Lật lại quá khứ
Đoàn Tử Lai Tập
2024-11-02 21:36:24
Chạng vạng tối, cửa hàng trên đường cái phủ Đô Hộ đều đóng cửa, ban đêm
chỉ có hai chiếc đèn lồng trước cửa phủ Đô Hộ vẫn còn phát ra ánh sáng.
Thị vệ mặc thường phục cầm thư tiến vào cửa phủ, nói có đồ muốn giao cho Hình Nghiêu đi theo bên người Phong Sóc.
Thân phận của thị vệ thấp hèn, tất nhiên là không có tư cách trực tiếp gặp mặt Phong Sóc.
Người hầu trong phủ nói hắn ta đến thật không đúng lúc: "Hình hộ vệ đã theo Vương gia cùng nhau đi tiêu diệt quân Đột Quyết vài ngày trước tập kích Đinh Gia thôn rồi, sợ là sáng mai mới có thể trở về phủ."
Thị vệ không dám rời đi, hắn ta phụng mệnh của Đại tướng quân, vẫn luôn bí mật giám sát hành tung của nữ đầu bếp họ Khương kia, trực giác nói cho hắn biết, bức thư gửi đến kinh thành này cực kỳ quan trọng, sợ thông tin đến chậm nên vẫn đứng dưới mái hiên chờ người.
Phía hành lang bên kia bỗng có đoàn người chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một nữ tử người mặc tỉ giáp* màu hoa đinh hương có in hoa văn, phía dưới là váy ngắn màu vàng nhạt, trên tay mang một chiếc vòng ngọc bích giá trị xa xỉ, vẻ mặt có vài phần ngạo nghễ, có thể thấy địa vị trong phủ không hề tầm thường, mấy tiểu nha hoàn sau lưng nàng ta đều bưng khay bát đĩa vàng ngọc, trong khay là đồ ăn đã dùng một ít, có một số còn không đụng đến.
*Tỉ giáp (比甲): là một kiểu dáng trang phục của người Trung Quốc xưa, áo không tay và vạt áo được xẻ hai bên)
Người hầu thấy nữ tử kia, vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Phương Tình cô cô."
Nữ tử dung mạo xinh đẹp, chẳng qua mới hai mươi tuổi đã gọi cô cô, rõ ràng là người từ trong cung đi ra, thị vệ liền vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Phương Tình là Đại cung nữ bên cạnh Thái hoàng thái phi, ở trong phủ trừ các chủ tử, cũng chỉ có Tống ma ma cùng lão quản gia là cao hơn nàng ta một đầu.
Nàng ta thấy thị vệ mặc đồ này, hỏi một câu: "Trong phủ tại sao lại có ngoại nam?"
Người hầu vội nói: "Đây là người làm việc cho Vương gia, nói có phong thư quan trọng phải giao tận tay Hình hộ vệ."
Phương Tình lúc này trách mắng: "Không biết quy củ! Thái hoàng thái phi đang ở trong phủ, há có thể để cho ngoại nam ở lại ban đêm!"
Nàng ta lấy tên tuổi Thái hoàng thái phi ra, người hầu cùng thị vệ đều bị hoảng sợ, thị vệ vội nói: "Cô cô bớt giận, vậy thì tiểu nhân ở trước cửa phủ chờ Vương gia là được."
Càng vào thu, gió ban đêm càng lạnh thấu xương, đứng chờ ở hành lang trong phủ còn có thể tránh được chút gió, nếu chờ ở ngoài phủ thì phải hứng hết gió lạnh.
Phương Tình vừa nghe thị vệ muốn đưa phong thư này cho Hình Nghiêu để chuyển tới tay Vương gia, mắt nhanh chóng đảo một vòng, nói với thị vệ: "Đưa bức thư cho ta, ta thay ngươi chuyển giao cho Hình hộ vệ là được."
Thị vệ có chút do dự, hắn ta có thể làm việc dưới tay Phong Sóc, tự nhiên biết vật quan trọng không thể đưa cho người ngoài.
Phương Tình thấy hắn ta không lên tiếng, mặt mày nghiêm khắc quát: "Còn lo lắng ta nuốt lời sao?"
Dù sao cũng là người đi ra từ trong cung, cổ khí thế này vừa ra tới, thị vệ liền không chịu nổi, vội vàng đem lá thư đưa qua: "Làm phiền cô cô."
Phương Tình nhận lấy bức thư rồi mang mấy tỳ nữ vênh váo tự đắc rời đi, thị vệ rất sợ lại chọc phải phiền toái gì, vội vàng ra khỏi phủ.
Đi xa rồi Phương Tình mới liếc mắt nhìn tới lá thư trên tay, từ trên chữ trâm hoa tiểu khải to như cái đấu miễn cưỡng nhìn ra nơi muốn gửi tới là kinh thành. Nàng ta cũng không quan tâm phong thư này tới từ nơi nào, liên quan tới cái gì, chẳng qua là mừng thầm vì có cái lý do để lại gần Phong Sóc mà thôi.
Một cỗ gió lạnh đánh tới, đèn lồng dưới hiên bị thổi làm lay động không dứt, bóng người cũng theo đó mà dao động.
Phương Tình nhìn thoáng qua bóng đêm tối om: "Cũng không biết giờ này Vương gia đã dùng qua bữa tối chưa..."
Tỳ nữ phía sau hiểu tâm tư của nàng ta, liền nói: "Vương gia bận tiêu diệt quân Đột Quyết, sợ là còn chưa kịp dùng. Trưa nay Phương Tình tỷ tỷ mất nhiều tâm tư như vậy mới làm ra bữa trưa, cớ gì phải nói là Tống ma ma dặn phòng bếp làm cho Vương gia?"
Phương tình giả vờ tức giận, trừng tỳ nữ một cái: "Chỉ cần là tốt cho Vương gia, nói ta làm hay Tống ma ma để phòng bếp làm thì có gì khác nhau?"
"Ai cho ngươi cái gan đi an bài chủ tử? Ta chỉ mong nương nương có thể sớm ngày hồi phục, nếu lỡ giống như buổi trưa hôm nay, Vương gia đến thỉnh an mà suýt nữa đã bị nương nương dùng cốc trà đập vỡ trán..."
Nếu không phải nguyên nhân này, Vương gia cũng đâu có rời phủ rồi bỏ cả bữa cơm.
Đến đêm trời càng lạnh xuống, Phương Tình cũng không về phòng nghỉ ngơi, trái lại là đến phòng bếp nấu canh, một bên căn dặn nha hoàn để ý động tĩnh ở cửa lớn.
Lúc Phong Sóc trở về phủ đã qua giờ Tý.
Phương Tình nghe tin từ tiểu nha hoàn, biết được Phong Sóc muốn tới thư phòng liền nhanh chóng cất đi phong thư, bưng chén canh đã nấu tốt đi qua.
Nhưng vừa tới cửa thư phòng đã bị thị vệ ngăn lại: "Thư phòng là nơi cấm địa, không được tự tiện đi vào!"
Thị vệ đi theo bên người Phong Sóc không thể so với người hầu trong phủ, mặt đầy lạnh lùng, một chút mặt mũi cũng không cho hồng nhân bên cạnh Thái hoàng thái phi là nàng ta.
Phương Tình có chút không nén giận được: "Ta tới đưa thức ăn khuya cho Vương gia."
Thị vệ lạnh lùng từ chối: "Sau giờ Dậu Vương gia không bao giờ dùng thiện."
Chén canh này hầm coi như vô ích, Phương Tình khó xử, lại có mấy phần không cam lòng, nghĩ tới bản thân có phong thư muốn giao cho Phong Sóc, lại sợ thị vệ này bảo mình trực tiếp đưa thư cho hắn ta, nghĩ tới nghĩ lui liền nói: "Ta có sự tình liên quan đến Thái hoàng thái phi, cần phải gặp mặt bẩm báo Vương gia."
Thị vệ lúc này mới đi vào truyền đạt, chỉ chốc lát sau liền đi ra, để cho Phương Tình đi vào.
Phương Tình vui mừng quá đỗi, vội vàng bưng chén canh vào cửa.
Năm ngọn nến được cắm ở trên cao, chiếu sáng toàn bộ thư án.
Người ngồi trong phòng đang nhíu mày, dưới ánh nến viết cái gì đó, áo giáp trên người còn dính vệt máu chưa khô, toàn thân đều là khí thế bức người sau khi vừa trải qua một trận chém giết, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên trong cặp mắt phượng là một mảnh băng tuyết, phía dưới khóe mắt có một giọt máu bị văng lên, giống như nốt ruồi son, làm cho khuôn mặt càng thêm mị hoặc.
Phương Tình nghe được tiếng trái mình đập mạnh, nàng ta si mê nhìn Phong Sóc, nhất thời quên cả nói chuyện.
Phong sóc đợi lâu không nghe Phương Tình lên tiếng, không nhịn được nhướng mày lên, thấy vẻ mặt của nàng ta xong thì hơi thở toàn thân liền lạnh xuống: "Mẫu phi như thế nào?"
Phương Tình bị giọng nói kinh hãi này làm cho trở lại bình thường, khó khăn đem những món Thái hoàng thái phi tối nay ăn kể ra.
Mắt thấy sắc mặt Phong Sóc u ám, Phương Tình cũng biết việc mình lấy Thái hoàng thái phi ra làm bia chắn hẳn sẽ khiến hắn giận dữ, vội vàng bỏ chén canh qua một bên, từ trong ngực móc ra phong thư kia: "Buổi tối có người tới phủ, nhờ ta đem phong thư này giao cho Vương gia."
Phong Sóc dừng bút lại, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Phương Tình, khoé môi tinh xảo nhấc lên như đang mỉa mai, nhẹ nhàng cười lên một tiếng.
Hắn không nói gì nhưng Phương Tình cảm thấy hai chân mình run rẩy đến mức đứng không vững, từ đầu đến chân từng đợt phát lạnh.
Hình Nghiêu cau mày nhìn về phía Phương Tình, biết nàng ta đã phạm vào tối kỵ của chủ tử, đầu tiên là mượn cớ bẩm chuyện của Thái hoàng thái phi vào thư phòng, hiện cũng không biết dùng cách gì mà cầm được phong thư của thị vệ đưa tới.
Nếu không phải nàng ta là Đại cung nữ bên người Thái hoàng thái phi, sợ là chủ tử đã sớm hạ lệnh đem người lôi ra loạn côn đánh chết.
Phong Sóc lạnh lùng mở miệng: "Nếu người của bản vương ngay cả đồ cũng không biết phải đưa cho ai, vậy cũng không cần sống nữa."
Phương Tình sắc mặt hoảng hốt, nàng ta không ngờ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
Thời điểm ở trong cung, cho dù là bức thư quan trọng cỡ nào, tự nhiên đều phải qua tay của Đại cung nữ bên người Thái hoàng thái phi là nàng ta trước, nàng ta cho là mình cũng có đặc quyền như vậy khi ở bên người Phong Sóc, bây giờ mới phát hiện là mình sai rồi.
Phương Tình đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, run rẩy môi khẩn cầu nói: "Vương gia, nô tỳ thề, nô tỳ tuyệt đối chưa từng xem qua phong thư này, phong thư này từ khi giao đến tay nô tỳ vẫn luôn như vậy. Nô tỳ... nô tỳ là không đành lòng nhìn người đưa tin tới đêm hôm khuya khoắt một mực đợi ngài, nên mới quyết định giúp hắn đưa cho Vương gia, cầu Vương gia xem công lao nô tỳ hầu hạ bên người Thái hoàng thái phi nhiều năm, tha cho nô tỳ lần này."
Phong Sóc nghe nàng ta nói như vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Nếu không phải niệm tình mẫu phi, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể quỳ ở chỗ này nói chuyện?"
Nghe vậy, trên mặt Phương Tình trắng bệch, cho dù là quỳ, toàn thân cũng đều run rẩy.
Phong Sóc lạnh giọng hỏi nàng ta: "Thư này làm sao đến tay ngươi?"
Phương Tình lúc này mới run giọng khai báo đúng sự thật.
Lạnh lẽo trong mắt Phong Sóc càng sâu hơn, giọng tràn đầy mỉa mai: "Từ trong cung đi ra, ngay cả làm chó nghe lời ngươi cũng không biết sao? Tay thế mà cũng dám duỗi đến nơi này của bản vương, ai cho ngươi lá gan đó?"
Phương Tình hối hận, dập đầu như giã tỏi: "Vương gia! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chẳng qua là lo lắng Vương gia không dùng bữa tối, muốn đưa chén canh tới cho Vương gia..."
Đáy mắt Phong Sóc tất cả đều là lạnh lùng cùng chán ghét: "Lần sau còn dám lấy mẫu phi làm cớ, đầu lưỡi này của ngươi cũng không cần giữ lại nữa."
"Mang xuống, ba mươi gậy."
Thị vệ đứng ở cửa thư phòng lập tức đi vào lôi người ra, Hình Nghiêu tiến lên cầm bức thư trong tay Phương Tình về.
Với địa vị của Phong Sóc, mỗi ngày mật hàm đưa tới nhiều đếm không hết, nếu là việc lớn, mật hàm đưa tới đều sẽ có ám hiệu.
Hình Nghiêu thấy thư này cũng không có ám hiệu, chỉ xem là bức thư bình thường, để đó năm ba ngày sau trả lời cũng không muộn.
Hắn ta bỏ bức thư vào một góc thư án rồi đem đống thư từ chồng chất kia sắp xếp sửa sang lại, xem có cái nào có ám hiệu hay không.
Bức thư của Khương Ngôn Ý được xếp vào chồng không có ám hiệu, những thứ này tạm thời không trả lời cũng được. Thư có ám hiệu để ở một chồng khác, phải trả lời trong vòng hai ngày.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Lúc lão quản gia Phúc Hỉ pha trà đưa tới cho Phong Sóc, liền nhìn thấy Phương Tình bị người chặn miệng ở trong sân trượng hình.
Ông âm thầm lắc đầu, chút tâm tư của Phương Tình tất nhiên không qua được mắt ông. Chẳng qua là ngày thường nhìn nàng ta yên phận, cũng chưa từng làm gì vượt quá bổn phận nên không có răng đe, ai ngờ hôm nay nàng ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn này.
Ông vào thư phòng thêm trà cho Phong Sóc, liền khuyên nhủ: "Vương gia, trong phủ dù sao cũng phải có một nữ chủ tử mới ra dáng, bây giờ ngài cũng đã hai mươi hai."
Trước đây lão quản gia là thái giám trong cung, lúc nói chuyện giọng nói so với người bình thường chói tai hơn một chút.
Ở triều Đại Tuyên, nữ tử bình thường đều được đính hôn trước khi cập kê, nam nhân cũng sẽ đính hôn trước hai mươi tuổi, trừ phi trong nhà có tang mới kéo dài mấy năm, Thân vương giống như Phong Sóc tới giờ ngay cả một tỳ nữ làm ấm giường cũng không có, thật sự là ít thấy.
Mấy năm trước lúc tiểu Hoàng đế còn chưa kế vị, cũng có không ít triều thần dùng việc này tới đả kích hắn, thậm chí còn trực tiếp thả ra tin đồn, nói cái gì mà Phong Sóc vốn là nam sinh nữ tướng, không chừng là long dương chi phích.
Trong kinh không thiếu người vừa quyền quý vừa tuấn tú, nhưng trong phủ đồng thời cũng có ái thê, nô tỳ xinh đẹp, còn Phong sóc từ đầu đến cuối một thân một mình, lời đồn đãi càng truyền càng không hợp lý, nói hắn cùng những nam nhân ở nam phong quán không có gì khác biệt, thậm chí còn dựng lên chuyện tình phóng đãng của hắn và mãnh tướng dưới trướng, nói đến ra hình ra dáng.
Sau đó Phong Sóc dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đem những người nói chuyện bịa đặt ném tới nam phong quán một thời gian. Chỉ cần có người dám tung tin đồn hắn như thế nào, hắn liền đem tin đồn như thế nghiệm chứng trên người bọn họ.
Cuối cùng lời đồn này cũng ngừng lại, trong kinh thành không còn ai dám truyền tin bậy bạ nữa.
Mấy triều thần tung tin đồn nhằm gây sự trực tiếp chết ở nam phong quán, trong lúc nhất thời cả triều khiếp sợ, nhưng lại không dám nói gì.
Lão hoàng đế triền miên giường bệnh, đã sớm không chế trụ được hắn, nếu không phải cuối cùng có Thái hoàng thái phi là một sợi xích sắt buộc ở trên cổ hắn, sợ là tân đế cũng không ngồi được lên long ỷ.
Cũng chính bởi vì trong những năm đó hắn làm việc quá mức hung ác, cộng thêm tân đế sắp kế vị, các nhà quyền quý trong kinh thành cũng không dám đem con gái gả cho hắn. Vừa sợ con gái nhà mình ở cạnh hắn chịu khổ, vừa sợ gia tộc mình trở thành đối tượng mà tân đế chèn ép.
Lúc Phúc Hỉ nói xong cũng không nghe Phong Sóc lên tiếng đáp lại, không kìm được thở dài: "Nếu tuyển chính phi ngài không có ai vừa ý, trước tiên cứ nâng một vị trắc phu nhân lên cũng được."
Phong Sóc vốn đang dựa vào bàn phê duyệt công văn, nghe ông nói như thế thì dừng bút trong tay: "Phủ Liêu Nam Vương có một chính phi là đủ rồi."
Phúc Hỉ là nhìn Phong Sóc từ nhỏ tới lớn, năm đó tiên đế đối đãi với mẹ con bọn họ như thế nào ông vô cùng rõ ràng, tính tình Phong Sóc như vậy, liên quan rất lớn đến tiên đế cùng Thái hoàng thái phi.
Lúc Phong Sóc vừa mới sinh ra, tiên hoàng cảm thấy mình có lỗi với tiên hoàng hậu, định bóp chết hắn. Thái hoàng thái phi biết ông ta là đang tìm kiếm bóng dáng tiên hoàng hậu trên người mình, nếu bà chết rồi thì trên đời này liền không có ai thay thế tiên hoàng hậu nữa. Thái hoàng thái phi hiểu rõ điều này nên lấy cái chết ra đe dọa, mới khiến cho tiên hoàng giữ lại một mạng của Phong Sóc.
Từ đáy lòng Phúc Hỉ hy vọng Phong Sóc cùng Thái hoàng thái phi có thể vượt qua chuyện cũ, cuộc đời của hai mẹ con này đã quá khổ.
Nhớ tới những chuyện kia, ông không khỏi đỏ cả vành mắt: "Thái hoàng thái phi tuy không nhận ra ngài, nhưng mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ từ ba đến năm tuổi, ngài ấy cứ nhìn thẫn thờ, hỏi người bên cạnh Diễn Nô đi đâu rồi..."
Diễn Nô là nhũ danh của Phong Sóc.
Phong Sóc nghe đến đây, vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc xuất hiện vết rách, hắn giơ tay lên che lại đôi mắt.
Phúc Hỉ run giọng nói: "Lão nô suy nghĩ, nếu ngài có một đứa bé, Thái hoàng thái phi thấy đứa nhỏ, có lẽ sẽ khá hơn."
Phong Sóc hỏi hắn: "Nếu ta vì muốn có đứa bé mà tùy tiện nạp thiếp, sau này Vương phi của ta vào cửa thì xử lý như thế nào?"
"Ngài nếu không có ý định giữ lại người mẹ, đợi thiếp thất kia sinh hạ đứa trẻ thì đuổi đi cũng được, tương lai Vương phi qua cửa, tất nhiên đem con giao cho Vương phi nuôi dưỡng."
Phong Sóc lạnh lùng nhìn về phía Phúc Hỉ: "Ngươi cảm thấy, tình cảnh các nàng như thế, có khác gì mẫu phi của ta?"
Phúc Hỉ im lặng.
Đã đến canh tư, là canh giờ tới đại doanh Tây Châu.
Phong Sóc không nói chuyện cùng Phúc Hỉ nữa, trở về phòng đổi y phục sạch sẽ lên lên người rồi ra ngoài.
Lúc trước hắn vẫn luôn dùng cơm ở quân doanh, đầu bếp trong phủ tự nhiên cũng vui vẻ, sáng sớm không cần phải chuẩn bị cơm. Bây giờ tuy có thêm Thái hoàng thái phi, nhưng Thái hoàng thái phi cũng không dậy vào giờ này, cho nên bây giờ phòng bếp vẫn là một mảnh lạnh lẽo.
Vốn hắn định chuẩn bị ra cửa, chỉ là lúc đi tắt qua Tây viện bị khóa, nhìn thấy một bức tường cao, đột nhiên nhớ đến phía mặt tường bên kia chính là chỗ Khương Ngôn Ý thuê.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại đi tới bên này.
Nhưng khoanh tay dựa vào tường đứng một hồi, những xáo động trong lòng không khỏi bình tĩnh lại.
Ký ức khi còn nhỏ ở hoàng cung chợt ùa về.
Người trong cung đều nói mẫu phi hắn được sủng ái, nhưng hắn biết trên người mẫu phi luôn không ngừng có vết thương mới, cảnh tượng bình thường đều là mẫu phi ôm hắn khóc.
Bà nói: "Diễn Nô, con hãy mau mau lớn lên, trưởng thành rồi đem mẫu phi từ lồng giam này đi ra ngoài."
Bà còn nói: "Diễn Nô, tương lai con nhất định chỉ nên đối tốt với một vị cô nương, đừng phụ người ta."
Phong Sóc dừng lại hồi ức, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn không thích nghĩ về những thứ này.
Cảnh tượng đôi mắt mẫu phi đẫm lệ quỳ dưới chân tiên hoàng cầu xin là ác mộng lớn nhất đời hắn.
"Xoạch" một tiếng, có vật gì rơi ngay dưới chân Phong Sóc, đảo mắt nhìn một cái, có một quả lựu vừa rớt xuống.
Sát bên tường cao trồng một cây lựu đã nhiều năm rồi, chắc là chủ nhân cũ của tòa nhà này con cháu không thịnh vượng, gieo xuống để cầu con, hôm nay cây đã cao hơn đầu tường, còn có một cành hoa rực rỡ mọc sang tường bên kia.
Lúc này là mùa lựu chín, trên cành treo đầy quả đỏ mọng nước.
Phong Sóc nhìn chăm chú trong một lúc, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, mới vừa hái được quả lựu thì không cẩn thận làm rơi một trái, lựu "Lạch cạch" một tiếng rơi vào bên sân nhà Khương Ngôn Ý.
Hắn nao nao.
Có nên xuống dưới nhặt lên hay không?
Mint:
Mấy bạn thấy chương này có gì khác không? Tên editor khác rồi kìa, sau này mình có người phụ edit truyện này rồi nhé!
Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (・ω)
Thị vệ mặc thường phục cầm thư tiến vào cửa phủ, nói có đồ muốn giao cho Hình Nghiêu đi theo bên người Phong Sóc.
Thân phận của thị vệ thấp hèn, tất nhiên là không có tư cách trực tiếp gặp mặt Phong Sóc.
Người hầu trong phủ nói hắn ta đến thật không đúng lúc: "Hình hộ vệ đã theo Vương gia cùng nhau đi tiêu diệt quân Đột Quyết vài ngày trước tập kích Đinh Gia thôn rồi, sợ là sáng mai mới có thể trở về phủ."
Thị vệ không dám rời đi, hắn ta phụng mệnh của Đại tướng quân, vẫn luôn bí mật giám sát hành tung của nữ đầu bếp họ Khương kia, trực giác nói cho hắn biết, bức thư gửi đến kinh thành này cực kỳ quan trọng, sợ thông tin đến chậm nên vẫn đứng dưới mái hiên chờ người.
Phía hành lang bên kia bỗng có đoàn người chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một nữ tử người mặc tỉ giáp* màu hoa đinh hương có in hoa văn, phía dưới là váy ngắn màu vàng nhạt, trên tay mang một chiếc vòng ngọc bích giá trị xa xỉ, vẻ mặt có vài phần ngạo nghễ, có thể thấy địa vị trong phủ không hề tầm thường, mấy tiểu nha hoàn sau lưng nàng ta đều bưng khay bát đĩa vàng ngọc, trong khay là đồ ăn đã dùng một ít, có một số còn không đụng đến.
*Tỉ giáp (比甲): là một kiểu dáng trang phục của người Trung Quốc xưa, áo không tay và vạt áo được xẻ hai bên)
Người hầu thấy nữ tử kia, vội vàng nhiệt tình chào hỏi: "Phương Tình cô cô."
Nữ tử dung mạo xinh đẹp, chẳng qua mới hai mươi tuổi đã gọi cô cô, rõ ràng là người từ trong cung đi ra, thị vệ liền vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Phương Tình là Đại cung nữ bên cạnh Thái hoàng thái phi, ở trong phủ trừ các chủ tử, cũng chỉ có Tống ma ma cùng lão quản gia là cao hơn nàng ta một đầu.
Nàng ta thấy thị vệ mặc đồ này, hỏi một câu: "Trong phủ tại sao lại có ngoại nam?"
Người hầu vội nói: "Đây là người làm việc cho Vương gia, nói có phong thư quan trọng phải giao tận tay Hình hộ vệ."
Phương Tình lúc này trách mắng: "Không biết quy củ! Thái hoàng thái phi đang ở trong phủ, há có thể để cho ngoại nam ở lại ban đêm!"
Nàng ta lấy tên tuổi Thái hoàng thái phi ra, người hầu cùng thị vệ đều bị hoảng sợ, thị vệ vội nói: "Cô cô bớt giận, vậy thì tiểu nhân ở trước cửa phủ chờ Vương gia là được."
Càng vào thu, gió ban đêm càng lạnh thấu xương, đứng chờ ở hành lang trong phủ còn có thể tránh được chút gió, nếu chờ ở ngoài phủ thì phải hứng hết gió lạnh.
Phương Tình vừa nghe thị vệ muốn đưa phong thư này cho Hình Nghiêu để chuyển tới tay Vương gia, mắt nhanh chóng đảo một vòng, nói với thị vệ: "Đưa bức thư cho ta, ta thay ngươi chuyển giao cho Hình hộ vệ là được."
Thị vệ có chút do dự, hắn ta có thể làm việc dưới tay Phong Sóc, tự nhiên biết vật quan trọng không thể đưa cho người ngoài.
Phương Tình thấy hắn ta không lên tiếng, mặt mày nghiêm khắc quát: "Còn lo lắng ta nuốt lời sao?"
Dù sao cũng là người đi ra từ trong cung, cổ khí thế này vừa ra tới, thị vệ liền không chịu nổi, vội vàng đem lá thư đưa qua: "Làm phiền cô cô."
Phương Tình nhận lấy bức thư rồi mang mấy tỳ nữ vênh váo tự đắc rời đi, thị vệ rất sợ lại chọc phải phiền toái gì, vội vàng ra khỏi phủ.
Đi xa rồi Phương Tình mới liếc mắt nhìn tới lá thư trên tay, từ trên chữ trâm hoa tiểu khải to như cái đấu miễn cưỡng nhìn ra nơi muốn gửi tới là kinh thành. Nàng ta cũng không quan tâm phong thư này tới từ nơi nào, liên quan tới cái gì, chẳng qua là mừng thầm vì có cái lý do để lại gần Phong Sóc mà thôi.
Một cỗ gió lạnh đánh tới, đèn lồng dưới hiên bị thổi làm lay động không dứt, bóng người cũng theo đó mà dao động.
Phương Tình nhìn thoáng qua bóng đêm tối om: "Cũng không biết giờ này Vương gia đã dùng qua bữa tối chưa..."
Tỳ nữ phía sau hiểu tâm tư của nàng ta, liền nói: "Vương gia bận tiêu diệt quân Đột Quyết, sợ là còn chưa kịp dùng. Trưa nay Phương Tình tỷ tỷ mất nhiều tâm tư như vậy mới làm ra bữa trưa, cớ gì phải nói là Tống ma ma dặn phòng bếp làm cho Vương gia?"
Phương tình giả vờ tức giận, trừng tỳ nữ một cái: "Chỉ cần là tốt cho Vương gia, nói ta làm hay Tống ma ma để phòng bếp làm thì có gì khác nhau?"
"Ai cho ngươi cái gan đi an bài chủ tử? Ta chỉ mong nương nương có thể sớm ngày hồi phục, nếu lỡ giống như buổi trưa hôm nay, Vương gia đến thỉnh an mà suýt nữa đã bị nương nương dùng cốc trà đập vỡ trán..."
Nếu không phải nguyên nhân này, Vương gia cũng đâu có rời phủ rồi bỏ cả bữa cơm.
Đến đêm trời càng lạnh xuống, Phương Tình cũng không về phòng nghỉ ngơi, trái lại là đến phòng bếp nấu canh, một bên căn dặn nha hoàn để ý động tĩnh ở cửa lớn.
Lúc Phong Sóc trở về phủ đã qua giờ Tý.
Phương Tình nghe tin từ tiểu nha hoàn, biết được Phong Sóc muốn tới thư phòng liền nhanh chóng cất đi phong thư, bưng chén canh đã nấu tốt đi qua.
Nhưng vừa tới cửa thư phòng đã bị thị vệ ngăn lại: "Thư phòng là nơi cấm địa, không được tự tiện đi vào!"
Thị vệ đi theo bên người Phong Sóc không thể so với người hầu trong phủ, mặt đầy lạnh lùng, một chút mặt mũi cũng không cho hồng nhân bên cạnh Thái hoàng thái phi là nàng ta.
Phương Tình có chút không nén giận được: "Ta tới đưa thức ăn khuya cho Vương gia."
Thị vệ lạnh lùng từ chối: "Sau giờ Dậu Vương gia không bao giờ dùng thiện."
Chén canh này hầm coi như vô ích, Phương Tình khó xử, lại có mấy phần không cam lòng, nghĩ tới bản thân có phong thư muốn giao cho Phong Sóc, lại sợ thị vệ này bảo mình trực tiếp đưa thư cho hắn ta, nghĩ tới nghĩ lui liền nói: "Ta có sự tình liên quan đến Thái hoàng thái phi, cần phải gặp mặt bẩm báo Vương gia."
Thị vệ lúc này mới đi vào truyền đạt, chỉ chốc lát sau liền đi ra, để cho Phương Tình đi vào.
Phương Tình vui mừng quá đỗi, vội vàng bưng chén canh vào cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm ngọn nến được cắm ở trên cao, chiếu sáng toàn bộ thư án.
Người ngồi trong phòng đang nhíu mày, dưới ánh nến viết cái gì đó, áo giáp trên người còn dính vệt máu chưa khô, toàn thân đều là khí thế bức người sau khi vừa trải qua một trận chém giết, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bên trong cặp mắt phượng là một mảnh băng tuyết, phía dưới khóe mắt có một giọt máu bị văng lên, giống như nốt ruồi son, làm cho khuôn mặt càng thêm mị hoặc.
Phương Tình nghe được tiếng trái mình đập mạnh, nàng ta si mê nhìn Phong Sóc, nhất thời quên cả nói chuyện.
Phong sóc đợi lâu không nghe Phương Tình lên tiếng, không nhịn được nhướng mày lên, thấy vẻ mặt của nàng ta xong thì hơi thở toàn thân liền lạnh xuống: "Mẫu phi như thế nào?"
Phương Tình bị giọng nói kinh hãi này làm cho trở lại bình thường, khó khăn đem những món Thái hoàng thái phi tối nay ăn kể ra.
Mắt thấy sắc mặt Phong Sóc u ám, Phương Tình cũng biết việc mình lấy Thái hoàng thái phi ra làm bia chắn hẳn sẽ khiến hắn giận dữ, vội vàng bỏ chén canh qua một bên, từ trong ngực móc ra phong thư kia: "Buổi tối có người tới phủ, nhờ ta đem phong thư này giao cho Vương gia."
Phong Sóc dừng bút lại, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Phương Tình, khoé môi tinh xảo nhấc lên như đang mỉa mai, nhẹ nhàng cười lên một tiếng.
Hắn không nói gì nhưng Phương Tình cảm thấy hai chân mình run rẩy đến mức đứng không vững, từ đầu đến chân từng đợt phát lạnh.
Hình Nghiêu cau mày nhìn về phía Phương Tình, biết nàng ta đã phạm vào tối kỵ của chủ tử, đầu tiên là mượn cớ bẩm chuyện của Thái hoàng thái phi vào thư phòng, hiện cũng không biết dùng cách gì mà cầm được phong thư của thị vệ đưa tới.
Nếu không phải nàng ta là Đại cung nữ bên người Thái hoàng thái phi, sợ là chủ tử đã sớm hạ lệnh đem người lôi ra loạn côn đánh chết.
Phong Sóc lạnh lùng mở miệng: "Nếu người của bản vương ngay cả đồ cũng không biết phải đưa cho ai, vậy cũng không cần sống nữa."
Phương Tình sắc mặt hoảng hốt, nàng ta không ngờ tới chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
Thời điểm ở trong cung, cho dù là bức thư quan trọng cỡ nào, tự nhiên đều phải qua tay của Đại cung nữ bên người Thái hoàng thái phi là nàng ta trước, nàng ta cho là mình cũng có đặc quyền như vậy khi ở bên người Phong Sóc, bây giờ mới phát hiện là mình sai rồi.
Phương Tình đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, run rẩy môi khẩn cầu nói: "Vương gia, nô tỳ thề, nô tỳ tuyệt đối chưa từng xem qua phong thư này, phong thư này từ khi giao đến tay nô tỳ vẫn luôn như vậy. Nô tỳ... nô tỳ là không đành lòng nhìn người đưa tin tới đêm hôm khuya khoắt một mực đợi ngài, nên mới quyết định giúp hắn đưa cho Vương gia, cầu Vương gia xem công lao nô tỳ hầu hạ bên người Thái hoàng thái phi nhiều năm, tha cho nô tỳ lần này."
Phong Sóc nghe nàng ta nói như vậy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Nếu không phải niệm tình mẫu phi, ngươi cho là bây giờ ngươi còn có thể quỳ ở chỗ này nói chuyện?"
Nghe vậy, trên mặt Phương Tình trắng bệch, cho dù là quỳ, toàn thân cũng đều run rẩy.
Phong Sóc lạnh giọng hỏi nàng ta: "Thư này làm sao đến tay ngươi?"
Phương Tình lúc này mới run giọng khai báo đúng sự thật.
Lạnh lẽo trong mắt Phong Sóc càng sâu hơn, giọng tràn đầy mỉa mai: "Từ trong cung đi ra, ngay cả làm chó nghe lời ngươi cũng không biết sao? Tay thế mà cũng dám duỗi đến nơi này của bản vương, ai cho ngươi lá gan đó?"
Phương Tình hối hận, dập đầu như giã tỏi: "Vương gia! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ chẳng qua là lo lắng Vương gia không dùng bữa tối, muốn đưa chén canh tới cho Vương gia..."
Đáy mắt Phong Sóc tất cả đều là lạnh lùng cùng chán ghét: "Lần sau còn dám lấy mẫu phi làm cớ, đầu lưỡi này của ngươi cũng không cần giữ lại nữa."
"Mang xuống, ba mươi gậy."
Thị vệ đứng ở cửa thư phòng lập tức đi vào lôi người ra, Hình Nghiêu tiến lên cầm bức thư trong tay Phương Tình về.
Với địa vị của Phong Sóc, mỗi ngày mật hàm đưa tới nhiều đếm không hết, nếu là việc lớn, mật hàm đưa tới đều sẽ có ám hiệu.
Hình Nghiêu thấy thư này cũng không có ám hiệu, chỉ xem là bức thư bình thường, để đó năm ba ngày sau trả lời cũng không muộn.
Hắn ta bỏ bức thư vào một góc thư án rồi đem đống thư từ chồng chất kia sắp xếp sửa sang lại, xem có cái nào có ám hiệu hay không.
Bức thư của Khương Ngôn Ý được xếp vào chồng không có ám hiệu, những thứ này tạm thời không trả lời cũng được. Thư có ám hiệu để ở một chồng khác, phải trả lời trong vòng hai ngày.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad @mint4497.
Lúc lão quản gia Phúc Hỉ pha trà đưa tới cho Phong Sóc, liền nhìn thấy Phương Tình bị người chặn miệng ở trong sân trượng hình.
Ông âm thầm lắc đầu, chút tâm tư của Phương Tình tất nhiên không qua được mắt ông. Chẳng qua là ngày thường nhìn nàng ta yên phận, cũng chưa từng làm gì vượt quá bổn phận nên không có răng đe, ai ngờ hôm nay nàng ta lại làm ra chuyện ngu xuẩn này.
Ông vào thư phòng thêm trà cho Phong Sóc, liền khuyên nhủ: "Vương gia, trong phủ dù sao cũng phải có một nữ chủ tử mới ra dáng, bây giờ ngài cũng đã hai mươi hai."
Trước đây lão quản gia là thái giám trong cung, lúc nói chuyện giọng nói so với người bình thường chói tai hơn một chút.
Ở triều Đại Tuyên, nữ tử bình thường đều được đính hôn trước khi cập kê, nam nhân cũng sẽ đính hôn trước hai mươi tuổi, trừ phi trong nhà có tang mới kéo dài mấy năm, Thân vương giống như Phong Sóc tới giờ ngay cả một tỳ nữ làm ấm giường cũng không có, thật sự là ít thấy.
Mấy năm trước lúc tiểu Hoàng đế còn chưa kế vị, cũng có không ít triều thần dùng việc này tới đả kích hắn, thậm chí còn trực tiếp thả ra tin đồn, nói cái gì mà Phong Sóc vốn là nam sinh nữ tướng, không chừng là long dương chi phích.
Trong kinh không thiếu người vừa quyền quý vừa tuấn tú, nhưng trong phủ đồng thời cũng có ái thê, nô tỳ xinh đẹp, còn Phong sóc từ đầu đến cuối một thân một mình, lời đồn đãi càng truyền càng không hợp lý, nói hắn cùng những nam nhân ở nam phong quán không có gì khác biệt, thậm chí còn dựng lên chuyện tình phóng đãng của hắn và mãnh tướng dưới trướng, nói đến ra hình ra dáng.
Sau đó Phong Sóc dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, đem những người nói chuyện bịa đặt ném tới nam phong quán một thời gian. Chỉ cần có người dám tung tin đồn hắn như thế nào, hắn liền đem tin đồn như thế nghiệm chứng trên người bọn họ.
Cuối cùng lời đồn này cũng ngừng lại, trong kinh thành không còn ai dám truyền tin bậy bạ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy triều thần tung tin đồn nhằm gây sự trực tiếp chết ở nam phong quán, trong lúc nhất thời cả triều khiếp sợ, nhưng lại không dám nói gì.
Lão hoàng đế triền miên giường bệnh, đã sớm không chế trụ được hắn, nếu không phải cuối cùng có Thái hoàng thái phi là một sợi xích sắt buộc ở trên cổ hắn, sợ là tân đế cũng không ngồi được lên long ỷ.
Cũng chính bởi vì trong những năm đó hắn làm việc quá mức hung ác, cộng thêm tân đế sắp kế vị, các nhà quyền quý trong kinh thành cũng không dám đem con gái gả cho hắn. Vừa sợ con gái nhà mình ở cạnh hắn chịu khổ, vừa sợ gia tộc mình trở thành đối tượng mà tân đế chèn ép.
Lúc Phúc Hỉ nói xong cũng không nghe Phong Sóc lên tiếng đáp lại, không kìm được thở dài: "Nếu tuyển chính phi ngài không có ai vừa ý, trước tiên cứ nâng một vị trắc phu nhân lên cũng được."
Phong Sóc vốn đang dựa vào bàn phê duyệt công văn, nghe ông nói như thế thì dừng bút trong tay: "Phủ Liêu Nam Vương có một chính phi là đủ rồi."
Phúc Hỉ là nhìn Phong Sóc từ nhỏ tới lớn, năm đó tiên đế đối đãi với mẹ con bọn họ như thế nào ông vô cùng rõ ràng, tính tình Phong Sóc như vậy, liên quan rất lớn đến tiên đế cùng Thái hoàng thái phi.
Lúc Phong Sóc vừa mới sinh ra, tiên hoàng cảm thấy mình có lỗi với tiên hoàng hậu, định bóp chết hắn. Thái hoàng thái phi biết ông ta là đang tìm kiếm bóng dáng tiên hoàng hậu trên người mình, nếu bà chết rồi thì trên đời này liền không có ai thay thế tiên hoàng hậu nữa. Thái hoàng thái phi hiểu rõ điều này nên lấy cái chết ra đe dọa, mới khiến cho tiên hoàng giữ lại một mạng của Phong Sóc.
Từ đáy lòng Phúc Hỉ hy vọng Phong Sóc cùng Thái hoàng thái phi có thể vượt qua chuyện cũ, cuộc đời của hai mẹ con này đã quá khổ.
Nhớ tới những chuyện kia, ông không khỏi đỏ cả vành mắt: "Thái hoàng thái phi tuy không nhận ra ngài, nhưng mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ từ ba đến năm tuổi, ngài ấy cứ nhìn thẫn thờ, hỏi người bên cạnh Diễn Nô đi đâu rồi..."
Diễn Nô là nhũ danh của Phong Sóc.
Phong Sóc nghe đến đây, vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc xuất hiện vết rách, hắn giơ tay lên che lại đôi mắt.
Phúc Hỉ run giọng nói: "Lão nô suy nghĩ, nếu ngài có một đứa bé, Thái hoàng thái phi thấy đứa nhỏ, có lẽ sẽ khá hơn."
Phong Sóc hỏi hắn: "Nếu ta vì muốn có đứa bé mà tùy tiện nạp thiếp, sau này Vương phi của ta vào cửa thì xử lý như thế nào?"
"Ngài nếu không có ý định giữ lại người mẹ, đợi thiếp thất kia sinh hạ đứa trẻ thì đuổi đi cũng được, tương lai Vương phi qua cửa, tất nhiên đem con giao cho Vương phi nuôi dưỡng."
Phong Sóc lạnh lùng nhìn về phía Phúc Hỉ: "Ngươi cảm thấy, tình cảnh các nàng như thế, có khác gì mẫu phi của ta?"
Phúc Hỉ im lặng.
Đã đến canh tư, là canh giờ tới đại doanh Tây Châu.
Phong Sóc không nói chuyện cùng Phúc Hỉ nữa, trở về phòng đổi y phục sạch sẽ lên lên người rồi ra ngoài.
Lúc trước hắn vẫn luôn dùng cơm ở quân doanh, đầu bếp trong phủ tự nhiên cũng vui vẻ, sáng sớm không cần phải chuẩn bị cơm. Bây giờ tuy có thêm Thái hoàng thái phi, nhưng Thái hoàng thái phi cũng không dậy vào giờ này, cho nên bây giờ phòng bếp vẫn là một mảnh lạnh lẽo.
Vốn hắn định chuẩn bị ra cửa, chỉ là lúc đi tắt qua Tây viện bị khóa, nhìn thấy một bức tường cao, đột nhiên nhớ đến phía mặt tường bên kia chính là chỗ Khương Ngôn Ý thuê.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại đi tới bên này.
Nhưng khoanh tay dựa vào tường đứng một hồi, những xáo động trong lòng không khỏi bình tĩnh lại.
Ký ức khi còn nhỏ ở hoàng cung chợt ùa về.
Người trong cung đều nói mẫu phi hắn được sủng ái, nhưng hắn biết trên người mẫu phi luôn không ngừng có vết thương mới, cảnh tượng bình thường đều là mẫu phi ôm hắn khóc.
Bà nói: "Diễn Nô, con hãy mau mau lớn lên, trưởng thành rồi đem mẫu phi từ lồng giam này đi ra ngoài."
Bà còn nói: "Diễn Nô, tương lai con nhất định chỉ nên đối tốt với một vị cô nương, đừng phụ người ta."
Phong Sóc dừng lại hồi ức, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn không thích nghĩ về những thứ này.
Cảnh tượng đôi mắt mẫu phi đẫm lệ quỳ dưới chân tiên hoàng cầu xin là ác mộng lớn nhất đời hắn.
"Xoạch" một tiếng, có vật gì rơi ngay dưới chân Phong Sóc, đảo mắt nhìn một cái, có một quả lựu vừa rớt xuống.
Sát bên tường cao trồng một cây lựu đã nhiều năm rồi, chắc là chủ nhân cũ của tòa nhà này con cháu không thịnh vượng, gieo xuống để cầu con, hôm nay cây đã cao hơn đầu tường, còn có một cành hoa rực rỡ mọc sang tường bên kia.
Lúc này là mùa lựu chín, trên cành treo đầy quả đỏ mọng nước.
Phong Sóc nhìn chăm chú trong một lúc, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường, mới vừa hái được quả lựu thì không cẩn thận làm rơi một trái, lựu "Lạch cạch" một tiếng rơi vào bên sân nhà Khương Ngôn Ý.
Hắn nao nao.
Có nên xuống dưới nhặt lên hay không?
Mint:
Mấy bạn thấy chương này có gì khác không? Tên editor khác rồi kìa, sau này mình có người phụ edit truyện này rồi nhé!
Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một ngôi sao ở mỗi chương nhé. (・ω)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro