Anh hùng cứu mỹ...
Đoàn Tử Lai Tập
2024-11-02 21:36:24
Vẫn không có ai đáp lại.
Khương Ngôn Ý nhạy bén đã nhận ra là lạ. Nàng lo lắng cho Thu Quỳ, nhưng cũng biết rõ mình chỉ là một nữ tử, nếu gặp cái gì căn bản không hề sức chống trả, cơ hồ không chút do dự hô một tiếng: "Cứu —— ngô —— "
Trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen, Khương Ngôn Ý vừa hô lên một chữ "Cứu" liền bị che miệng lại ngã xuống đất.
Hạt dẻ trong sọt đổ ra, đèn lồng cũng rơi trên mặt đất, ngọn nến bên trong rất nhanh đã đốt cháy giấy bọc cái lồng.
Sau lưng Khương Ngôn Ý bị đất đá vụn cấn đến, đau nhức bén nhọn làm nàng kêu rên nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ngô ngô.
Người kia che lấy mũi miệng nàng, trên người phát ra mùi vị hôi chua lâu ngày không tắm. Khương Ngôn Ý chống cự vừa cào vừa cấu, móng tay dài đâm vào mu bàn tay hắn.
Người kia bị đau, dùng đầu hướng phần bụng Khương Ngôn Ý đá một phát làm nàng đau đến cả người đều cuộn lại, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
"Đàn bà thúi, cuối cùng cũng rơi vào tay lão tử!" Người kia gắt một cái, thanh âm nghe có mấy phần quen tai.
Khương Ngôn Ý phí sức giương mắt, mượn ánh lửa còn sót lại miễn cưỡng thấy rõ gương mặt đầy sẹo mụn của người kia.
Đúng là tên đã tới Hỏa Đầu doanh đùa giỡn nàng, bị nàng giội cho bát cháo nóng!
Mặt sẹo mụn dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mặt Khương Ngôn Ý mặt, lúc cười lộ ra hàm răng vàng, trong mắt không che giấu chút nào dục vọng trần trụi: "Bộ dáng này cũng thật là xinh đẹp..."
Khương Ngôn Ý buồn nôn, cũng không biết là làm sao xuất ra khí lực, ngay lúc hắn ta không chú ý liền nghiêng đầu dùng hết sức hung hăng cắn lên tay hắn ta, như muốn từ chỗ đó kéo ra miếng thịt.
Mặt sẹo mụn đau đến cả khuôn mặt đều méo mó, lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt hàm răng cứng rắn chống cự.
"Tiện nhân —— " Hắn ta liền cho Khương Ngôn Ý một bạt tai.
Khương Ngôn Ý bị một cái tát kia tát đến trong tai vang lên tiếng ong ong, rốt cục nhả miệng ra, cũng không nghĩ nhiều há mồm liền hô: "Cứu mạng —— "
Tiếng kêu thê lương trong màn đêm truyền đi thật xa.
______________
Phong Sóc mang theo mấy tên thân vệ đang đi tới gần khúc đó, Trì Thanh cũng cưỡi ngựa đồng hành.
"Khúc rẽ bên này sao không làm một cái trạm gác?" Phong Sóc hành quân đánh trận nhiều năm, liếc mắt liền nhìn ra khúc kia là góc chết.
Trì Thanh nói: "Trạm canh gác cứ để như cũ là được rồi."
Hắn ta nhìn thoáng qua địa hình, phân tích nói: "Khúc rẽ bên này cách trạm gác kế tiếp không tới trăm trượng*, bây giờ lập thêm một trạm gác ở giữa chỉ để nhìn chằm chằm khúc rẽ này thì không có lời."
*Trượng: một trượng là 3.33 mét, 100 trượng là 333 mét.
Không ngờ hắn vừa dứt lời thì phía trước truyền tới tiếng kêu cứu thê lương của nữ tử.
Không đợi người của trạm gác gần đó kịp phản ứng, Phong Sóc nhíu mày lại liền dẫn đầu cưỡi ngựa chạy qua, nhóm thân vệ đuổi sát theo sau.
Trì Thanh tự cho mình một cái tát, cũng tranh thủ thời gian giục ngựa theo tới.
Một đoàn người vừa qua khúc rẽ thì nương theo ánh đuốc nhìn qua nhưng không thấy ai, nơi duy nhất có thể giấu người là bụi cỏ gần hàng rào gỗ bên kia.
Nhóm thân vệ đem bao vây chỗ bụi cỏ, dùng đao vạch chỗ bụi cỏ tìm kiếm.
Phong Sóc phát hiện trên đất hình như có vật gì vừa cháy hết, hắn cưỡi ngựa lại gần, nhạy bén phát hiện có vài viên hạt dẻ rang đường bị giẫm nát.
"Chủ tử, bên này có một nữ nhân!" Thân vệ tìm kiếm chỗ bụi cỏ kêu lên.
Phong Sóc giục ngựa qua nhìn, phát hiện nằm trong bụi cỏ là người phụ bếp núc trong Hỏa Đầu doanh lúc nãy.
Người phụ bếp núc ở đây thì cái nữ đầu bếp kia cũng nên ở đây mới đúng.
Phong Sóc liếc qua Thu Quỳ thì thấy thái dương nàng ấy đang chảy máu, một hòn đá lớn bên cạnh cũng có vết máu, hiển nhiên là bị người khác dùng đá nện vào đầu.
"Người còn sống không?" Phong Sóc hỏi.
Thân vệ thăm dò hơi thở của Thu Quỳ, trả lời: "Vẫn còn hơi thở."
Phong Sóc từ trên lưng ngựa mượn ánh sáng của bó đuốc, đột nhiên phát hiện chỗ đất đằng sau bụi cỏ tựa hồ có vật gì bị kéo đi qua.
Hắn tung người xuống ngựa, cầm lấy bó đuốc, đẩy ra bụi cỏ một đường đi tiếp khoảng mười trượng thì tới chỗ hàng rào gỗ.
Quả nhiên phát hiện lỗ hổng lớn chỗ hàng rào gỗ. Mà bên ngoài hàng rào cũng có vết tích lôi kéo.
Phong Sóc sắc mặt khó coi, chân đạp lên trên hàng rào gỗ, trực tiếp nhảy ra phía bên ngoài. Hắn đi theo hướng cỏ dại bị đè xuống mà tìm kiếm, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt giống như mèo lớn, không phát ra nửa điểm tiếng động.
Sau bụi cỏ là Hồ Dương Lâm, Phong Sóc đi một đoạn đường thì phát hiện vết cỏ bị đè trên đất đột nhiên biến mất.
Hắn nhìn một vòng, đem ánh mắt khóa chặt bóng dáng trốn dưới gốc cây cách đó không xa.
______________
Mặt sẹo mụn trốn ở gốc cây kia cố gắng khống chế âm thanh thở mạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, trong tay cầm một cây chủy thủ.
Lúc Khương Ngôn Ý vừa kêu ra kia một tiếng cứu mạng liền bị hắn ta đánh hôn mê bất tỉnh. Hắn ta đã chuẩn bị tốt đập nồi dìm thuyền, đến lúc đó nếu bị bắt thì cùng lắm mang Khương Ngôn Ý ra làm con tin.
Chỉ là lúc hắn ta lần nữa nhìn về phía trước thì không thấy bóng dáng của nam tử trẻ tuổi kia nữa. Mặt sẹo mụn chợt cảm thấy không ổn, hắn ta giơ chủy thủ lên cao, cẩn thận từng li từng tí từ phía sau cây nhô ra nửa cái đầu.
Từ trên cây bỗng có một đạo hắc ảnh rớt xuống, Phong Sóc một cước đạp vào đỉnh đầu mặt sẹo mụn, lúc rơi xuống đất lại một trận liên hoàn cước lên ngực hắn ta. Mặt sẹo mụn lập tức cả người đều bay ra ngoài, đâm vào một gốc cây khác, phun máu hôn mê.
Nửa cái mạng cơ hồ là không có.
Phong Sóc lúc này mới nhìn qua Khương Ngôn Ý đã bị hôn mê một chút, hô hấp có chút cứng lại.
