Tiểu Thư Đáng Thương Của Giới Hào Môn Là Đại Lão Huyền Học
Chương 17
2024-11-27 09:14:52
Hắn rút hộp thuốc ra, lấy một điếu, kẹp giữa môi mỏng, cố che giấu sự bực bội. Nhưng chỉ một lát sau, hắn ném điếu thuốc lên bàn, ánh mắt lạnh lẽo, nói bằng giọng trầm thấp:
“Ta sẽ lên chiếc xe buýt đó một chuyến.”
Nếu như chiếc xe buýt kia vẫn còn “nương tay” với người thường, hắn sẽ tự mình lên xe tìm Phó Giản.
“Không được!”
Cặp vợ chồng trung niên đối diện nghe vậy thì giật bắn cả người, gần như nhảy dựng lên để ngăn cản.
Người đàn ông trung niên, dáng vẻ béo trắng, lau nước mắt nói:
“A Trạch, Tiểu Giản đúng là sinh mệnh của chúng ta, nhưng ngươi cũng quan trọng không kém! Ngươi là người được Phó gia tin tưởng nhất, không ai có thể thay thế ngươi. Đã nhiều ngày trôi qua rồi, Tiểu Giản… Tiểu Giản… Nếu cần tìm nó, ta sẽ đi! Nhị thúc không thể để ngươi gặp chuyện không may chỉ vì Tiểu Giản!”
Ông là cha ruột của Phó Giản, việc con trai xảy ra chuyện lẽ ra phải do ông tự mình đối mặt. Làm sao có thể để cháu họ của mình phải mạo hiểm thay?
Bên cạnh ông, người vợ trung niên cũng gật đầu lia lịa, đồng tình với lời chồng.
“Để ta đi.”
Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của An Điềm vang lên. Đôi mắt cô sáng rực.
“Tất cả đều là tà khí đúng không? Vậy thì không sao cả.”
Cô mỉm cười, như thể đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ bé không đáng để bận tâm. Trong lòng cô thậm chí còn nghĩ: tà khí vẫn dễ đối phó hơn người sống rất nhiều.
“Không được!”
Người trong phòng nhất loạt phản đối. Hứa đại sư cũng thầm lắc đầu. Với vóc dáng nhỏ bé, tay chân gầy gò của An Điềm, làm sao cô có thể đối phó với tà khí? Thậm chí, có khi tà khí còn nuốt chửng cô trong một hơi!
Nhưng An Điềm chẳng mảy may sợ hãi. Cô chỉnh lại chiếc váy công chúa của mình, đôi mắt tròn long lanh nhìn Phó Thiên Trạch, giọng vừa năn nỉ vừa kiên quyết:
“Ta cảm thấy mình có thể làm được mà! Phó tổng, ngài cho ta một cơ hội đi!”
Cô suy nghĩ một chút, rồi cắn răng nói:
“Cũng đâu còn nhiều thời gian nữa. Tiểu Giản đã bị kẹt trên xe mấy ngày rồi, đúng không?”
"Chậm trễ thêm nữa, có khi hắn thật sự không cứu được nữa đâu."
Nghe xong lời giải thích, An Điềm cũng hiểu rõ tình hình. Phó tam thiếu – Phó Giản – hồn đã bị câu mất trên chiếc xe buýt đó. Thân xác không có hồn phách, trở thành một kẻ mơ màng, ngây ngốc, còn hồn phách thì bị giữ lại trên xe bởi thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.
Nếu thứ đang giữ hồn người sống là tà khí tà ác, thì chuyện này không đơn giản. Hồn phách đã bị bắt sống, mà còn kéo dài thêm vài ngày nữa, chỉ e Phó Giản sẽ hoàn toàn tan biến, không còn cơ hội quay lại.
An Điềm từ chối suy nghĩ vòng vo, liền bước thẳng đến phòng của Phó Giản để xem tình trạng.
Trong phòng, đó là một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn, gương mặt điển trai và rắn rỏi, nhưng giờ đây chỉ còn là một kẻ ngây dại, si ngốc cười ngớ ngẩn, nước miếng chảy ròng. Nhìn cảnh tượng ấy, người ngoài không khỏi cảm thấy vừa thương xót vừa rợn người.
“Gạo nếp à?” An Điềm đứng ở cửa, liếc nhìn Phó Giản, sau đó cúi xuống nhìn thứ tròn tròn trắng trắng dưới chân mình.
Cô ngồi xuống, nhặt một nắm trong tay, bóp thử. Đó là gạo nếp.
Gạo nếp, thứ thường dùng để trừ tà. Khi gặp tà khí, gạo nếp sẽ bị cháy đen.
“Đúng vậy, trước đây đã có một vị đại sư đến bố trí thế này.” Phó nhị thái thái, mẹ của Phó Giản, vừa đau lòng nhìn con trai, vừa bất an hỏi An Điềm:
“Ta sẽ lên chiếc xe buýt đó một chuyến.”
Nếu như chiếc xe buýt kia vẫn còn “nương tay” với người thường, hắn sẽ tự mình lên xe tìm Phó Giản.
“Không được!”
Cặp vợ chồng trung niên đối diện nghe vậy thì giật bắn cả người, gần như nhảy dựng lên để ngăn cản.
Người đàn ông trung niên, dáng vẻ béo trắng, lau nước mắt nói:
“A Trạch, Tiểu Giản đúng là sinh mệnh của chúng ta, nhưng ngươi cũng quan trọng không kém! Ngươi là người được Phó gia tin tưởng nhất, không ai có thể thay thế ngươi. Đã nhiều ngày trôi qua rồi, Tiểu Giản… Tiểu Giản… Nếu cần tìm nó, ta sẽ đi! Nhị thúc không thể để ngươi gặp chuyện không may chỉ vì Tiểu Giản!”
Ông là cha ruột của Phó Giản, việc con trai xảy ra chuyện lẽ ra phải do ông tự mình đối mặt. Làm sao có thể để cháu họ của mình phải mạo hiểm thay?
Bên cạnh ông, người vợ trung niên cũng gật đầu lia lịa, đồng tình với lời chồng.
“Để ta đi.”
Bỗng nhiên, giọng nói trong trẻo của An Điềm vang lên. Đôi mắt cô sáng rực.
“Tất cả đều là tà khí đúng không? Vậy thì không sao cả.”
Cô mỉm cười, như thể đây chỉ là một nhiệm vụ nhỏ bé không đáng để bận tâm. Trong lòng cô thậm chí còn nghĩ: tà khí vẫn dễ đối phó hơn người sống rất nhiều.
“Không được!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trong phòng nhất loạt phản đối. Hứa đại sư cũng thầm lắc đầu. Với vóc dáng nhỏ bé, tay chân gầy gò của An Điềm, làm sao cô có thể đối phó với tà khí? Thậm chí, có khi tà khí còn nuốt chửng cô trong một hơi!
Nhưng An Điềm chẳng mảy may sợ hãi. Cô chỉnh lại chiếc váy công chúa của mình, đôi mắt tròn long lanh nhìn Phó Thiên Trạch, giọng vừa năn nỉ vừa kiên quyết:
“Ta cảm thấy mình có thể làm được mà! Phó tổng, ngài cho ta một cơ hội đi!”
Cô suy nghĩ một chút, rồi cắn răng nói:
“Cũng đâu còn nhiều thời gian nữa. Tiểu Giản đã bị kẹt trên xe mấy ngày rồi, đúng không?”
"Chậm trễ thêm nữa, có khi hắn thật sự không cứu được nữa đâu."
Nghe xong lời giải thích, An Điềm cũng hiểu rõ tình hình. Phó tam thiếu – Phó Giản – hồn đã bị câu mất trên chiếc xe buýt đó. Thân xác không có hồn phách, trở thành một kẻ mơ màng, ngây ngốc, còn hồn phách thì bị giữ lại trên xe bởi thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.
Nếu thứ đang giữ hồn người sống là tà khí tà ác, thì chuyện này không đơn giản. Hồn phách đã bị bắt sống, mà còn kéo dài thêm vài ngày nữa, chỉ e Phó Giản sẽ hoàn toàn tan biến, không còn cơ hội quay lại.
An Điềm từ chối suy nghĩ vòng vo, liền bước thẳng đến phòng của Phó Giản để xem tình trạng.
Trong phòng, đó là một chàng trai trẻ, dáng người cao lớn, gương mặt điển trai và rắn rỏi, nhưng giờ đây chỉ còn là một kẻ ngây dại, si ngốc cười ngớ ngẩn, nước miếng chảy ròng. Nhìn cảnh tượng ấy, người ngoài không khỏi cảm thấy vừa thương xót vừa rợn người.
“Gạo nếp à?” An Điềm đứng ở cửa, liếc nhìn Phó Giản, sau đó cúi xuống nhìn thứ tròn tròn trắng trắng dưới chân mình.
Cô ngồi xuống, nhặt một nắm trong tay, bóp thử. Đó là gạo nếp.
Gạo nếp, thứ thường dùng để trừ tà. Khi gặp tà khí, gạo nếp sẽ bị cháy đen.
“Đúng vậy, trước đây đã có một vị đại sư đến bố trí thế này.” Phó nhị thái thái, mẹ của Phó Giản, vừa đau lòng nhìn con trai, vừa bất an hỏi An Điềm:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro