Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự

Cô Nương Tội Ng...

2024-11-19 15:08:01

Nguyễn Ngọc Vi phát hiện ra các vụ án ở Kinh Triệu Phủ được xét xử rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến lượt nàng.

Khi nghe thấy tiếng tuyên án từ bên trong, các binh lính trong phòng xử án liền thu lại cây gậy dài trong tay, “Đến lượt cô rồi.”

Phòng xét xử án của Kinh Triệu Phủ cũng tương tự như Đại Lý Tự. Vừa bước đến cửa, Nguyễn Ngọc Vi chạm mặt với một đôi nam nữ có sắc mặt không được tốt lắm. Khi họ đi qua, nàng còn nghe thấy cô gái kia tức giận lẩm bẩm, “Kinh Triệu Phủ gì chứ, đúng là trò đùa!”

Nguyễn Ngọc Vi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Kinh Triệu Phủ cũng không đáng tin?

Vừa bước qua ngưỡng cửa, nàng thấy vị trí của chủ thẩm quan là một vị quan trẻ tuổi, trông độ tuổi có lẽ tương đương với Lục đại nhân.

Bên cạnh hắn là một nam tử trung niên có râu dê, đang ân cần phe phẩy quạt.

Người trung niên kia cười tươi rói, nói với phủ doãn Kinh Triệu Phủ, “Đỗ đại nhân, nghe nói hôm nay Công chúa Gia Nguyên đến Đại Lý Tự.”

Đỗ Hoài Bân ngẩng đầu cười lớn, “Chức Đại Lý Tự khanh còn trống, chẳng phải là Lục thiếu khanh của Đại Lý Tự đang làm người chịu trận sao!”

Tôn Hoằng vung mạnh chiếc quạt trong tay, “Loại củ khoai nóng bỏng tay này, sớm đẩy qua cho Đại Lý Tự, chúng ta sớm nhẹ gánh.”

“Hiện giờ, dưới sự cai trị của đại nhân, Kinh Triệu Phủ chính sự vô cùng rực rỡ, cuối năm này ngài có thể báo cáo với Tướng tướng, đến lúc đó, chữ ‘đại’ trong chức vụ đại nhân sẽ được xóa bỏ thôi.”

Câu nói này khiến Đỗ Hoài Bân vô cùng hài lòng, “Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, gọi người tiếp theo, nhanh lên, bổn quan ngồi xử án đến nỗi mông sắp hóa đá rồi!”

Tôn Hoằng lập tức đáp một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Ngọc Vi đang đứng ngây người ở cửa, “Còn ngây ra đó làm gì, vào đi, chẳng lẽ phải để lão gia đích thân ra mời cô sao?”

Đỗ Hoài Bân ngồi thẳng người, vỗ mạnh kinh đường mộc, “Người ở dưới là ai, kiện cáo chuyện gì?”

Nguyễn Ngọc Vi quỳ bái hành lễ, “Dân nữ Nguyễn Ngọc Vi, tiệm ăn bị phá hoại, tiền bạc trong tiệm bị lấy hết.”

Đỗ Hoài Bân hỏi, “Bị cáo đâu?”

Nguyễn Ngọc Vi đáp, “Dân nữ không biết bị cáo, lúc thấy thì tiệm đã bị phá rồi.”

Tôn Hoằng “bốp” một tiếng gập chiếc quạt lại, “Không có bị cáo, vậy có trạng giấy không?”

Nguyễn Ngọc Vi nhíu mày, chẳng phải chỉ khi kháng cáo kêu oan mới cần trạng giấy sao?

“Nô tài không có.”

Giọng điệu của Đỗ Hoài Bân trở nên mất kiên nhẫn, “Cô không có bị cáo, cũng không có trạng giấy, cô kiện cái gì đây?”

“Cô nghĩ bổn quan ngồi đây rất rảnh sao? Ai đến cũng không mang bị cáo, chẳng lẽ bổn quan phải từng người đi tìm bị cáo cho họ à?”

“Người tiếp theo, người tiếp theo! Đúng là lãng phí thời gian của bổn quan!”

Nguyễn Ngọc Vi kinh ngạc ngẩng đầu, nàng còn chưa kịp nói gì, đã có binh lính cầm gậy dài tiến tới đuổi nàng đi.

“Đại nhân!”

Nàng vừa mới quay đầu kêu lên một tiếng, liền bị đẩy ra ngoài, loạng choạng vài bước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Ngay lúc ấy, một người báo án đã kéo bị cáo chạy vào trong, bắt đầu oang oang kể về việc gà nhà bị trộm như thế nào.

Viên lính giận dữ quát, “Còn không mau đi, làm loạn công đường, sẽ bị đánh ba mươi gậy!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyễn Ngọc Vi nhìn ba chữ được khắc mạ vàng trên tấm biển của Kinh Triệu Phủ dưới ánh nắng chói chang, chỉ cảm thấy châm biếm.

Nàng quay người vừa đi đến đầu phố thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Cô nương, có phải lại công cốc không?”

Lý Chiêu Lâm dựa vào góc hẻm bên phải, hai tay khoanh trước ngực, cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng bóng.

Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn hắn một cái, xoay người đi về con đường khác.

Lý Chiêu Lâm thấy vậy liền lập tức chạy theo, “Ta có thể giúp cô mà! Thuê ta làm trạng sư, chỉ cần mười lượng bạc!”

Nguyễn Ngọc Vi bước nhanh hơn.

Lý Chiêu Lâm bĩu môi, “Năm lượng!”

Nàng vẫn không phản ứng.

Lý Chiêu Lâm nghiến răng, “Ba lượng! Không thể ít hơn nữa!”

Nguyễn Ngọc Vi dừng bước, Lý Chiêu Lâm vui mừng, lập tức phe phẩy quạt, nói, “Ba lượng bạc có thể mời được bổn công tử làm trạng sư, đúng là bánh từ trên trời rơi xuống.”

Nàng liếc nhìn chàng thư sinh luôn đi theo sát bên mình, “Công tử, tiệm ăn của tiểu nữ mỗi tháng chỉ kiếm được năm lượng bạc, ba lượng bạc để đánh một vụ kiện không biết có thắng hay không.”

Nàng ngừng lời, “Tiểu nữ biết điều gì nên chọn.”

Nói xong nàng không nhìn hắn nữa, bước đi nhanh hơn.

Lý Chiêu Lâm ngẩn người đứng nhìn bóng lưng của nàng dần dần khuất trong dòng người, một lát sau mới tặc lưỡi lắc đầu, "Không ngờ lại nghèo đến thế, ba lượng cũng chê đắt."

Khi Nguyễn Ngọc Vi trở về tiệm ăn, bàn ghế đã được dọn dẹp gọn gàng, còn một số cái bị vỡ thì được chất đống trước cửa.

Tiểu Phúc đang nằm ngủ ngon lành trên hai chiếc bàn được ghép lại.

Nàng đặt con gà quay vừa mua về bên cạnh đầu của Tiểu Phúc. Hắn chép miệng một cái rồi trở mình.

Một lát sau, dường như Tiểu Phúc trong mơ nhận ra điều gì không đúng, hắn mở mắt rồi bật dậy.

Nguyễn Ngọc Vi vỗ nhẹ vào con gà quay trên bàn, "Đã dọn dẹp xong hết rồi, cảm ơn Tiểu Phúc, con gà quay này cho ngươi."

Tiểu Phúc từ khi giúp Vi tỷ tỷ làm việc đã ăn thịt heo suốt một tháng, từ chỗ ăn ngon lành đến mức dầu chảy đầy mặt, giờ thấy thịt heo là hắn phát ngấy.

Giờ nhìn thấy con gà quay thơm phức, cái bụng vốn không đói của hắn cũng bắt đầu réo rắt.

Tiểu Phúc ôm lấy con gà quay, nhảy xuống bàn, "Tỷ tỷ, ta có thể mang một nửa về để ăn cùng gia gia không?"

Nguyễn Ngọc Vi mỉm cười nhạt, "Ngươi cứ mang hết về đi, cho Bảo Thụ và Thạch Đầu ăn thử nữa."

"Vâng! Cảm ơn tỷ tỷ!" Tiểu Phúc lập tức nở nụ cười rạng rỡ, nói xong hắn xách con gà quay, bước đi mà ba lần quay đầu lại, "Tỷ tỷ, lát tối ta lại đến giúp tỷ khuân thịt nhé!"

"Hôm nay không cần trả tiền nữa, đây chính là công xá rồi!" Tiểu Phúc vung vẩy con gà quay trong tay rồi nhanh chóng chạy đi khuất bóng.

Lúc Gia Nguyên công chúa rời đi, Tiêu Dương đã mồ hôi đầm đìa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiễn đoàn nghi trượng của công chúa đi khỏi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn sang Lục đại nhân vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường, hắn chỉ có thể ngấm ngầm oán thầm trong bụng. Lục đại nhân có hậu thuẫn, phụ thân là Quán Quân Hầu, ngoại công là Cố Thái Phó, cô cô là Quý phi, đại nhân không sợ bị công chúa trách phạt.

Nhưng hắn thì sợ đấy!

Vụ án ở phủ công chúa, ngoài việc thẩm vấn đám hạ nhân trong phủ, những người khác hoàn toàn không thể tra hỏi.

Một vụ án cưỡng hiếp giết người lại xảy ra ngay trong phủ công chúa, hạ nhân nào có gan dám làm chuyện này?

Kết quả chẳng phải đã rõ mồn một rồi sao.

Chính vì đây là một củ khoai nóng phỏng tay nên phủ Kinh Triệu mới vội vàng giao lại cho Đại Lý Tự.

Tiêu Dương thở dài, vừa định quay vào thì bên tai đã vang lên giọng nói lãnh đạm, " Tiêu đại nhân."

Lục Nhượng nhìn sang tiệm ăn đối diện đã được dọn dẹp bảy tám phần, "Bảo Lữ Xuân Sơn hỏi thử, xem trong nha môn có ai nhìn thấy ai đã đập phá tiệm ăn không."

"Dạ." Tiêu Dương theo tầm mắt của hắn nhìn qua đối diện, Nguyễn Ngọc Vi đang một mình cầm búa sửa lại những chiếc bàn ghế bị hỏng.

"Nàng ấy một mình đến kinh thành không dễ dàng, nghe nói đến tìm thân nhân mà không gặp, mãi mới mở được một tiệm ăn bằng tay nghề, lại bị người ta đập phá."

"Tìm thân nhân?" Lục Nhượng liếc nhìn Tiêu Dương, "Phái người hỏi xem nàng tìm thân nhân nào."

"Ta đã hỏi rồi." Tiêu Dương thở dài một hơi, "Nàng ấy nói đã tìm đến nơi, nhưng tiếc là người đã đi mất."

"Quả là người số khổ, khó khăn lắm mới kiếm được kế sinh nhai, chẳng những bị lời đồn thổi tổn thương mà còn bị kẻ khác phá hoại cửa tiệm."

Lời của Tiêu Dương vừa dứt, Lục Nhượng vốn đang đứng trước mặt hắn đã nhấc chân đi thẳng về phía tiệm đối diện.

"Ơ? Đại nhân..."

Tiêu Dương vừa định hỏi đại nhân đi đâu thì bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn.

Chỉ thấy hắn cười có phần kỳ quái, lông mày còn nhướng lên, "Ồ—"

Lúc này Mã Thiệu Nhân vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Tiêu Dương vẫn đứng ở bậc thềm nhìn ngó, "Công chúa đã đi rồi, Tiêu đại nhân vẫn còn mong ngóng gì vậy?"

Tiêu Dương giật mình tỉnh lại, kéo tay Mã đại nhân đang định đi về phía đối diện, "Ơ! Ngài đi đâu đấy?"

Mã Thiệu Nhân chỉ về phía đối diện, "Không phải Nguyễn nương tử muốn làm nhân chứng vụ buôn người sao, gọi nàng đến ghi khẩu cung."

"Không vội không vội!" Tiêu Dương vội ôm lấy vai Mã Thiệu Nhân, "Đợi chút rồi đi, trước tiên đi cùng ta xem lại hồ sơ vụ án ở phủ công chúa."

"Ơ!—"

Không kịp trở tay, Mã Thiệu Nhân bị hắn kéo trở lại.

Lúc Tiêu Dương bước qua ngưỡng cửa, còn quay đầu nhìn lại.

Lục đại nhân, thuộc hạ đã làm hết sức rồi.

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự

Số ký tự: 0