Nàng cúi thấp đầu, hai bên tóc mai tán loạn lại phát ra hương vị thê mỹ, trên môi không có bao nhiêu huyết sắc, để cho người ta vừa thương tiếc lại không khỏi sinh ra mấy phần tâm tư muốn chà đạp.
Dây buộc áo ngoài của nàng bị xé đứt, lộ ra xương quai xanh cùng nửa bả vai mượt mà, cái yếm có thêu hoa màu hải đường ôm lấy bầu ngực tròn trịa như ẩn như hiện lại khiến cho người miên man bất định. Ánh trăng xuyên thấu qua tán cây chiếu vào làm da thịt trắng noãn như đang phát sáng.
Đột nhiên có tiếng quạ gáy làm Phong Sóc hoàn hồn. Hắn thu tầm mắt lại, cởi xuống áo choàng quay mặt sang chỗ khác khoác lên người Khương Ngôn Ý, do dự một chút mới đem người ôm lên. Mang tai dưới ánh trăng đỏ đến kinh người.
Lúc các thân vệ chạy tới đã thấy chủ tử bọn họ đang ôm một người, dùng áo choàng che phủ kín mít, sải bước đi ra ngoài chỉ để lại một câu: "Đem người bên kia trói về doanh!"
Nhóm thân vệ nhất thời có chút hai mặt nhìn nhau, nhiều năm như vậy trong phủ chủ tử đến một nữ nhân cùng không có. Bọn họ đây là lần đầu tiên thấy chủ tử ôm người khác.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Đã đến giờ Hợi, các phòng trong quân doanh đã không còn ánh sáng, chỉ có trạm canh gác cùng chậu than là còn sáng.
Các nữ nhân trong doanh trại Hồ Dương Lâm bên này không thấy Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ trở về, không khỏi có chút bận tâm.
"Khương sư phụ cùng Thu Quỳ lúc này còn chưa trở lại, hẳn là đã xảy ra chuyện gì.", một nữ nhân thấp giọng nói.
Lập tức có người nói tiếp: "Nếu không chúng ta báo cho Quách giáo úy một tiếng."
Quách giáo úy là bây giờ tiểu đầu mục quản lý doanh trại bên này.
Xuân Hương nằm trên giường nhìn qua giường đối diện của Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ thấy không có ai, nghe các nữ nhân giảm thấp tiếng nói nghị luận chuyện này, nhịp tim như nổi trống.
Lúc chạng vạng tối nàng ta trong Hồ Dương Lâm gặp Lưu Thành, lời của Lưu Thành như vẫn còn vọng lại bên tai nàng ta.
Nàng ta cũng không biết rõ kế hoạch của Lưu Thành, nhưng Khương Ngôn Ý đến bây giờ cũng chưa trở về, khẳng định là Lưu Thành làm gì rồi.
Sợ trong quân doanh phát hiện thiếu người, bây giờ mà tìm là phá hư kế hoạch của Lưu Thành. Xuân Hương lập tức làm ra một bộ không nhịn được, hướng tới hai người vừa nói chuyện quát: "Ồn ào cái gì, có để cho người ta ngủ hay không?"
Xuân Hương chính là nữ nhân bá đạo nhất ở đây, nếu nàng ta phát giận thì các nữ nhân khác không dám tranh cãi gì.
Nhưng tối nay, hai nữ nhân bị Xuân Hương hét vào mặt ngược lại thấp giọng rầm rầm: "Không biết nàng ta suốt ngày tại đắc ý cái gì, Khương sư phụ bây giờ đã là đầu bếp rồi cũng không rêu rao giống như nàng ta."
"Cảm thấy dựa vào một vị tướng quân nên ỷ thế hiếp người thôi. Cũng không nghĩ một chút mình là thân phận gì, một cái hàng nát trong quân doanh còn trông cậy về sau có thể làm di nương cho người ta hay không còn không biết."
"Uống nhiều thuốc tránh thai như vậy đã sớm không thể sinh, cưới nàng có được cái gì đâu."
Mỗi một câu đều đâm trúng chỗ đau của Xuân Hương.
Xuân Hương giận không kiềm được, trực tiếp từ trên giường đứng lên, đi qua bắt lấy tóc của nữ nhân cách nàng gần nhất, giơ tay liền bắt đầu tát: "Tiện nhân này, trước kia được ta cho chỗ tốt thì nịnh nọt, bây giờ tiểu đề tử mới tới kia đắc thế, ngươi lại trưng ra sắc mặt như vậy!!"
Hai người đánh nhau làm mấy nữ nhân vốn không muốn lẫn vào nên giả vờ ngủ cũng đành phải đứng lên can ngăn.
Xuân Hương bị mấy cái nữ nhân kéo lại còn không thôi, mắng: "Ngươi cho rằng họ Khương kia vì sao bây giờ còn chưa trở lại, không chừng là đang bò trên giường dã nam nhân nào rồi!"
"Ngươi nếu là không sợ nàng ngày sau trả thù thì cứ báo nói nàng tối nay không về doanh trại mà xem, ngươi cứ việc thử một chút!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng trở về giường mình ngủ.
Mấy nữ nhân kia không quen thân với Khương Ngôn Ý, bây giờ nghe Xuân Hương nói vậy thì giật mình, cũng cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lo đi ngủ.
Đợi đến ngày thứ hai đi tới Hỏa Đầu doanh thấy đầu bếp Lý hỏi, các nàng mới biết Khương Ngôn Ý hôm nay cũng không tới phòng bếp, trong lòng bỗng cảm giác không ổn.
Xuân Hương sớm đã lôi kéo Lưu Thành đến một chỗ hẻo lánh, vụng trộm hỏi hắn chuyện tối hôm qua: "Ngươi có phải là đã đem tiểu đề tử kia...", Xuân Hương vụng trộm làm một cái động tác cắt cổ.
Lưu Thành cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, nhìn như bình thường: "Nói cái gì đó, đêm qua ta cùng bọn Triệu Tứ ở trong phòng mà thôi."
Trực giác Xuân Hương cảm thấy Lưu Thành không nói thật. Nàng ta còn định hỏi thêm thì Lưu Thành lại nói: "Yên tâm, vô luận ả sống hay chết, đều sẽ không tra được đến trên đầu chúng ta."
Xuân Hương nghe xong lời này, trong nháy mắt liền sáng tỏ Lưu Thành ước chừng là đêm qua đã động thủ.
Trong bụng Xuân Hương không khỏi luống cuống, nàng ta tất nhiên là không thèm để ý sống chết của Khương Ngôn Ý. Nhưng dù sao cũng là một cái mạng, nếu là hoài nghi đến trên đầu nàng ta, chuyện tranh công cũng sẽ bị điều tra ra, lúc đó chính là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Không phải, vạn nhất..." Xuân Hương vừa lên định nói liền bị Lưu Thành đánh gãy.
"Được rồi, ta ra ngoài lâu như vậy phải trở về, bằng không sẽ khiến người khác hoài nghi." Lưu Thành nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Xuân Hương tức giận đến dậm chân, trong lòng lại là bối rối lại là khổ sở, Lưu Thành đây rõ ràng là không đem an nguy của nàng ta để trong lòng a.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, có người đang gọi tên Xuân Hương, nàng ta đành phải tạm thời thu hồi suy nghĩ bước ra ngoài.
"Cái gì mà cứ kêu không dứt, muốn gọi hồn à? "
Không biết sao sáng nay vừa thức dậy thì mí mắt phải liền nhảy không ngừng làm tâm thần nàng ta không yên. Chờ đến lúc ra tới bên ngoài, sắc mặt Xuân Hương lập tức liền thay đổi.
Người đến chính là Kỳ Bài Quan lúc trước đã mang nàng ta đi lĩnh thưởng.
Kỳ Bài Quan vốn ngày thường đã hung thần ác sát, giờ phút này nhìn xem Xuân Hương, vết đao trên mặt càng thêm dữ tợn, đối với nhóm binh lính sau lưng vẫy tay một cái, hét lớn: "Đem tiện dân dám giả mạo đầu bếp của Hỏa Đầu doanh để nhận thưởng của Đại tướng quân trói lại cho ta!"
Khương Ngôn Ý nhạy bén đã nhận ra là lạ. Nàng lo lắng cho Thu Quỳ, nhưng cũng biết rõ mình chỉ là một nữ tử, nếu gặp cái gì căn bản không hề sức chống trả, cơ hồ không chút do dự hô một tiếng: "Cứu —— ngô —— "
Trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen, Khương Ngôn Ý vừa hô lên một chữ "Cứu" liền bị che miệng lại ngã xuống đất.
Hạt dẻ trong sọt đổ ra, đèn lồng cũng rơi trên mặt đất, ngọn nến bên trong rất nhanh đã đốt cháy giấy bọc cái lồng.
Sau lưng Khương Ngôn Ý bị đất đá vụn cấn đến, đau nhức bén nhọn làm nàng kêu rên nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ngô ngô.
Người kia che lấy mũi miệng nàng, trên người phát ra mùi vị hôi chua lâu ngày không tắm. Khương Ngôn Ý chống cự vừa cào vừa cấu, móng tay dài đâm vào mu bàn tay hắn.
Người kia bị đau, dùng đầu hướng phần bụng Khương Ngôn Ý đá một phát làm nàng đau đến cả người đều cuộn lại, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
"Đàn bà thúi, cuối cùng cũng rơi vào tay lão tử!" Người kia gắt một cái, thanh âm nghe có mấy phần quen tai.
Khương Ngôn Ý phí sức giương mắt, mượn ánh lửa còn sót lại miễn cưỡng thấy rõ gương mặt đầy sẹo mụn của người kia.
Đúng là tên đã tới Hỏa Đầu doanh đùa giỡn nàng, bị nàng giội cho bát cháo nóng!
Mặt sẹo mụn dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mặt Khương Ngôn Ý mặt, lúc cười lộ ra hàm răng vàng, trong mắt không che giấu chút nào dục vọng trần trụi: "Bộ dáng này cũng thật là xinh đẹp..."
Khương Ngôn Ý buồn nôn, cũng không biết là làm sao xuất ra khí lực, ngay lúc hắn ta không chú ý liền nghiêng đầu dùng hết sức hung hăng cắn lên tay hắn ta, như muốn từ chỗ đó kéo ra miếng thịt.
Mặt sẹo mụn đau đến cả khuôn mặt đều méo mó, lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt hàm răng cứng rắn chống cự.
"Tiện nhân —— " Hắn ta liền cho Khương Ngôn Ý một bạt tai.
Khương Ngôn Ý bị một cái tát kia tát đến trong tai vang lên tiếng ong ong, rốt cục nhả miệng ra, cũng không nghĩ nhiều há mồm liền hô: "Cứu mạng —— "
Tiếng kêu thê lương trong màn đêm truyền đi thật xa.
______________
Phong Sóc mang theo mấy tên thân vệ đang đi tới gần khúc đó, Trì Thanh cũng cưỡi ngựa đồng hành.
"Khúc rẽ bên này sao không làm một cái trạm gác?" Phong Sóc hành quân đánh trận nhiều năm, liếc mắt liền nhìn ra khúc kia là góc chết.
Trì Thanh nói: "Trạm canh gác cứ để như cũ là được rồi."
Hắn ta nhìn thoáng qua địa hình, phân tích nói: "Khúc rẽ bên này cách trạm gác kế tiếp không tới trăm trượng*, bây giờ lập thêm một trạm gác ở giữa chỉ để nhìn chằm chằm khúc rẽ này thì không có lời."
*Trượng: một trượng là 3.33 mét, 100 trượng là 333 mét.
Không ngờ hắn vừa dứt lời thì phía trước truyền tới tiếng kêu cứu thê lương của nữ tử.
Không đợi người của trạm gác gần đó kịp phản ứng, Phong Sóc nhíu mày lại liền dẫn đầu cưỡi ngựa chạy qua, nhóm thân vệ đuổi sát theo sau.
Trì Thanh tự cho mình một cái tát, cũng tranh thủ thời gian giục ngựa theo tới.
Một đoàn người vừa qua khúc rẽ thì nương theo ánh đuốc nhìn qua nhưng không thấy ai, nơi duy nhất có thể giấu người là bụi cỏ gần hàng rào gỗ bên kia.
Nhóm thân vệ đem bao vây chỗ bụi cỏ, dùng đao vạch chỗ bụi cỏ tìm kiếm.
Phong Sóc phát hiện trên đất hình như có vật gì vừa cháy hết, hắn cưỡi ngựa lại gần, nhạy bén phát hiện có vài viên hạt dẻ rang đường bị giẫm nát.
"Chủ tử, bên này có một nữ nhân!" Thân vệ tìm kiếm chỗ bụi cỏ kêu lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Sóc giục ngựa qua nhìn, phát hiện nằm trong bụi cỏ là người phụ bếp núc trong Hỏa Đầu doanh lúc nãy.
Người phụ bếp núc ở đây thì cái nữ đầu bếp kia cũng nên ở đây mới đúng.
Phong Sóc liếc qua Thu Quỳ thì thấy thái dương nàng ấy đang chảy máu, một hòn đá lớn bên cạnh cũng có vết máu, hiển nhiên là bị người khác dùng đá nện vào đầu.
"Người còn sống không?" Phong Sóc hỏi.
Thân vệ thăm dò hơi thở của Thu Quỳ, trả lời: "Vẫn còn hơi thở."
Phong Sóc từ trên lưng ngựa mượn ánh sáng của bó đuốc, đột nhiên phát hiện chỗ đất đằng sau bụi cỏ tựa hồ có vật gì bị kéo đi qua.
Hắn tung người xuống ngựa, cầm lấy bó đuốc, đẩy ra bụi cỏ một đường đi tiếp khoảng mười trượng thì tới chỗ hàng rào gỗ.
Quả nhiên phát hiện lỗ hổng lớn chỗ hàng rào gỗ. Mà bên ngoài hàng rào cũng có vết tích lôi kéo.
Phong Sóc sắc mặt khó coi, chân đạp lên trên hàng rào gỗ, trực tiếp nhảy ra phía bên ngoài. Hắn đi theo hướng cỏ dại bị đè xuống mà tìm kiếm, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt giống như mèo lớn, không phát ra nửa điểm tiếng động.
Sau bụi cỏ là Hồ Dương Lâm, Phong Sóc đi một đoạn đường thì phát hiện vết cỏ bị đè trên đất đột nhiên biến mất.
Hắn nhìn một vòng, đem ánh mắt khóa chặt bóng dáng trốn dưới gốc cây cách đó không xa.
______________
Mặt sẹo mụn trốn ở gốc cây kia cố gắng khống chế âm thanh thở mạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, trong tay cầm một cây chủy thủ.
Lúc Khương Ngôn Ý vừa kêu ra kia một tiếng cứu mạng liền bị hắn ta đánh hôn mê bất tỉnh. Hắn ta đã chuẩn bị tốt đập nồi dìm thuyền, đến lúc đó nếu bị bắt thì cùng lắm mang Khương Ngôn Ý ra làm con tin.
Chỉ là lúc hắn ta lần nữa nhìn về phía trước thì không thấy bóng dáng của nam tử trẻ tuổi kia nữa. Mặt sẹo mụn chợt cảm thấy không ổn, hắn ta giơ chủy thủ lên cao, cẩn thận từng li từng tí từ phía sau cây nhô ra nửa cái đầu.
Từ trên cây bỗng có một đạo hắc ảnh rớt xuống, Phong Sóc một cước đạp vào đỉnh đầu mặt sẹo mụn, lúc rơi xuống đất lại một trận liên hoàn cước lên ngực hắn ta. Mặt sẹo mụn lập tức cả người đều bay ra ngoài, đâm vào một gốc cây khác, phun máu hôn mê.
Nửa cái mạng cơ hồ là không có.
Phong Sóc lúc này mới nhìn qua Khương Ngôn Ý đã bị hôn mê một chút, hô hấp có chút cứng lại.
Nàng cúi thấp đầu, hai bên tóc mai tán loạn lại phát ra hương vị thê mỹ, trên môi không có bao nhiêu huyết sắc, để cho người ta vừa thương tiếc lại không khỏi sinh ra mấy phần tâm tư muốn chà đạp.
Dây buộc áo ngoài của nàng bị xé đứt, lộ ra xương quai xanh cùng nửa bả vai mượt mà, cái yếm có thêu hoa màu hải đường ôm lấy bầu ngực tròn trịa như ẩn như hiện lại khiến cho người miên man bất định. Ánh trăng xuyên thấu qua tán cây chiếu vào làm da thịt trắng noãn như đang phát sáng.
Đột nhiên có tiếng quạ gáy làm Phong Sóc hoàn hồn. Hắn thu tầm mắt lại, cởi xuống áo choàng quay mặt sang chỗ khác khoác lên người Khương Ngôn Ý, do dự một chút mới đem người ôm lên. Mang tai dưới ánh trăng đỏ đến kinh người.
Lúc các thân vệ chạy tới đã thấy chủ tử bọn họ đang ôm một người, dùng áo choàng che phủ kín mít, sải bước đi ra ngoài chỉ để lại một câu: "Đem người bên kia trói về doanh!"
Nhóm thân vệ nhất thời có chút hai mặt nhìn nhau, nhiều năm như vậy trong phủ chủ tử đến một nữ nhân cùng không có. Bọn họ đây là lần đầu tiên thấy chủ tử ôm người khác.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
______________
Đã đến giờ Hợi, các phòng trong quân doanh đã không còn ánh sáng, chỉ có trạm canh gác cùng chậu than là còn sáng.
Các nữ nhân trong doanh trại Hồ Dương Lâm bên này không thấy Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ trở về, không khỏi có chút bận tâm.
"Khương sư phụ cùng Thu Quỳ lúc này còn chưa trở lại, hẳn là đã xảy ra chuyện gì.", một nữ nhân thấp giọng nói.
Lập tức có người nói tiếp: "Nếu không chúng ta báo cho Quách giáo úy một tiếng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách giáo úy là bây giờ tiểu đầu mục quản lý doanh trại bên này.
Xuân Hương nằm trên giường nhìn qua giường đối diện của Khương Ngôn Ý cùng Thu Quỳ thấy không có ai, nghe các nữ nhân giảm thấp tiếng nói nghị luận chuyện này, nhịp tim như nổi trống.
Lúc chạng vạng tối nàng ta trong Hồ Dương Lâm gặp Lưu Thành, lời của Lưu Thành như vẫn còn vọng lại bên tai nàng ta.
Nàng ta cũng không biết rõ kế hoạch của Lưu Thành, nhưng Khương Ngôn Ý đến bây giờ cũng chưa trở về, khẳng định là Lưu Thành làm gì rồi.
Sợ trong quân doanh phát hiện thiếu người, bây giờ mà tìm là phá hư kế hoạch của Lưu Thành. Xuân Hương lập tức làm ra một bộ không nhịn được, hướng tới hai người vừa nói chuyện quát: "Ồn ào cái gì, có để cho người ta ngủ hay không?"
Xuân Hương chính là nữ nhân bá đạo nhất ở đây, nếu nàng ta phát giận thì các nữ nhân khác không dám tranh cãi gì.
Nhưng tối nay, hai nữ nhân bị Xuân Hương hét vào mặt ngược lại thấp giọng rầm rầm: "Không biết nàng ta suốt ngày tại đắc ý cái gì, Khương sư phụ bây giờ đã là đầu bếp rồi cũng không rêu rao giống như nàng ta."
"Cảm thấy dựa vào một vị tướng quân nên ỷ thế hiếp người thôi. Cũng không nghĩ một chút mình là thân phận gì, một cái hàng nát trong quân doanh còn trông cậy về sau có thể làm di nương cho người ta hay không còn không biết."
"Uống nhiều thuốc tránh thai như vậy đã sớm không thể sinh, cưới nàng có được cái gì đâu."
Mỗi một câu đều đâm trúng chỗ đau của Xuân Hương.
Xuân Hương giận không kiềm được, trực tiếp từ trên giường đứng lên, đi qua bắt lấy tóc của nữ nhân cách nàng gần nhất, giơ tay liền bắt đầu tát: "Tiện nhân này, trước kia được ta cho chỗ tốt thì nịnh nọt, bây giờ tiểu đề tử mới tới kia đắc thế, ngươi lại trưng ra sắc mặt như vậy!!"
Hai người đánh nhau làm mấy nữ nhân vốn không muốn lẫn vào nên giả vờ ngủ cũng đành phải đứng lên can ngăn.
Xuân Hương bị mấy cái nữ nhân kéo lại còn không thôi, mắng: "Ngươi cho rằng họ Khương kia vì sao bây giờ còn chưa trở lại, không chừng là đang bò trên giường dã nam nhân nào rồi!"
"Ngươi nếu là không sợ nàng ngày sau trả thù thì cứ báo nói nàng tối nay không về doanh trại mà xem, ngươi cứ việc thử một chút!" Dứt lời liền nổi giận đùng đùng trở về giường mình ngủ.
Mấy nữ nhân kia không quen thân với Khương Ngôn Ý, bây giờ nghe Xuân Hương nói vậy thì giật mình, cũng cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lo đi ngủ.
Đợi đến ngày thứ hai đi tới Hỏa Đầu doanh thấy đầu bếp Lý hỏi, các nàng mới biết Khương Ngôn Ý hôm nay cũng không tới phòng bếp, trong lòng bỗng cảm giác không ổn.
Xuân Hương sớm đã lôi kéo Lưu Thành đến một chỗ hẻo lánh, vụng trộm hỏi hắn chuyện tối hôm qua: "Ngươi có phải là đã đem tiểu đề tử kia...", Xuân Hương vụng trộm làm một cái động tác cắt cổ.
Lưu Thành cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, nhìn như bình thường: "Nói cái gì đó, đêm qua ta cùng bọn Triệu Tứ ở trong phòng mà thôi."
Trực giác Xuân Hương cảm thấy Lưu Thành không nói thật. Nàng ta còn định hỏi thêm thì Lưu Thành lại nói: "Yên tâm, vô luận ả sống hay chết, đều sẽ không tra được đến trên đầu chúng ta."
Xuân Hương nghe xong lời này, trong nháy mắt liền sáng tỏ Lưu Thành ước chừng là đêm qua đã động thủ.
Trong bụng Xuân Hương không khỏi luống cuống, nàng ta tất nhiên là không thèm để ý sống chết của Khương Ngôn Ý. Nhưng dù sao cũng là một cái mạng, nếu là hoài nghi đến trên đầu nàng ta, chuyện tranh công cũng sẽ bị điều tra ra, lúc đó chính là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
"Không phải, vạn nhất..." Xuân Hương vừa lên định nói liền bị Lưu Thành đánh gãy.
"Được rồi, ta ra ngoài lâu như vậy phải trở về, bằng không sẽ khiến người khác hoài nghi." Lưu Thành nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Xuân Hương tức giận đến dậm chân, trong lòng lại là bối rối lại là khổ sở, Lưu Thành đây rõ ràng là không đem an nguy của nàng ta để trong lòng a.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, có người đang gọi tên Xuân Hương, nàng ta đành phải tạm thời thu hồi suy nghĩ bước ra ngoài.
"Cái gì mà cứ kêu không dứt, muốn gọi hồn à? "
Không biết sao sáng nay vừa thức dậy thì mí mắt phải liền nhảy không ngừng làm tâm thần nàng ta không yên. Chờ đến lúc ra tới bên ngoài, sắc mặt Xuân Hương lập tức liền thay đổi.
Người đến chính là Kỳ Bài Quan lúc trước đã mang nàng ta đi lĩnh thưởng.
Kỳ Bài Quan vốn ngày thường đã hung thần ác sát, giờ phút này nhìn xem Xuân Hương, vết đao trên mặt càng thêm dữ tợn, đối với nhóm binh lính sau lưng vẫy tay một cái, hét lớn: "Đem tiện dân dám giả mạo đầu bếp của Hỏa Đầu doanh để nhận thưởng của Đại tướng quân trói lại cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro