Nguyễn Cô Nương...
2024-11-19 15:08:01
Lục Nhượng sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt thoáng hiện vẻ giận dữ, "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Vừa xuống xe ngựa, hắn đã thấy cửa tiệm đối diện lung lay, bàn ghế bên trong thì lộn xộn tứ tung.
Quan binh của Đại Lý Tự nói rằng bọn họ cũng nghe thấy tiếng đập phá, khi ra ngoài thì thấy mọi thứ đã thành ra thế này. Nhóm người gây rối khi thấy quan binh liền vội vàng tản đi, không kịp bắt được thủ phạm chính.
Hôm qua, Lục Nhượng đã đoán trước rằng hôm nay Nguyễn Ngọc Vi có thể gặp phải vài lời đồn đại, nên mới nhắc nàng tìm nơi ở khác.
Không ngờ, đám người này lại ngu ngốc hơn hắn tưởng.
Ngoài lời đồn, mọi chuyện giờ đã leo thang thành bạo lực.
Hai người anh rể nhà họ Lỗ còn chưa kịp rút chân về thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ của nhạc phụ, nhạc mẫu: "Lục đại nhân."
Lục Nhượng nhìn gia đình họ Lỗ đang tụ tập trước cửa, nói: "Vụ án của Lỗ Minh Sinh đã được xét xử. Nếu không đồng ý với phán quyết, viết đơn rồi trực tiếp lên Đại Lý Tự gõ trống kiện cáo, tụ tập ở đây để làm gì?"
Người nhà họ Lỗ đều cúi đầu, không ai dám nói gì.
Con trai duy nhất của họ đã chết, Thạch Thiên Hỷ đã bị bắt vào ngục, nhưng nỗi oán hận trong lòng họ vẫn chưa thể nguôi.
Trong lòng họ đều nghĩ rằng, nếu Nguyễn Ngọc Vi không dọn đến ngõ Đồng Hoa, thì Minh Sinh và Thạch Thiên Hỷ sẽ không gặp nàng, chẳng phải vậy thì họ sẽ không đánh nhau, Thạch Thiên Hỷ sẽ không lỡ tay đẩy Minh Sinh xuống giếng?
Nhưng họ lại không nghĩ rằng, Thạch Thiên Hỷ có thể nhìn người bạn hàng xóm đã cùng lớn lên suốt hơn hai mươi năm chết đuối dưới nước, thì dù hôm nay không có Nguyễn Ngọc Vi, sau này nhất định hắn cũng sẽ vì chuyện khác mà nhìn hắn chết đuối.
Trong chuyện này, từ đầu đến cuối, nhà họ Lỗ là nạn nhân, nhưng Nguyễn Ngọc Vi cũng là nạn nhân, và là một nạn nhân vô tội.
Lưng của Nguyễn Ngọc Vi va vào tảng đá chắn cửa, đau đến mức nàng lập tức cuộn tròn người lại.
Lưng như bị búa đập gãy, cơn đau dữ dội lan tỏa khắp cơ thể, đau đến mức nàng không thốt ra nổi một tiếng.
Đột nhiên, nàng ngửi thấy một mùi hương thanh thoát của gỗ, giống như có một bàn tay vô hình xoa dịu cơn đau trên người nàng.
Lúc này nàng mới hít được một hơi thật sâu, sau khi cơn đau dữ dội qua đi, lưng mới truyền đến cảm giác nhói đau từng đợt.
"Ngươi không sao chứ?"
Nguyễn Ngọc Vi mở mắt ra thì thấy Lục Nhượng cúi người, vững vàng nắm lấy khuỷu tay nàng, từ từ đỡ nàng đứng dậy.
Nàng không biết vì sao Lục đại nhân lại đến, nhưng bây giờ không tố cáo thì đợi đến khi nào?
Sắc mặt nàng tái nhợt, khi ngã không khóc, nhưng lúc này nước mắt lại đong đầy khóe mi, "Đại nhân, bọn họ đông người thế mạnh, nhất quyết xông vào, tiểu nữ không địch lại, suýt nữa đã bị bọn họ đánh chết!"
Hai người anh rể nhà họ Lỗ hét lên kinh hoảng, "Chúng ta đã đánh ngươi lúc nào chứ!"
Mấy giọt nước mắt của Nguyễn Ngọc Vi từ từ rơi xuống, nàng chầm chậm xoay người, đám đông bên ngoài đang xem náo nhiệt lúc này mới nhìn thấy lưng nàng đầy bụi bặm, quần áo bị rách, vết máu đã rỉ ra.
Lúc này, bọn họ mới hóa thân thành những kẻ chính nghĩa, "Ta vừa thấy hai người rể nhà họ Lỗ đá cửa, Nguyễn cô nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm vậy quả thực hơi quá đáng."
"Đúng vậy, kẻ hại chết Lỗ Minh Sinh là Thạch Thiên Hỷ của nhà họ Thạch, sao lại kiếm chuyện với Nguyễn cô nương?"
"Nguyễn cô nương đến ngõ Đồng Hoa chưa đầy một tháng, hai tên tiểu tử nhà họ Lỗ và họ Thạch quanh năm ở học đường, hiếm khi về nhà, chuyện này làm sao có thể đổ lên đầu Nguyễn cô nương được."
Lục Nhượng liếc nhìn đám người đang vây quanh ngày càng đông, nói: " Nguyễn cô nương có muốn báo án không, kẻ gây rối sẽ bị đánh hai mươi trượng, kẻ gây rối làm bị thương người khác sẽ bị đánh năm mươi trượng, phạt thêm một trăm lượng bạc."
Vừa nghe thấy vậy, đám người nhà họ Lỗ đứng ở cửa lập tức lùi lại một bước.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn thấy bộ dạng sợ chết của bọn họ, vừa định nói gì đó thì nghe Lục Nhượng bên cạnh tiếp tục nói.
"Khuyên Nguyễn cô nương lập tức báo án, tiệm ăn này cũng đã bị phá hoại nghiêm trọng."
"Cái gì?" Nguyễn Ngọc Vi trừng mắt, trái tim nàng như chìm xuống đáy vực sâu.
Nàng đẩy người chắn ở cửa ra, chạy thẳng vào tiệm ăn.
Tiệm ăn này không chỉ là tâm huyết của riêng nàng, mà còn là tiền mồ hôi nước mắt của Khâm tỷ tỷ nữa.
Khi trước, lúc nàng rời Kính Châu, trên thuyền nàng đã gặp Khâm tỷ tỷ. Về sau nàng mới biết Khâm tỷ tỷ cũng là một nữ tử số phận bi thảm.
Xuất thân vốn từ gia đình thương nhân, cuộc sống không lo ăn mặc. Nhưng rồi cha của Khâm tỷ tỷ trong một lần ra khơi đã gặp bão, và mãi mãi không trở về.
Người trong tộc dòm ngó tài sản của gia đình nàng, sau khi hại chết mẹ và em trai nhỏ, bọn họ bán nàng vào thanh lâu ở Kính Châu.
Khâm tỷ tỷ ở thanh lâu suốt mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được một thư sinh tri kỷ, và thật vất vả mới chuộc thân. Thế nhưng thư sinh ấy lại mất mạng trên đường đi thi.
Nàng từng nghĩ chính mình đã khắc chết thư sinh kia, mãi đến mùa thu năm ngoái, Khâm tỷ tỷ mới gặp được một học trò từng đi thi cùng thư sinh ấy.
Khi đó nàng mới biết, cái chết của thư sinh kia có điều mờ ám.
Khâm tỷ tỷ đã bán hết gia sản, quyết định lên kinh tìm ra sự thật.
Nhờ vậy mà hai người mới đồng hành trên thuyền, vừa gặp đã thân. Hai người quyết định sẽ mở một tiệm ăn ở kinh thành để đứng vững, sau đó từ từ tìm ra sự thật của mỗi người.
Khâm tỷ tỷ vì bảo vệ nàng mà qua đời, giờ đây tiệm ăn mà nàng và Khâm tỷ tỷ cùng mở cũng không giữ nổi sao?
Nguyễn Ngọc Vi luôn nghĩ rằng mình thật may mắn. Nàng học được nấu ăn, gặp được Thư di, người nguyện truyền dạy mọi thứ, cùng mẹ nương tựa vào nhau, gặp được Ngưu bá, người luôn chiếu cố hai mẹ con. Khi lên kinh, lại gặp được Khâm tỷ tỷ luôn bảo vệ nàng.
Nhưng nàng cũng bất hạnh, tất cả những người mà nàng từng nâng niu trong lòng đều lần lượt rời xa nàng.
Tiệm ăn này giống như một hạt mầm mà nàng gieo xuống đất kinh thành, nàng muốn mang theo hy vọng của mọi người mà sống tiếp, rồi từng việc một, hoàn thành những nguyện vọng mà họ để lại.
Nhưng giờ đây, ngay cả hạt mầm này nàng cũng không giữ được…
Cuối ngõ có rất nhiều người, xung quanh tiệm ăn cũng có không ít người tụ tập.
Tất cả đều đến xem náo nhiệt, nghe nói thi thể của con trai nhà họ Lỗ đã được tìm thấy, còn liên quan đến tiệm ăn mới mở của Nguyễn cô nương.
Mọi người đều suy đoán, Nguyễn cô nương giữ vai trò gì giữa Thạch Thiên Hỷ và Lỗ Minh Sinh, khiến hai huynh đệ đã cùng lớn lên từ nhỏ trở mặt thành thù.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn cánh cửa tiệm ăn lung lay sắp đổ, bàn ghế đổ ngổn ngang khắp nơi, món thịt kho nàng làm hôm qua cũng vương vãi khắp mặt đất.
Cái nồi ở cửa bị giẫm vỡ kia là chiếc nồi nhỏ nhẹ nhàng mà nàng đã tìm đến mấy tiệm rèn mới chọn được.
Bên cạnh chiếc nồi còn có một cái hộp gỗ bị lật ngược trên mặt đất, đó là chiếc hộp mà nàng dùng để cất tiền, bên trong từng đồng tiền đều là của nàng và Khâm tỷ tỷ cùng kiếm được.
Nguyễn Ngọc Vi nhặt cái hộp lên, không chỉ tiền trong hộp không còn, mà nắp hộp cũng mất.
Mọi hy vọng của nàng cũng vỡ nát như chiếc hộp này.
“Tại sao!!”
Nguyễn Ngọc Vi ôm lấy chiếc hộp, hét lên trong nghẹn ngào. Khi bị người nhà họ Lỗ đá ngã, nàng không khóc. Nhưng giờ đây, nhìn tiệm ăn bị phá tan hoang, nàng bật khóc đến không thở nổi, như một con cá sắp chết.
Đám đông náo nhiệt dần trở nên im lặng.
Nguyễn Ngọc Vi dường như muốn trút hết sự bất bình và oán hận trong lòng, nàng bật khóc thảm thiết.
“Tại sao! Ta có làm gì sai đâu!!”
Lục Nhượng nhìn bóng dáng nhỏ bé cúi người, cong mình như một con tôm nơi mặt đất, môi hắn khẽ mấp máy.
Hắn bước tới, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo sự kiên định, " Nguyễn cô nương, cô có muốn báo án không?"
Nguyễn Ngọc Vi ngẩng đầu lên, ngược sáng nên nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy ánh sáng buổi sớm mai tỏa ra phía sau lưng Lục Nhượng, tựa như một vị thần.
" Nguyễn cô nương, cô có muốn báo án không?" Lục Nhượng lặp lại lần nữa.
Nguyễn Ngọc Vi vừa định mở miệng, thì từ đằng xa vang lên tiếng trống báo hiệu.
“Công chúa đến, tránh đường!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Vừa xuống xe ngựa, hắn đã thấy cửa tiệm đối diện lung lay, bàn ghế bên trong thì lộn xộn tứ tung.
Quan binh của Đại Lý Tự nói rằng bọn họ cũng nghe thấy tiếng đập phá, khi ra ngoài thì thấy mọi thứ đã thành ra thế này. Nhóm người gây rối khi thấy quan binh liền vội vàng tản đi, không kịp bắt được thủ phạm chính.
Hôm qua, Lục Nhượng đã đoán trước rằng hôm nay Nguyễn Ngọc Vi có thể gặp phải vài lời đồn đại, nên mới nhắc nàng tìm nơi ở khác.
Không ngờ, đám người này lại ngu ngốc hơn hắn tưởng.
Ngoài lời đồn, mọi chuyện giờ đã leo thang thành bạo lực.
Hai người anh rể nhà họ Lỗ còn chưa kịp rút chân về thì nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ của nhạc phụ, nhạc mẫu: "Lục đại nhân."
Lục Nhượng nhìn gia đình họ Lỗ đang tụ tập trước cửa, nói: "Vụ án của Lỗ Minh Sinh đã được xét xử. Nếu không đồng ý với phán quyết, viết đơn rồi trực tiếp lên Đại Lý Tự gõ trống kiện cáo, tụ tập ở đây để làm gì?"
Người nhà họ Lỗ đều cúi đầu, không ai dám nói gì.
Con trai duy nhất của họ đã chết, Thạch Thiên Hỷ đã bị bắt vào ngục, nhưng nỗi oán hận trong lòng họ vẫn chưa thể nguôi.
Trong lòng họ đều nghĩ rằng, nếu Nguyễn Ngọc Vi không dọn đến ngõ Đồng Hoa, thì Minh Sinh và Thạch Thiên Hỷ sẽ không gặp nàng, chẳng phải vậy thì họ sẽ không đánh nhau, Thạch Thiên Hỷ sẽ không lỡ tay đẩy Minh Sinh xuống giếng?
Nhưng họ lại không nghĩ rằng, Thạch Thiên Hỷ có thể nhìn người bạn hàng xóm đã cùng lớn lên suốt hơn hai mươi năm chết đuối dưới nước, thì dù hôm nay không có Nguyễn Ngọc Vi, sau này nhất định hắn cũng sẽ vì chuyện khác mà nhìn hắn chết đuối.
Trong chuyện này, từ đầu đến cuối, nhà họ Lỗ là nạn nhân, nhưng Nguyễn Ngọc Vi cũng là nạn nhân, và là một nạn nhân vô tội.
Lưng của Nguyễn Ngọc Vi va vào tảng đá chắn cửa, đau đến mức nàng lập tức cuộn tròn người lại.
Lưng như bị búa đập gãy, cơn đau dữ dội lan tỏa khắp cơ thể, đau đến mức nàng không thốt ra nổi một tiếng.
Đột nhiên, nàng ngửi thấy một mùi hương thanh thoát của gỗ, giống như có một bàn tay vô hình xoa dịu cơn đau trên người nàng.
Lúc này nàng mới hít được một hơi thật sâu, sau khi cơn đau dữ dội qua đi, lưng mới truyền đến cảm giác nhói đau từng đợt.
"Ngươi không sao chứ?"
Nguyễn Ngọc Vi mở mắt ra thì thấy Lục Nhượng cúi người, vững vàng nắm lấy khuỷu tay nàng, từ từ đỡ nàng đứng dậy.
Nàng không biết vì sao Lục đại nhân lại đến, nhưng bây giờ không tố cáo thì đợi đến khi nào?
Sắc mặt nàng tái nhợt, khi ngã không khóc, nhưng lúc này nước mắt lại đong đầy khóe mi, "Đại nhân, bọn họ đông người thế mạnh, nhất quyết xông vào, tiểu nữ không địch lại, suýt nữa đã bị bọn họ đánh chết!"
Hai người anh rể nhà họ Lỗ hét lên kinh hoảng, "Chúng ta đã đánh ngươi lúc nào chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy giọt nước mắt của Nguyễn Ngọc Vi từ từ rơi xuống, nàng chầm chậm xoay người, đám đông bên ngoài đang xem náo nhiệt lúc này mới nhìn thấy lưng nàng đầy bụi bặm, quần áo bị rách, vết máu đã rỉ ra.
Lúc này, bọn họ mới hóa thân thành những kẻ chính nghĩa, "Ta vừa thấy hai người rể nhà họ Lỗ đá cửa, Nguyễn cô nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm vậy quả thực hơi quá đáng."
"Đúng vậy, kẻ hại chết Lỗ Minh Sinh là Thạch Thiên Hỷ của nhà họ Thạch, sao lại kiếm chuyện với Nguyễn cô nương?"
"Nguyễn cô nương đến ngõ Đồng Hoa chưa đầy một tháng, hai tên tiểu tử nhà họ Lỗ và họ Thạch quanh năm ở học đường, hiếm khi về nhà, chuyện này làm sao có thể đổ lên đầu Nguyễn cô nương được."
Lục Nhượng liếc nhìn đám người đang vây quanh ngày càng đông, nói: " Nguyễn cô nương có muốn báo án không, kẻ gây rối sẽ bị đánh hai mươi trượng, kẻ gây rối làm bị thương người khác sẽ bị đánh năm mươi trượng, phạt thêm một trăm lượng bạc."
Vừa nghe thấy vậy, đám người nhà họ Lỗ đứng ở cửa lập tức lùi lại một bước.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn thấy bộ dạng sợ chết của bọn họ, vừa định nói gì đó thì nghe Lục Nhượng bên cạnh tiếp tục nói.
"Khuyên Nguyễn cô nương lập tức báo án, tiệm ăn này cũng đã bị phá hoại nghiêm trọng."
"Cái gì?" Nguyễn Ngọc Vi trừng mắt, trái tim nàng như chìm xuống đáy vực sâu.
Nàng đẩy người chắn ở cửa ra, chạy thẳng vào tiệm ăn.
Tiệm ăn này không chỉ là tâm huyết của riêng nàng, mà còn là tiền mồ hôi nước mắt của Khâm tỷ tỷ nữa.
Khi trước, lúc nàng rời Kính Châu, trên thuyền nàng đã gặp Khâm tỷ tỷ. Về sau nàng mới biết Khâm tỷ tỷ cũng là một nữ tử số phận bi thảm.
Xuất thân vốn từ gia đình thương nhân, cuộc sống không lo ăn mặc. Nhưng rồi cha của Khâm tỷ tỷ trong một lần ra khơi đã gặp bão, và mãi mãi không trở về.
Người trong tộc dòm ngó tài sản của gia đình nàng, sau khi hại chết mẹ và em trai nhỏ, bọn họ bán nàng vào thanh lâu ở Kính Châu.
Khâm tỷ tỷ ở thanh lâu suốt mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp được một thư sinh tri kỷ, và thật vất vả mới chuộc thân. Thế nhưng thư sinh ấy lại mất mạng trên đường đi thi.
Nàng từng nghĩ chính mình đã khắc chết thư sinh kia, mãi đến mùa thu năm ngoái, Khâm tỷ tỷ mới gặp được một học trò từng đi thi cùng thư sinh ấy.
Khi đó nàng mới biết, cái chết của thư sinh kia có điều mờ ám.
Khâm tỷ tỷ đã bán hết gia sản, quyết định lên kinh tìm ra sự thật.
Nhờ vậy mà hai người mới đồng hành trên thuyền, vừa gặp đã thân. Hai người quyết định sẽ mở một tiệm ăn ở kinh thành để đứng vững, sau đó từ từ tìm ra sự thật của mỗi người.
Khâm tỷ tỷ vì bảo vệ nàng mà qua đời, giờ đây tiệm ăn mà nàng và Khâm tỷ tỷ cùng mở cũng không giữ nổi sao?
Nguyễn Ngọc Vi luôn nghĩ rằng mình thật may mắn. Nàng học được nấu ăn, gặp được Thư di, người nguyện truyền dạy mọi thứ, cùng mẹ nương tựa vào nhau, gặp được Ngưu bá, người luôn chiếu cố hai mẹ con. Khi lên kinh, lại gặp được Khâm tỷ tỷ luôn bảo vệ nàng.
Nhưng nàng cũng bất hạnh, tất cả những người mà nàng từng nâng niu trong lòng đều lần lượt rời xa nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiệm ăn này giống như một hạt mầm mà nàng gieo xuống đất kinh thành, nàng muốn mang theo hy vọng của mọi người mà sống tiếp, rồi từng việc một, hoàn thành những nguyện vọng mà họ để lại.
Nhưng giờ đây, ngay cả hạt mầm này nàng cũng không giữ được…
Cuối ngõ có rất nhiều người, xung quanh tiệm ăn cũng có không ít người tụ tập.
Tất cả đều đến xem náo nhiệt, nghe nói thi thể của con trai nhà họ Lỗ đã được tìm thấy, còn liên quan đến tiệm ăn mới mở của Nguyễn cô nương.
Mọi người đều suy đoán, Nguyễn cô nương giữ vai trò gì giữa Thạch Thiên Hỷ và Lỗ Minh Sinh, khiến hai huynh đệ đã cùng lớn lên từ nhỏ trở mặt thành thù.
Nguyễn Ngọc Vi nhìn cánh cửa tiệm ăn lung lay sắp đổ, bàn ghế đổ ngổn ngang khắp nơi, món thịt kho nàng làm hôm qua cũng vương vãi khắp mặt đất.
Cái nồi ở cửa bị giẫm vỡ kia là chiếc nồi nhỏ nhẹ nhàng mà nàng đã tìm đến mấy tiệm rèn mới chọn được.
Bên cạnh chiếc nồi còn có một cái hộp gỗ bị lật ngược trên mặt đất, đó là chiếc hộp mà nàng dùng để cất tiền, bên trong từng đồng tiền đều là của nàng và Khâm tỷ tỷ cùng kiếm được.
Nguyễn Ngọc Vi nhặt cái hộp lên, không chỉ tiền trong hộp không còn, mà nắp hộp cũng mất.
Mọi hy vọng của nàng cũng vỡ nát như chiếc hộp này.
“Tại sao!!”
Nguyễn Ngọc Vi ôm lấy chiếc hộp, hét lên trong nghẹn ngào. Khi bị người nhà họ Lỗ đá ngã, nàng không khóc. Nhưng giờ đây, nhìn tiệm ăn bị phá tan hoang, nàng bật khóc đến không thở nổi, như một con cá sắp chết.
Đám đông náo nhiệt dần trở nên im lặng.
Nguyễn Ngọc Vi dường như muốn trút hết sự bất bình và oán hận trong lòng, nàng bật khóc thảm thiết.
“Tại sao! Ta có làm gì sai đâu!!”
Lục Nhượng nhìn bóng dáng nhỏ bé cúi người, cong mình như một con tôm nơi mặt đất, môi hắn khẽ mấp máy.
Hắn bước tới, giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo sự kiên định, " Nguyễn cô nương, cô có muốn báo án không?"
Nguyễn Ngọc Vi ngẩng đầu lên, ngược sáng nên nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấy ánh sáng buổi sớm mai tỏa ra phía sau lưng Lục Nhượng, tựa như một vị thần.
" Nguyễn cô nương, cô có muốn báo án không?" Lục Nhượng lặp lại lần nữa.
Nguyễn Ngọc Vi vừa định mở miệng, thì từ đằng xa vang lên tiếng trống báo hiệu.
“Công chúa đến, tránh đường!”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro