Tiểu Tiên Sinh

Xé mặt

Giảo Xuân Bính

2024-07-24 09:49:38

Cuộc điện thoại này của Quan Ngọc còn rất kỳ lạ. Vang lên hai tiếng lại tắt, chờ Sơ Ninh gọi lại cho cô, lại không nhận, cuối cùng dòng dài mà nhắn một tin nhắn: “Thứ sáu buổi chiều 3h30, Thịnh Hội.”

Lại gọi lại, tắt máy rồi.

Sơ Ninh tức đến nỗi muốn ném điện thoại, nhưng nghĩ đến chuyện vẫn luôn phải giải quyết, cô ấy đã chủ động đề cập đến việc gặp mặt, vẫn tính là còn có cơ hội. Ngày hôm sau, Sơ Ninh đúng giờ mà đến chỗ hẹn. Một đường lái xe từ phía đông đến phía tây thành phố, gần cuối tuần, dòng xe đi lại đạt đến đỉnh điểm, ở đường phía Bắc đã bắt đầu tắc đường.

Cô còn sợ trễ, vượt qua mấy đèn vàng để tiết kiệm thời gian. Cuối cùng khi qua hai chỗ rẽ của giao lộ, Sơ Ninh chờ đèn đỏ, trong lòng không yên, vẫn là gọi cho Phùng Tử Dương, nhưng Phùng Tử Dương không nhận điện thoại, Sơ Ninh liền ném điện thoại qua một bên.

Tới Thịnh Hội, Sơ Ninh báo tên Quan Ngọc, nhân viên phục vụ nói có một vị khách tên như vậy, sau đó dẫn cô lên tầng hai.

Hội quán này chia làm rất nhiều khu với chức năng khác nhau, mới mở không lâu, trang trí theo phong cách cổ phong Giang Nam, một cây cầu nhỏ có nước chảy qua làm rất sinh động. Đến nơi, Sơ Ninh đẩy cửa ra, quét một vòng quanh sảnh cũng không thấy được người, tầm mắt hướng về phía bên phải, mới thấy được Quan Ngọc đang đứng bên cửa sổ, một thân áo lông dài màu đen đến tận mắt cá chân, gió lạnh tháng 11 ở Bắc Kinh thổi vào, Quan Ngọc cũng không sợ lạnh, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, cũng không có biểu tình gì.

Sơ Ninh quay người đóng cửa lại, một tiếng “Cạch”

Quan Ngọc cười, “Tới rồi.”

Sơ Ninh gật đầu, đi đến bên bàn lùn, nước đã sôi, một bộ đồ pha trà đã được bày ra đầy đủ, trên bàn có mười chiếc chén sứ nhỏ, hình dáng không giống nhau, họa tiết đều là lá trà, học đòi văn vẻ.

“Quân Sơn Ngâm Châm này không tồi, tớ nấu cho cậu uống, cậu thử xem.” Quan Ngọc đi tới, mang theo nụ cười, rất nhiệt tình.

Sơ Ninh bình đạm nói: “Không cần pha, tớ sẽ không uống.” Sau tự mình làm, rót một cốc nước sôi để nguội.

Ngón tay giơ giữa không trung của Quan Ngọc thu lại, “Cậu từ nhỏ đến lớn đều thẳng thắn như vậy.”

Sơ Ninh cũng không vội tiếp lời cô, uống một nửa chén nước, thong dong ngồi xuống, câu được câu không mà nhìn cô.

Ánh mắt này rất tùy ý, không có tính công kích, giống như vô số lần tụ họp của hai người trước đây, đều là tư thế này mở màn cho buổi tâm sự nói chuyện phiếm.

Yên tĩnh một lát, Quan Ngọc nói, “Ninh Nhi, mấy ngày nay tớ không nhận điện thoại của cậu, là nhà tớ có chút chuyện, mỗi lần đều rất bận, bận xong liền quên mất gọi lại, cậu sẽ không trách tớ đi?”

Sơ Ninh gật đầu, để cho Quan Ngọc tiếp tục.

Quan Ngọc thả lỏng một chút, ngón tay vuốt ve sườn ly, “Chuyện lần trước tớ nói với cậu, cậu có thể suy xét một chút không?”

Sơ Ninh làm bộ không nhớ, “Chuyện gì cơ?”

“Công ty của cậu không phải đang tìm nhà đầu tư sao, công ty trong nước có rất nhiều khuyết điểm, làm việc rất không cẩn thận, về sau rất phiền toái. Doanh nghiệp nước ngoài có thể khắc phục được những khuyết điểm này.”

“Ừm, cậu nói xem.” Sơ Ninh cầm chén nước, chậm rì rì mà uống một ngụm.

Tinh thần Quan Ngọc tỉnh táo, hơi nghiêng người về trước, đôi tay đan vào nhau để lên bàn, “Tớ thấy công ty mà cậu tớ hợp tác kia, rất có thực lực, vẫn luôn chú ý cơ hội đầu tư ở đây, lần trước trong nhà tớ tụ họp, tớ vừa nghe được, ai! Cái cậu đang làm không phải vừa thích hợp sao! Khi đó tớ nói với cậu tớ về việc Nghênh Cảnh tham gia thi đấu, ông ấy cũng cảm thấy không tồi. Đúng rồi, điện thoại cậu nhận được văn kiện chưa? Bây giờ tớ gửi tài liệu của công ty cho cậu xem.”

Người này, trong lòng mang mục đích xấu, cho dù giả làm cảnh thiên hạ thái bình, cũng luôn lộ ra dấu vết.

Sơ Ninh bất động thanh sắc, ánh mắt ngừng trên người cô nửa giây.

Quan Ngọc bất tri bất giác, cúi đầu, chính mình mân mê điện thoại.

“Chính là cái từ ‘chu’ này, cậu có thể nhận chưa…” Quan Ngọc đối mặt với tầm mắt của Sơ Ninh, gương mặt tươi cười lập tức cứng nhắc.

Sơ Ninh trầm lặng, rất có cảm giác làm cho người ta chấn nhϊếp.

(Chấn nhϊếp: làm cho người ta chấn kinh và sợ hãi.)

“Tiểu Ngọc nhi, bây giờ cậu còn không nói thật với tớ sao?”

Quan Ngọc đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng đặt điên thoại lên bàn, “Tớ đều là vì tốt cho cậu.”

“Tốt cho tớ?” Sơ Ninh cười một chút, lặp lại ba chữ này, nhìn Quan Ngọc: “Cậu có tài đức gì?”

Sắc mặt Quan Ngọc giãy giụa, nhưng vẫn cực lực duy trì trấn định, cười nói: “Ninh Nhi, bây giờ nói mấy lời này quả thật không thích hợp, nhưng lúc ấy cậu gặp khó khăn, chỉ cần cậu mở miệng, tớ có chút do dự nào không?”

Sơ Ninh: “Cho nên bây giờ cậu có thể quyết định thay tớ?”

“Tớ chỉ cảm thấy như vậy có cơ hội tốt hơn.”

“Từ đầu đến cuối cậu không can dự vào công việc của công ty, cậu dựa vào cái gì mà phán định là tốt hay không tốt?”

“Chỉ cần có thể đạt được mục đích, chính là tốt.”

Âm thanh của Quan Ngọc so với Sơ Ninh còn lớn hơn, giống như chỉ như vậy mới có thể hòa nhau một ván.

Sơ Ninh không nói, trong mắt không còn chút may mắn nào nữa, một bộ lạnh nhạt, thật sự là đau lòng và thất vọng. Cô không cần nói, chỉ cần dùng ánh mắt là có thể bức người khác tự suy xét lại --- cậu như vậy mà được sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quan Ngọc cậy mạnh mấy giây, cuối cùng cũng không chịu được mà di chuyển tầm mắt.

“Cậu có biết hay không, tớ đang bàn chuyện làm ăn với Khoa học Minh Diệu, cậu có biết, cậu làm như vậy, sẽ tạo thành phiền phức to lớn như thế nào đối với tớ?” Sơ Ninh không cho Quan Ngọc cơ hội giải thích, từng chữ giống như đao, “Quan Ngọc, cậu biết mình đang làm gì không?”

“Đương nhiên tớ, tớ.”

“Cậu đang cảm thấy tốt cho tớ? Cậu cảm chỉ cần có tiền là giải quyết được tất cả? Cậu lấy cái chính mình cho rằng là như vậy, để lấy cớ hợp lý can thiệp vào việc của tớ?” Sơ Ninh mặt lạnh như sương, “Đầu của cậu bị lừa đá rồi hả?”

Một lời này, không khác nào dao trắng tiến vào dao đỏ tiến ra, đâm vào lòng tự trọng của người khác. Trong lòng Quan Ngọc phẫn nộ, đột nhiên cướp lời: “Lúc trước là tớ đăng ký công ty này! Tớ làm cái gì đều không quá đáng!”

Một tiếng hét này, dùng hết toàn lực, cảm xúc phức tạp, cực đoan.

Có một loại áp lực hoàn toàn tuyệt vọng, cũng giống như là liều chết.

Sơ Ninh nhìn Quan Ngọc, môi đỏ như máu, gắt gao mím môi lại thành một đường. Tay đặt ở dưới bàn của cô run nhè nhẹ.

“Cậu vẫn luôn không chịu tiếp thu ý kiến của người khác, cậu kiêu ngạo như vậy làm gì? Chẳng nhẽ từ nhỏ đến lớn cậu đều nhất định đúng sao? Vì sao ý kiến của bạn bè cậu cũng xem thường? Tớ đề cử cho cậu một công ty thích hợp là sai sao? Tớ là lòng tốt, còn cậu thì sao? Cậu để tay lên ngực tự hỏi, cậu tin tưởng tớ sao? Cậu xem tớ là bạn không? Từ đầu đến cuối, cậu lộng quyền cường thế, ở trong mắt cậu, từ trước đến nay đều không có người khác.”

Sơ Ninh đứng lên, dương tay chính là một cái tát!

Âm thanh da thịt vang dội, mặt Quan Ngọc nghiêng về phía bên phải.

Yên tĩnh quỷ dị, lộ ra một tia máu nhàn nhạt.

Sơ Ninh cảm thấy cổ họng khó chịu, trong lòng lại càng khó chịu hơn, cô duỗi tay qua mặt bàn, gắt gao nắm lấy cằm Quan Ngọc, dùng sức bẻ thành tư thế đối mặt.

“Tớ xem cậu là bạn bè tốt nhất. Chính cậu suy nghĩ xem, mấy lời vừa nói kia, là tiếng người sao?”

Từng từ của Sơ Ninh rất tàn nhẫn, bóp Quan Ngọc, không cho phép cô trốn tránh.

“Tớ cường thế? Tớ lộng quyền? Một đường này của tớ có bao nhiêu khổ, người khác có thể không biết, cậu có thế không rõ ràng sao. Nếu như tớ không mạnh mẽ, cmn, sớm bị ăn tươi nuốt sống rồi!”

Nói, hốc mắt Sơ Ninh cũng đỏ lên, “Nếu như tớ không tin cậu, mật mã chung cư có thể cho cậu biết? Quan Ngọc, cậu thay đổi quá nhanh, nếu như đây là lý do của cậu, tớ không còn gì để nói nữa.”

Mặt Quan Ngọc xám như tro tàn, cắn môi, ngoan cố.

“Cậu cần tiền, muốn người, muốn cái gì cũng có thể nói cùng tớ, nếu như tớ không giúp cậu, là Sơ Ninh tớ không đúng, nhưng nếu như tớ đồng ý giúp cậu, cậu còn cắn ngược tớ một ngụm như vậy, tớ nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu!”

Sơ Ninh tàn nhẫn lên, thật sự không lưu một chút tình cảm.

Quan Ngọc bỗng nhiên như hỏng mất: “Đúng vậy, tớ yêu cầu cậu hỗ trợ, tớ yêu cầu hạng mục này cậu hợp tác với công ty ngoại thương kia. Được, tớ nói, cậu giúp sao? Cậu nguyện ý giúp sao?”

Nước mắt theo đó mà rơi xuống, Sơ Ninh nhìn thấy trạng thái cuồng loạn của Quan Ngọc, nhăn mày.

Quan Ngọc lầm bầm: “Cậu sẽ không giúp, Nghênh Cảnh vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên trong lòng cậu. Cậu ta chính là chướng ngại vật.”

Sơ Ninh lập tức tức giận, “Cậu điên rồi sao!”

Quan Ngọc một cổ mạnh mẽ, đẩy tay Sơ Ninh ra, cuồng loạn mà nhìn về phía bàn, bang bang bang, bộ trà cụ tinh xảo, ấm sứ ly nước, toàn bộ đều bị ném xuống đất.

Mảnh vỡ bắn tứ tung, Sơ Ninh theo bản năng duỗi tay ra chắn.

Chỉ thấy mu bàn tay có một trận đan nhức, vài giây sau, dòng máu nóng theo làn da chảy xuống, lan qua cổ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Mu bàn tay của cô bị mảnh vỡ của chén sứ ghim vào, vừa nhìn liền thấy rất ghê người.

Quan Ngọc giống như bị mất hồn, đối với hết thảy chuyện đang xảy ra này làm như không thấy, đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, lập tức khóc lớn!

Đang loạn, điện thoại của cô vang lên, là Phùng Tử Dương gọi điện đến.

Một bàn tay kia của Sơ Ninh nhận điện thoại, đầu dây bên kia gấp gáp hét lớn: “Ninh Nhi, em chú ý Tiểu Ngọc một chút! Là nhà cô ấy, nhà cô ấy đã xảy ra chuyện!”

Còn chưa biết rõ nguyên nhân, Quan Ngọc ngây ngốc mà đẩy bàn ra, làm cho những mảnh vỡ trên mặt đất hỗn độn, sau đó nghiêng ngả lảo đảo mà kéo cửa ra ngoài.

Sơ Ninh không kịp gọi, lúc này thần kinh vẫn chưa kịp hội tụ đều phản ứng lại, cánh tay rất đau! Toàn bộ cánh tay như là chết lặng. Hô hấp cô có chút rối loạn, để điện thoại lên mặt bàn, một tay khác đè lên vết thương của chính mình.

Cô cúi người, đối diện với điện thoại nói: “Tử Dương, anh có tiện qua đây một chuyến không?”

Ngừng một lát, “Em bị thương, không lái xe được.”

Không đến hai mươi phút, cửa Thịnh Hội, có một chiếc xe Porsche màu đen trực tiếp từ đường đối diện phóng đến, sự bất ngờ này, làm cho mạch giao thông đang rất rành mạch trong nháy mắt đại loạn, trong lúc nhất thời, tiếng còi bất mãn vang lên liên tục. Người qua đường cũng kinh ngạc cảm thán liên tục, thật nguy hiểm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phùng Tử Dương đẩy cửa xe, ném chìa khóa về phía nhân viên đứng ngoài cửa, vô cùng lo lắng mà chạy vào trong.

Vừa mở cửa, Sơ Ninh ngồi trên sofa, cổ tay áo màu trắng bị máu nhiễm ướt đẫmm, hơn nữa mặt đất hỗn độn, đừng nói có bao nhiêu dọa người. Mặt mũi Phùng Tử Dương trắng bệch, Sơ Ninh nhanh chóng nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, em không có chuyện gì.”

Phùng Tử Dương cũng bất chấp không hỏi kỹ, tiết kiệm từng giây mà đưa người về bệnh viện. Phùng gia có cổ phần ở bệnh viện, cũng có đội ngũ chữa bệnh tư nhân, anh ta mạnh mẽ rung chuông, rất khoa trương mà gội chủ nhiệm đến.

Mất công đến nỗi Sơ Ninh cũng cảm thấy xấu hổ. Một đống người vây quanh, không biết còn tưởng là cấp cứu đó.

Xác định là không có chuyện gì, bị thương ngoài da, lấy ra ba miếng thủy tinh cắm vào tay, ba miếng thủy tinh màu đỏ đặt ở trên bàn, giống như ba chiếc răng bị nhổ ra vậy.

Người tan, trò khôi hài kết thúc.

Phùng Tử Dương còn rất không yên tâm và nhìn cành tay cô trái phải: “Sưng thành một cái bánh bao rồi, thật sự không biết thương xương cốt.”

Sơ Ninh trợn mắt, “Đã chụp X- quang, anh còn không tin nữa?”

Phùng Tử Dương lấy ghế dựa ngồi bên cạnh cô, gác chân, muốn hút thuốc, tay đặt trên hộp thuốc, mới nhớ ra đây là bệnh viện. Cau mày nói: “Quan gia xảy ra chuyện lớn.”

Sơ Ninh nhíu mày.

“Ba của Quan Ngọc bị tổ chức điều tra, có hiềm nghi là tội phạm kinh tế lớn, tài sản trên danh nghĩa toàn bộ bị đóng băng, người cũng bị tạm giam, không được tự do.” Phùng Tử Dương nói lên, cũng rất khó hiểu, “Chuyện này của ông ấy không nhỏ, giai đoạn điều tra vẫn luôn bảo mật với bên ngoài, bằng không anh điều tra đã không nghe phong thanh được chút nào.”

“Tiểu Ngọc Nhi cũng thật là ngốc, nếu đến mức này rồi, chính là không có cách nào xoay chuyển, cô ấy còn làm như vậy, tổn thương đến tình cảm mười mấy năm của hai người, chuyện này, hồ đồ!”

Phùng Tử Dương nói không nhanh không chậm, hận sắt không thành thép. Sơ Ninh lại trước sau trầm mặc. Che lại cánh tay trái bị quấn thành cái bánh bao, tâm tư phức tạp.

“Hành động này của cô ấy, hẳn là không trực tiếp nhằm vào em, anh cảm thấy, cô ấy là bị người khác sai khiến.” Phùng Tử Dương kéo ghế lại gần một chút, thấp giọng nói: “Cậu họ của cô ấy, tên là Chu Tần, người này trong ngành thanh danh không được tốt lắm, nhân phẩm bất chính, thích bàng môn tả đạo, không phải là người có thể chung sống lâu dài. Hắn ta am hiểu nhất là đầu cơ trục lợi, lợi dụng chỗ hở để lừa bịp mậu dịch, biết không ít mấy công ty tam giáo cửu lưu ở nước ngoài.”

(tam giáo cửu lưu: người ở các ngành nghề, các hạng người khác nhau- ý chỉ chê bai khinh thường)

Sơ Ninh vừa nhìn liền biết, nhíu mày nhìn Phùng Tử Dương, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra: “Tiểu Ngọc là bị hắn sai khiến?”

“Chưa nói đến sai khiến, nhưng quan tâm quá sẽ dẫn đến loạn là rất bình thường, hoặc là cầu xin người cậu họ này, hoặc là bị chính người có tâm tư lợi dụng.”

“Nhưng em và hắn ta không có giao thiệp.”

“Tiểu Ngọc Nhi chắc là vô tình tiết lộ công việc và tình hình gần đây của em. Có đôi khi, chính là người thân, tâm phòng bị không nhiều như vậy, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi là người tính tình rộng rãi, không có tâm cơ gì.” Phùng Tử Dương nói như vậy, vốn dĩ là một chuyện không biết tiền căn hậu quả, dường như đều xâu chuỗi thông suốt, là đạo lý như vậy.

Một công ty nước ngoài không địa vị, còn chỉ định muốn quan tâm đến nghiệp vụ có liên quan đến hàng không, không nghiêng không lệch, lại coi trọng công ty của Sơ Ninh.

Nguyên nhân?

Mục đích?

Ý đồ?

Ba từ này theo tầng mà hiện lên, một loại hoảng sợ không tên giống như thủy triều ở phía nam dâng lên, điên cuồng nhảy loạn trong lòng Sơ Ninh. Lại nhớ đến những lời nói của vị phó tổng Minh Diệu ngày hôm qua ý vị thâm trường đề cập đến ----

“Lần trước cậu ta đạt được giải nhất cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không, đã khiến rất nhiều người chú ý. Cậu ta rất có thiên phú, kỹ thuật nghiên cứu cũng rất vi diệu, bây giờ lại tham gia cuộc thi bậc thế giới, Ninh tổng, thời điểm này, ngài không cảm thấy, hành động hiện tại của ngài, đối với cậu ta mà nói, là rất mẫn cảm sao?”

“Em bị thương như thế này, cũng không thể để tiểu tử kia biết nhỉ?” Phùng Tử Dương cà phất cà phơ nói: “Cậu ta còn sốt ruột muốn chết, gấp đến nỗi ngay cả thi đấu cũng không tham gia ha ha ha.”

Trong lòng Sơ Ninh một mảng hư nhuyễn. Liền nghe anh ta hỏi: “Ngày mai không phải là thi đấu sao, những người khác đâu? Ở trường học? Dặn dò một chút, đừng để xảy ra sự cố.”

Dứt lời, Sơ Ninh bỗng đứng vụt lên khỏi ghế, giống như là xác chết vùng dậy dọa Phùng Tử Dương sợ chết khϊếp.

“Đệt, em làm gì vậy!’

Bàn tay của Sơ Ninh không tiện, nóng nảy, ngữ khí: “Đưa điện thoại cho em!”

Phùng Tử Dương giật mình, cũng nhanh chóng làm theo.

Sơ Ninh hít sâu một hơi, tự khắc chế: “Gọi điện cho Nghênh Cảnh.”

Gọi.

Kết nối.

Mở loa, tiếng tút tút vô tận quanh quẩn.

Phùng Tử Dương và cô liếc nhìn nhau, đều là người tâm tư tỉ mỉ, người có cảm nhận được sự nguy hiểm. Theo từng tiếng kêu, ánh mắt hai người cũng trầm xuống.

Nghênh Cảnh không nhận điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Tiên Sinh

Số ký tự: 0