Chương 47
Hồng Cần Tô Tửu
2024-08-04 12:32:09
“A”
Mai Tố Tố hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
Trong ánh mắt Cơ Trường Uyên toát lên vẻ đắc ý đem người trong lòng dày vò một phen. Buổi tối, thị nữ trong viện phải liên tục xách nước tắm vào cho người bên trong.
Sáng hôm sau, khi Mai Tố Tố tỉnh lại đã qua nửa buổi sáng. Cả người nàng đau nhức vô cùng, trong lòng thầm mắng cẩu vương gia chết tiệt.
Hoa Nùng chạy nhanh tới bếp lấy đồ ăn.
Cơm nước xong, Hoa Nùng đem hộp đồ ăn đưa về phòng bếp, khi nàng ấy trở về còn mang theo một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám này Mai Tố Tố nhận ra, hình như là con nuôi Thôi Tổ An, gọi là Thôi Bảo Thịnh.
Thái giám trong phủ không nhiều, tất cả đều từng phục vụ trong cung hầu hạ lão nhân Vương Gia, người được yêu thích nhất là Thôi Tổ An – người hầu thân cận của Cơ Trường Uyên.
Tiếp theo là Tống Hải, quản lí sự việc tiền viện, cũng là người mấy ngày trước đưa vòng tay cho nàng, mấy hôm nay không nhìn thấy hắn ta, nghe nói là cùng Lâm Ấu Vi ra ngoài rồi.
Thế nên mấy ngày nay đi thỉnh an, Mai Tố Tố cảm thấy rõ ràng Liễu thị và Trịnh thị đối với nàng đã ít địch ý, thậm chí thái độ còn có phần khá tốt.
Tuổi Thôi Bảo Thịnh không lớm ,nhìn bộ dáng cũng tầm mười mấy buổi, dáng vẻ thanh tú, gương mặt đáng yêu, khi cười rộ lên còn có núm đồng tiền. Cậu ta cũng rất hoạt bát, vừa gặp Tuyết Nha đã chào một tiếng tỷ tỷ, miệng lưỡi vô cùng ngọt ngào, vừa vào cửa cậu ta đã dập đầu chào Mai Tố Tố, cái dập đầu vang lên “Ầm” một tiếng.
Giọng nói to vang: “Nô tài Thôi Bảo Thịnh thỉnh an Mai chủ tử.”
Mai Tố Tố vừa uống một ngụm trà, thiếu chút nữa là phun ra. Đại lễ này lớn quá, dọa nàng giật bắn người.
Hoa Nùng nhanh chân đỡ Mai Tố Tố, nàng nói: “ Đứng lên, không cần dập đầu như vậy.”
Đám người Hoa Nùng cũng hoảng sợ, tiếng đập vừa rồi vang lên quá lớn khiến mọi người chấn động. Hoa Nùng vội chạy tới đỡ cậu bé dậy.
Thôi Bảo Thịnh cười ha hả đi lên, cái trán đỏ bừng nhưng cậu ta cười như không có gì: “Đây là việc nô tài nên làm.”
Mai Tố Tố nhìn cậu ta tuổi tác không lớn nên nhất thời đau lòng kêu nô tỳ mang điểm tâm cho cậu ta.
Thôi Bảo Thịnh nói mục đích cậu ta đến đây, hóa ra buổi sáng khi Tấn Vương rời đi có phân phó người từ nhà kho chọn hai món trang sức khi nào Mai Tố Tố tỉnh thì mang qua cho nàng, nếu nàng muốn cái khác cũng có thể đáp ứng.
Đồ vật đã được đưa tới, là hai chiếc trâm bằng đá quý nhưng Mai Tố Tố mãi chưa tỉnh nên Thôi Tổ An liền giao nhiệm vụ này cho Thôi Bảo Thịnh. Trong những người con nuôi của hắn ta, Thôi Bảo Thịnh không phải người hắn ta yêu quý nhất nhưng cậu ta vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cũng không có bằng mặt không bằng lòng hay từng đắc tội ai.
Thôi Bảo Thịnh luôn nhớ lời cha nuoi dặn trước khi đi: “Ngươi đấy, đừng có học Tống gia gia, cả hai bên đều muốn làm hài lòng, cứ chờ đến cuối sẽ rõ, kèo dã tràng xe cát Biển Đông.”
Vì thế trên khuôn mặt Thôi Bảo Thịnh tươi cười thêm vài phần, cậu ta không ngốc, cậu ta có thể cảm nhận được cha nuôi đối với vị chủ tử này rất coi trọng.
Mai Tố Tố đâu biết trong lòng Thôi Bảo Thịnh nghĩ như vậy, khi nàng nghe thấy những lời này nàng vốn định nói không cần, tỏ ra vẻ không ham hư vinh, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt lại.
Sao nàng lại không cần chứ?
Mai Tố Tố hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt cổ hắn.
Trong ánh mắt Cơ Trường Uyên toát lên vẻ đắc ý đem người trong lòng dày vò một phen. Buổi tối, thị nữ trong viện phải liên tục xách nước tắm vào cho người bên trong.
Sáng hôm sau, khi Mai Tố Tố tỉnh lại đã qua nửa buổi sáng. Cả người nàng đau nhức vô cùng, trong lòng thầm mắng cẩu vương gia chết tiệt.
Hoa Nùng chạy nhanh tới bếp lấy đồ ăn.
Cơm nước xong, Hoa Nùng đem hộp đồ ăn đưa về phòng bếp, khi nàng ấy trở về còn mang theo một tiểu thái giám.
Tiểu thái giám này Mai Tố Tố nhận ra, hình như là con nuôi Thôi Tổ An, gọi là Thôi Bảo Thịnh.
Thái giám trong phủ không nhiều, tất cả đều từng phục vụ trong cung hầu hạ lão nhân Vương Gia, người được yêu thích nhất là Thôi Tổ An – người hầu thân cận của Cơ Trường Uyên.
Tiếp theo là Tống Hải, quản lí sự việc tiền viện, cũng là người mấy ngày trước đưa vòng tay cho nàng, mấy hôm nay không nhìn thấy hắn ta, nghe nói là cùng Lâm Ấu Vi ra ngoài rồi.
Thế nên mấy ngày nay đi thỉnh an, Mai Tố Tố cảm thấy rõ ràng Liễu thị và Trịnh thị đối với nàng đã ít địch ý, thậm chí thái độ còn có phần khá tốt.
Tuổi Thôi Bảo Thịnh không lớm ,nhìn bộ dáng cũng tầm mười mấy buổi, dáng vẻ thanh tú, gương mặt đáng yêu, khi cười rộ lên còn có núm đồng tiền. Cậu ta cũng rất hoạt bát, vừa gặp Tuyết Nha đã chào một tiếng tỷ tỷ, miệng lưỡi vô cùng ngọt ngào, vừa vào cửa cậu ta đã dập đầu chào Mai Tố Tố, cái dập đầu vang lên “Ầm” một tiếng.
Giọng nói to vang: “Nô tài Thôi Bảo Thịnh thỉnh an Mai chủ tử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mai Tố Tố vừa uống một ngụm trà, thiếu chút nữa là phun ra. Đại lễ này lớn quá, dọa nàng giật bắn người.
Hoa Nùng nhanh chân đỡ Mai Tố Tố, nàng nói: “ Đứng lên, không cần dập đầu như vậy.”
Đám người Hoa Nùng cũng hoảng sợ, tiếng đập vừa rồi vang lên quá lớn khiến mọi người chấn động. Hoa Nùng vội chạy tới đỡ cậu bé dậy.
Thôi Bảo Thịnh cười ha hả đi lên, cái trán đỏ bừng nhưng cậu ta cười như không có gì: “Đây là việc nô tài nên làm.”
Mai Tố Tố nhìn cậu ta tuổi tác không lớn nên nhất thời đau lòng kêu nô tỳ mang điểm tâm cho cậu ta.
Thôi Bảo Thịnh nói mục đích cậu ta đến đây, hóa ra buổi sáng khi Tấn Vương rời đi có phân phó người từ nhà kho chọn hai món trang sức khi nào Mai Tố Tố tỉnh thì mang qua cho nàng, nếu nàng muốn cái khác cũng có thể đáp ứng.
Đồ vật đã được đưa tới, là hai chiếc trâm bằng đá quý nhưng Mai Tố Tố mãi chưa tỉnh nên Thôi Tổ An liền giao nhiệm vụ này cho Thôi Bảo Thịnh. Trong những người con nuôi của hắn ta, Thôi Bảo Thịnh không phải người hắn ta yêu quý nhất nhưng cậu ta vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cũng không có bằng mặt không bằng lòng hay từng đắc tội ai.
Thôi Bảo Thịnh luôn nhớ lời cha nuoi dặn trước khi đi: “Ngươi đấy, đừng có học Tống gia gia, cả hai bên đều muốn làm hài lòng, cứ chờ đến cuối sẽ rõ, kèo dã tràng xe cát Biển Đông.”
Vì thế trên khuôn mặt Thôi Bảo Thịnh tươi cười thêm vài phần, cậu ta không ngốc, cậu ta có thể cảm nhận được cha nuôi đối với vị chủ tử này rất coi trọng.
Mai Tố Tố đâu biết trong lòng Thôi Bảo Thịnh nghĩ như vậy, khi nàng nghe thấy những lời này nàng vốn định nói không cần, tỏ ra vẻ không ham hư vinh, nhưng lời vừa tới miệng lại nuốt lại.
Sao nàng lại không cần chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro