa xăm, trong dư quang vẫn tràn ngập hình bóng Mai Tố Tố.
Trong thoáng chốc, Cơ Trường Uyên có thể cảm giác được trái tim hắn đập thật mạnh.
Hắn bước gần tới giường, trên khuôn mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, sự bình tĩnh ấy thậm chí còn mang vài phần lãnh đạm, sau đó, hắn dùng giọng điệu khàn khàn hỏi nàng: “Sao lại mặc như vậy rồi?”
Trong giọng nói của Tấn Vương có chút khó chịu, hỏi xong đôi mắt hắn lại nhìn Mai Tố Tố, trời thật nhanh tối, mới nãy còn thấy ánh nắng hắt hiu, giờ đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi, cả căng phòng có cũng tối đi vài phần.
Dải lụa hồng đào buộc chặt mái tóc dài của Mai Tố Tố, màu hồng đào nổi bật trên mái tóc đen nhánh. Dải lụa quá dài kết hợp với khuôn mặt kiều diễm, cách ăn mặc như này rõ là cùng một khuôn mặt nhưng lại mang cho người ta cảm giác khác lạ.
Khi Tuyết Nha mang điểm tâm đến cũng không nhịn được mà sửng sốt, đợi khi nàng ấy phản ứng lại thì hai má đã đỏ bừng, nàng ấy cười ngại ngùng: “Chủ tử mặc như vậy thật giống công tử bước từ tranh vẽ ra.”
Mai Tố Tố lười nhác ngáp một cái, nghe nàng ấy nói như vậy cũng hơi hứng thú, nàng dứt khoát không mặc váy nữa mà khoác áo choàng Tấn Vương từng để lại nơi đây.
Khoác chiếc trường bào màu đen lên, toàn bộ khí chất trên người Mai Tố Tố lập tức thay đổi, dải lụa màu hồng đào đan chéo trên nền áo choàng đen, sự đối lập về màu sắc khiến không thể phân biệt được trai hay gái, chính hay tà.
Hoa Nùng bên cạnh nhìn cũng phải đỏ mặt.
Mai Tố Tố thấy thú vị nên tiếp tục mặc như vậy, dù sao mấy ngày nay Tấn Vương bận rộn chắc chắn hắn sẽ không tới đây.
Nào ngờ đột nhiên lại nghe tin hắn tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng tiểu thái giám đã được Thôi Tổ An phân phó đi truyền tin, Thôi Tổ An nghĩ một hồi, tin tức Lâm thị ra ngoài đã lan khắp vương phủ, Mai chủ tử hẳn cũng biết điều này, nói không chừng nàng đang lấy nước mắt rửa mặt, bộ dáng như vậy sao có thể để Vương Gia nhìn thấy?
Nhưng mà dù là tiểu thái giám đã đi truyền tin trước nhưng Tấn Vương đã đến trong nháy mắt. Trước mắt truyền đến tiếng bước chân, Mai Tố Tố vội đến nỗi không tìm được tất, nàng trực tiếp để chân trần tiếp kiến hắn.
Tiểu viện chỉ cách một cánh cửa, trong tích tắc hắn đã đến cửa, Cơ Trường Uyên vừa vào liền nhìn thấy nàng đang ngồi trên giường, nữ nhân ấy mặc trường bào của hắn, mái tóc cũng búi theo kiểu nam nhân, môi hồng răng trắng, mặt đẹp như tranh, đôi mắt long lanh xoẹt qua một tia kinh ngạc sau đó lập tức cười hớn hở, khẽ nhếch khuôn miệng chúm chím cười khanh khách nhìn hắn: “Vương gia..”
Đại khái Cơ Trường Uyên không nghĩ vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này nên nhất thời sững sờ tại chỗ, đôi mắt Tấn Vương dừng trên người Mai Tố Tố một hồi lâu, đôi chân không nhúc nhích.
Cuối cùng hắn nhận ra bản thân thất thố nên ngượng ngùng dời tầm mắt nhưng cũng không nhìn xa xăm, trong dư quang vẫn tràn ngập hình bóng Mai Tố Tố.
Trong thoáng chốc, Cơ Trường Uyên có thể cảm giác được trái tim hắn đập thật mạnh.
Hắn bước gần tới giường, trên khuôn mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, sự bình tĩnh ấy thậm chí còn mang vài phần lãnh đạm, sau đó, hắn dùng giọng điệu khàn khàn hỏi nàng: “Sao lại mặc như vậy rồi?”
Trong giọng nói của Tấn Vương có chút khó chịu, hỏi xong đôi mắt hắn lại nhìn Mai Tố Tố, trời thật nhanh tối, mới nãy còn thấy ánh nắng hắt hiu, giờ đã không nhìn thấy mặt trời nữa rồi, cả căng phòng có cũng tối đi vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro