Tiểu Thư Đáng Thương Của Giới Hào Môn Là Đại Lão Huyền Học
Chương 23
2024-11-27 09:14:52
Nhìn đi, có vẻ chính cô cũng không ngờ con lệ quỷ kia lại yếu đến thế. Chỉ một cái tát, đầu đã rơi. Còn gọi mình là lệ quỷ, đúng là không biết xấu hổ!
Tất nhiên, dù nghĩ thế, Phó Thiên Trạch vẫn không quên cảm giác lạnh sống lưng khi vuốt ngực áo, nơi bùa hộ mệnh của hắn đã bị đánh tan thành cặn bã. Hắn khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Không nói thêm lời nào, hắn cởi chiếc áo khoác vest của mình, rồi bất ngờ ném nó lên vai cô bé nhỏ nhắn.
Chiếc áo khoác dài thượt phủ gần như toàn bộ người cô, đến nỗi chỉ còn lộ ra đôi chân nhỏ nhắn bên dưới váy công chúa.
An Điềm ngước mắt lên nhìn "khách hàng 300 triệu" của mình với vẻ khó hiểu. Cô nói với bản thân rằng, thay vì suy nghĩ về chiếc xe buýt mấy đồng lẻ kia, vẫn nên tập trung làm tốt công việc và nhắc nhở khách hàng đừng quên phí dịch vụ cô đã vất vả kiếm được. Đó mới là quan trọng.
Không từ chối chiếc áo khoác, cô khẽ gật đầu cảm ơn. Sau đó, ánh mắt cô rơi xuống tờ báo cũ bị vứt bỏ bên vệ đường. Cô nhặt lấy, dùng máu của nữ quỷ vừa rồi để vẽ một lá bùa trói quỷ lên đó.
Đúng lúc này, máu tươi của nữ quỷ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, rồi một vật trong suốt chợt rơi ra từ cơ thể bà ta.
An Điềm nhanh tay chụp lấy, hóa ra là một quả cầu thủy tinh xinh xắn.
Quả cầu không lớn, nhưng vô cùng tinh xảo. Bên trong là một căn nhà nhỏ lấp lánh. Qua lớp thủy tinh trong veo, cô còn thấy một bóng dáng nhỏ bé, vặn vẹo, mặc chiếc váy đen giống hệt con lệ quỷ vừa rồi.
Trang trí nội thất sao?
An Điềm đưa quả cầu lên ngắm nghía, toàn bộ vật này đều mang theo hơi thở của nữ quỷ, rõ ràng là đồ rơi xuống từ bà ta. Nhưng thứ đó có quan trọng không? Không.
Điều quan trọng là, quả cầu thủy tinh xinh đẹp này có thể dùng làm đồ vật bồi táng trong quan tài của cô!
Nếu có thứ bồi táng thế này, quan tài của cô chắc chắn sẽ không còn tẻ nhạt hay đơn điệu nữa!
Mắt An Điềm sáng lên rực rỡ. Cô nhìn quả cầu với ánh mắt chan chứa tình cảm.
Nữ quỷ này quả thực là một kho báu sống. Giúp cô kiếm phí thiên sư, lại để lại đồ vật đẹp như thế, mà còn có thể đem bán cho cục cảnh sát. Đúng là toàn thân đều là bảo vật!
An Điềm không kìm được xúc động.
Cô trân trọng dán lá bùa trói quỷ lên nữ quỷ, nhìn thấy bà ta biến mất hoàn toàn trong lá bùa, sau đó cẩn thận thu nó vào túi.
Không biết nữ quỷ này có thể đổi được bao nhiêu tiền. Chắc phải mang đến cục cảnh sát hỏi thử xem sao.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, An Điềm nhìn xuống đôi tay mình, giờ đã sạch sẽ không còn dấu vết máu me. Lúc này, cô lại trông như một cô bé trong sáng, đáng yêu, hoàn toàn vô tội.
Ít nhất thì, khi Phó nhị thúc lái xe đến vội vã và nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, An Điềm chỉ còn là một cô bé nhỏ nhắn, e dè ôm quả cầu thủy tinh trong tay, nhút nhát trò chuyện với Phó Thiên Trạch về các điều khoản đã thỏa thuận trước đó cho phí dịch vụ.
Khi thấy Phó Giản bình an trở về, cả nhà họ Phó đều không giấu được niềm vui mừng khôn xiết. Phó nhị thúc lái xe về nhà nhanh như bay. Đến khi nhìn thấy con trai mình – dù vẫn còn trong suốt và yếu ớt – mỉm cười với ông, rồi chậm rãi nhập lại vào thân thể, ông liền nghẹn ngào xúc động, liên tục cúi đầu cảm tạ An Điềm.
