Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự

Gài Tội

2024-10-07 18:40:14

“Người đang yên lành sao lại biến mất thế này.” Mã Thiệu Nhân thở dài một tiếng.

Nguyễn Ngọc Vi khẽ nhíu mày, vô thức lẩm bẩm: “Làm sao có thể biến mất được…”

Mã Thiệu Nhân ngay lập tức bắt lấy lời nàng lẩm bẩm, lập tức nhìn nàng với ánh mắt đầy hy vọng: “Nguyễn cô nương lại biết được điều gì sao?”

Lại…

Khóe môi Nguyễn Ngọc Vi giật nhẹ, từ "lại" này dùng đúng là…

Nhưng mà lát nữa nàng còn phải đến Đại Lý Tự để lấy tiền, chưa kể vụ án của tên lừa đảo kia cũng đang nằm trong tay Mã đại nhân.

Lúc cần nhờ cậy người ta, nàng phải trả lời thật tốt…

Bỏ qua ánh mắt sáng rực của Mã Thiệu Nhân, nàng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian một tháng nàng sống ở đây, những lần gặp Lỗ Minh Sinh.

“Bếp lò của quán nhỏ nhà ta chính là do cha của Lỗ Minh Sinh, Lỗ sư phụ dựng lên, lúc đó Lỗ Minh Sinh thường xuyên đến để giúp cha mình, rất chăm chỉ và hiếu thảo.”

“Lỗ Minh Sinh đang học ở thư viện, hình như không thường về nhà, nhưng mỗi lần ta gặp hắn đều thấy hắn luôn tươi cười rạng rỡ.”

Nguyễn Ngọc Vi vẫn không dám nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.

“Ta nghĩ, y phục rơi xuống giếng chắc là tai nạn, có lẽ hắn đã ra ngoài rồi.”

Mã Thiệu Nhân cũng nhíu mày: “Nhưng Lỗ đại tẩu nói rằng, không thiếu bộ y phục nào khác của Lỗ Minh Sinh ở nhà, bộ y phục vớt từ giếng lên chính là y phục hắn mặc hôm qua.”

Nói cách khác, Lỗ Minh Sinh không thể nào ra ngoài mà không mặc gì được.

Nguyễn Ngọc Vi lặng người, nếu theo suy nghĩ đó thì có thể Lỗ Minh Sinh đã nhảy xuống giếng.

Nhưng, làm sao có thể chứ…

Rõ ràng mấy ngày trước, khi Lỗ Minh Sinh mua thịt kho ở quán của nàng, hắn còn trò chuyện với hàng xóm, nói rằng năm nay hắn dự định tham gia kỳ thi mùa thu.

Một thiếu niên 17 tuổi, tràn đầy sức sống, tương lai tươi sáng.

Hắn! Hắn làm sao có thể chứ…

“Ôi trời ơi, Lỗ đại tẩu ngất rồi!”

“Mau, bấm huyệt nhân trung!”

Đột nhiên, đầu ngõ truyền đến tiếng huyên náo, những người hàng xóm vốn đang đứng xem náo nhiệt lập tức vây lại.

Mã Thiệu Nhân quay đầu nhìn một cái, lại thở dài: “Chúng ta đã hỏi thăm hàng xóm xung quanh, không ai nói xấu về Lỗ Minh Sinh, nhà họ Lỗ sống tốt với mọi người, cũng không hề có thù oán với ai.”

“Vụ việc ở phủ công chúa vẫn đang đè nặng chưa có tiến triển, bây giờ lại thêm vụ đau đầu này.”

Nguyễn Ngọc Vi cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác: “Hay đại nhân thử đến thư viện của Lỗ Minh Sinh xem sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt của Mã Thiệu Nhân lại thêm phần bực bội: “Chúng ta đã đến từ lâu rồi.”

“Hôm qua thư viện nghỉ, tất cả học trò đều về nhà, hiện tại thư viện trừ mấy người hầu ra thì chẳng còn ai.”

Nguyễn Ngọc Vi liếc nhìn mặt trời, nàng phải mau chóng đi mua rau, nếu không sẽ không kịp chuẩn bị cơm trưa.

Nàng an ủi Mã đại nhân: “Đại nhân, không chừng lát nữa Lỗ Minh Sinh tự về thôi, có khi chúng ta chỉ đang lo lắng vô ích.”

“Ta phải về quán rồi, đại nhân cứ tiếp tục công việc.”

Mã Thiệu Nhân phất tay với nàng, sau đó quay đầu bảo Trương Lão Ngũ trong giếng leo lên.

Khi Nguyễn Ngọc Vi mồ hôi nhễ nhại mua rau trở về, đã thấy vài vị khách quen định quay lưng bỏ đi vì nàng vẫn chưa mở cửa quán.

Vừa thấy nàng mang hai giỏ rau trở về, một vị khách không khỏi trêu đùa: “Nguyễn cô nương hôm nay lười biếng rồi, mở quán muộn quá.”

Nguyễn Ngọc Vi vừa mở cửa, vừa áy náy đáp: “Thật xin lỗi, suýt chút nữa là để quý khách phải đi không rồi.”

“Thịt ta đã nấu xong từ tối qua, nhưng do chưa nổi lửa, nên giờ đều thành đông hết cả rồi, ngài phải đợi một chút nhé.”

Vị khách già nói: “Thịt đông cũng được, ta mang về tự hâm nóng, thằng cháu lớn nhà ta bây giờ chỉ thèm ăn tai heo, nó đã lẩm bẩm cả đêm rồi, tai ta sắp mọc kén rồi.”

Nguyễn Ngọc Vi nhanh chân chạy vào bếp, từ cửa sổ lớn nhìn ra khách hàng thân quen: “Vậy được, ta sẽ tặng thêm cho ngài một đoạn lạp xưởng để về nhắm rượu.”

Vị khách quen lập tức nheo mắt cười, “Vậy thì đa tạ Nguyễn cô nương.”

Nguyễn Ngọc Vi vớt tai heo và lạp xưởng từ nồi, còn mang theo một khối lớn thịt đông, “Mang về với phần đông cứng thế này cắt không được, ta sẽ để nguyên, ngài có thể đem về hâm nóng cùng thịt và phần đông trong nồi nhỏ.”

“Khi ăn chỉ cần cho thêm chút rau vào, đảm bảo không thua gì món thập cẩm của ta đâu!”

Vị khách già vui vẻ rời đi, Nguyễn Ngọc Vi mới bắt đầu nhóm lửa dưới bếp.

Thịt kho được om trên lửa nhỏ cho đến khi mềm nhừ, nước thịt được chan nóng hổi ngay khi ăn.

Ngoài thịt kho, nàng còn món thập cẩm và món nồi nhỏ hầm, nhưng vì trời nóng nên ít ai ăn món hầm.

Những loại rau khô đang phơi ngoài sân sẽ trở thành nguyên liệu tinh túy cho nồi nhỏ hầm vào mùa đông.

Đây chính là món ăn đặc trưng của nàng khi còn ở Kính Châu.

Khi Nguyễn Ngọc Vi xử lý rau mua về xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một bóng người đứng trước cửa sổ lớn.

“Ai da! Trời ơi!!”

Nguyễn Ngọc Vi hoảng sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Thạch Thiên Hỉ đứng im lìm không nói một lời, cũng không gây ra tiếng động gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bất chợt ngẩng đầu lên lại thấy một người đứng đó, hồn phách của nàng suýt nữa bay mất!

“Nguyễn cô nương, ta mua thịt.” Thạch Thiên Hỉ giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một mẩu bạc vụn.

Rõ ràng trời hôm nay nắng đẹp, nhưng Nguyễn Ngọc Vi lại cảm thấy có chút gì đó âm u, rợn người, “Ngươi mua thịt thì mua thịt, hôm qua dọa ta một trận cũng cho qua, nhưng sao giữa ban ngày ban mặt mà còn hù người như vậy…”

Thạch Thiên Hỉ nở nụ cười áy náy, “Xin lỗi, lại làm cô nương sợ rồi. Ta thấy cô bận rộn nên không muốn làm phiền, không vội, ta đợi được.”

Khóe môi Nguyễn Ngọc Vi gượng gạo nhếch lên, cố gắng không nhìn vào vẻ mặt của hắn, “Ngươi muốn mua gì?”

“Nửa cái mũi heo, tiểu muội nhà ta thích ăn.”

Nguyễn Ngọc Vi vớt nửa cái mũi heo từ nồi lên, sau khi được hầm nhừ, mũi heo đã tràn đầy chất keo, tan ngay khi cho vào miệng.

Nàng lấy từ giá dao trên tường xuống một con dao chuyên dùng để cắt thịt chín, chỉ trong vài nhát, nàng đã thái thành những lát mỏng đều tăm tắp.

Nếu là người hàng xóm đến mua thịt, nàng thường dùng bát nan đội để đựng, vì chỉ có bát mới đựng được phần nước thịt.

Nhưng khi cắt xong, tay nàng thoáng khựng lại lúc chuẩn bị lấy bát, cuối cùng nàng vẫn lấy tờ giấy dầu gói lại cho hắn.

Trong tiềm thức, nàng không muốn Thạch Thiên Hỉ quay lại trả bát.

Thạch Thiên Hỉ nhìn gói giấy đưa tới, chỉ khẽ cười một tiếng.

Hắn đặt mẩu bạc vụn lên bậu cửa sổ, khi nhận lấy gói thịt, đột nhiên hắn lên tiếng: “Nguyễn cô nương, sao tối qua cô nương đóng cửa muộn vậy.”

Nguyễn Ngọc Vi đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hắn rõ ràng là nụ cười nhạt, nhưng đáy mắt lại lạnh băng.

Nàng còn chưa kịp đáp lời thì Thạch Thiên Hỉ đã nở nụ cười bí ẩn, sau đó lơ đãng liếc nhìn về phía nồi thịt lớn trong bếp.

“Nồi của Nguyễn cô nương thật lớn.”

Khóe mắt Nguyễn Ngọc Vi co giật.

Giọng nói của Thạch Thiên Hỉ hạ thấp thêm vài phần: “Ngoài thịt heo ra, những loại thịt khác cũng có thể hầm nhừ phải không.”

Mi mắt Nguyễn Ngọc Vi giật mạnh.

Thạch Thiên Hỉ xách gói thịt quay người đi, còn chào một tiếng với người đứng sau lưng hắn: “Lục đại nhân.”

Hôm nay Lục Nhượng vẫn không mặc quan phục, chỉ khoác trên mình chiếc áo gấm màu thiên thanh, bên hông còn treo một miếng ngọc bội hình đầu hổ.

Nguyễn Ngọc Vi có linh cảm chẳng lành.

Đôi mắt xa cách của Lục Nhượng khẽ nâng lên: “Nguyễn cô nương, có điều gì muốn nói chăng.”



*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Trù Nương Của Đại Lý Tự

Số ký tự: 0