Tất nhiên, dù nghĩ thế, Phó Thiên Trạch vẫn không quên cảm giác lạnh sống lưng khi vuốt ngực áo, nơi bùa hộ mệnh của hắn đã bị đánh tan thành cặn bã. Hắn khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Không nói thêm lời nào, hắn cởi chiếc áo khoác vest của mình, rồi bất ngờ ném nó lên vai cô bé nhỏ nhắn.
Chiếc áo khoác dài thượt phủ gần như toàn bộ người cô, đến nỗi chỉ còn lộ ra đôi chân nhỏ nhắn bên dưới váy công chúa.
An Điềm ngước mắt lên nhìn "khách hàng 300 triệu" của mình với vẻ khó hiểu. Cô nói với bản thân rằng, thay vì suy nghĩ về chiếc xe buýt mấy đồng lẻ kia, vẫn nên tập trung làm tốt công việc và nhắc nhở khách hàng đừng quên phí dịch vụ cô đã vất vả kiếm được. Đó mới là quan trọng.
Không từ chối chiếc áo khoác, cô khẽ gật đầu cảm ơn. Sau đó, ánh mắt cô rơi xuống tờ báo cũ bị vứt bỏ bên vệ đường. Cô nhặt lấy, dùng máu của nữ quỷ vừa rồi để vẽ một lá bùa trói quỷ lên đó.
Đúng lúc này, máu tươi của nữ quỷ tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, rồi một vật trong suốt chợt rơi ra từ cơ thể bà ta.
An Điềm nhanh tay chụp lấy, hóa ra là một quả cầu thủy tinh xinh xắn.
Quả cầu không lớn, nhưng vô cùng tinh xảo. Bên trong là một căn nhà nhỏ lấp lánh. Qua lớp thủy tinh trong veo, cô còn thấy một bóng dáng nhỏ bé, vặn vẹo, mặc chiếc váy đen giống hệt con lệ quỷ vừa rồi.
Trang trí nội thất sao?
An Điềm đưa quả cầu lên ngắm nghía, toàn bộ vật này đều mang theo hơi thở của nữ quỷ, rõ ràng là đồ rơi xuống từ bà ta. Nhưng thứ đó có quan trọng không? Không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều quan trọng là, quả cầu thủy tinh xinh đẹp này có thể dùng làm đồ vật bồi táng trong quan tài của cô!
Nếu có thứ bồi táng thế này, quan tài của cô chắc chắn sẽ không còn tẻ nhạt hay đơn điệu nữa!
Mắt An Điềm sáng lên rực rỡ. Cô nhìn quả cầu với ánh mắt chan chứa tình cảm.
Nữ quỷ này quả thực là một kho báu sống. Giúp cô kiếm phí thiên sư, lại để lại đồ vật đẹp như thế, mà còn có thể đem bán cho cục cảnh sát. Đúng là toàn thân đều là bảo vật!
An Điềm không kìm được xúc động.
Cô trân trọng dán lá bùa trói quỷ lên nữ quỷ, nhìn thấy bà ta biến mất hoàn toàn trong lá bùa, sau đó cẩn thận thu nó vào túi.
Không biết nữ quỷ này có thể đổi được bao nhiêu tiền. Chắc phải mang đến cục cảnh sát hỏi thử xem sao.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, An Điềm nhìn xuống đôi tay mình, giờ đã sạch sẽ không còn dấu vết máu me. Lúc này, cô lại trông như một cô bé trong sáng, đáng yêu, hoàn toàn vô tội.
Ít nhất thì, khi Phó nhị thúc lái xe đến vội vã và nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, An Điềm chỉ còn là một cô bé nhỏ nhắn, e dè ôm quả cầu thủy tinh trong tay, nhút nhát trò chuyện với Phó Thiên Trạch về các điều khoản đã thỏa thuận trước đó cho phí dịch vụ.
Khi thấy Phó Giản bình an trở về, cả nhà họ Phó đều không giấu được niềm vui mừng khôn xiết. Phó nhị thúc lái xe về nhà nhanh như bay. Đến khi nhìn thấy con trai mình – dù vẫn còn trong suốt và yếu ớt – mỉm cười với ông, rồi chậm rãi nhập lại vào thân thể, ông liền nghẹn ngào xúc động, liên tục cúi đầu cảm tạ An Điềm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro