Tâm Rối Loạn 3
Đoàn Tử Lai Tập
2024-11-02 21:36:24
Thái Hậu được đại cung nữ hầu hạ bên người đỡ bước nhanh vào đại điện, vừa thấy tân đế dùng kiếm chỉa vào Hoàng Hậu, suýt nữa chưa kịp nhuận khí đã ngất xỉu, bà vài bước tiến lên một phen đánh rớt kiếm trong tay tân đế, chắn ở trước mặt Hoàng Hậu: “Đây là Hoàng Hậu của ngươi! Trong bụng nàng chính là đích trưởng tử của ngươi! Ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Hậu là chất nữ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, bớt đi tầng quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hai người cũng là cô cháu.
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu, đầy bụng ủy khuất mới có địa phương phát tiết, lập tức khóc lớn lên: “Mẫu hậu……”
Tân đế vốn chỉ vì chuyện của Sở gia tức giận đến không nhẹ, hiện tại nữ nhân mình yêu thương lại bị thiết kế, trong đầu hắn đều ầm ầm vang lên, tiếng khóc của Hoàng Hậu càng làm cho hắn bực bội, hắn quay đầu đi, lạnh lùng nhìn Thái Hậu nói: “Hoàng Hậu này là mẫu hậu ngài tuyển thay nhi thần, không phải chính trẫm tự tuyển.”
“Hỗn trướng!”
Thái Hậu tức đến đỏ mắt, giơ tay liền cho tân đế một bạt tai.
Sau khi đánh xong, Thái Hậu nhìn tay của mình, cũng ngây ngẩn cả người: “Hoàng nhi……”
Tân đế liếm môi một cái, nếm được mùi máu tươi nơi khóe miệng, hắn phân phó người bên cạnh: “Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung.”
Thái Hậu sợ hắn thật sự xuống tay với Hoàng Hậu, sợ tới mức lạnh lùng nói: “Ngươi quên ngươi có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cữu cữu ngươi đã bỏ bao nhiêu công sức?”
Lời này làm tân đế hoàn toàn lạnh mắt, hắn đăng cơ mấy năm nay, người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu dựa vào công lao trợ vua, vô số lần được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ngoại thích cầm quyền, ý đồ đem hắn trở thành một hoàng đế bù nhìn, hắn cố ý nâng đỡ Phàn gia, vốn chính là đẻ chèn ép khí thế của nhà mẹ đẻ Thái Hậu.
Hắn nói: “Cọc cọc chiến công của cữu cữu, trẫm đều nhớ kỹ, không nhọc mẫu hậu nhắc nhở.”
Thái Hậu bị hắn chọc tức đến ngực đau đớn từng cơn, duỗi tay chỉ vào hắn: “Ngươi……”
Tân đế mắt lạnh đảo qua người bên cạnh: “Trẫm nói các ngươi đều nghe không thấy phải không? Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung!”
Các cung nhân chỉ đành phải vây quanh Thái Hậu đưa bà rời đi.
Hoàng Hậu ngã ở trên phượng tháp, trên mặt tâm như tro tàn, chỉ chảy nước mắt hỏi hắn: “Bệ hạ đã chán ghét thần thiếp như vậy, lúc trước cần gì phải hạ sính cưới thần thiếp……”
Tân đế không để ý đến nàng, lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu vô đức, bắt đầu từ ngày hôm nay, cấm túc tại Khôn Ninh Cung.”
Hoàng Hậu nhìn bóng dáng hắn không lưu tình chút nào rời đi, khóc không thành tiếng.
***
Chờ đến khi trưởng công chúa tiến cung, trò hề trong cung đã kết thúc.
Trưởng công chúa nhìn Tân đế ngồi ở trên long ỷ, trách mắng: “Ngươi không nên vào lúc này động thủ giết Phàn Thịnh Niên.”
Tân đế nâng một đôi mắt phượng âm trầm hung ác: “Hắn động vào nữ nhân của trẫm, đáng chết!”
“Vậy trước đó vài ngày khi văn võ bá quan buộc tội hắn, ngươi sao không giết hắn?” Trưởng công chúa chất vấn nói: “Ngươi hành sự như thế, sau này trên dưới triều dã còn có người nào tin phục với ngươi? Phàn Thịnh Niên đáng chết, nhưng không nên chết vì lý do như vậy! Nếu ngươi giết chết hắn vì chuyện buộc tội lúc trước, đối với Phàn gia là gõ sơn chấn hổ, đối với cả triều văn võ cũng là một công đạo!”
“Nhưng hắn khinh bạc hậu phi, ngươi mới chém hắn. Ngươi để triều thần nghĩ như thế nào? Triều thần sẽ chỉ cảm thấy ngươi vì quân bất nhân! Than lửa không rơi đến mu bàn chân mình nên không biết đau!”
Tân đế giải thích nói: “Chuyện Liêu Nam Vương buộc tội Phàn Thịnh Niên, Phàn Uy nộp lên binh phù Tùng Châu bảo vệ Phàn Thịnh Niên.”
Trưởng công chúa hỏi hắn: “Cho nên binh phù Tùng Châu cũng còn không thắng nổi một phi tần nơi hậu cung của ngươi?”
Tân đế trầm trọng nhắm mắt: “Cô cô, Tích Tần là vô tội. Nàng chỉ là bị cuốn vào trận âm mưu này mà thôi, trong cung có người của Liêu Nam Vương, trẫm đã bắt được hết tất cả rồi.”
Trưởng công chúa giận đến mức cười ngược: “Nàng vô tội? Ngươi phạm phải một chuyện hồ đồ nào còn không phải do nàng ta gây nên? Đó chính là tai họa!”
Tân đế đột nhiên nói: “Sở Xương Bình chạy ra khỏi kinh thành, Tiếu Càn nói, là cô cô ở đại đạo ngăn cản hắn gần một khắc.”
Trên mặt trưởng công chúa nửa điểm hoảng loạn không có, nàng đón nhận ánh mắt của tân đết, “Bệ hạ đây là đang hoài nghi ta?”
Tân đế không đáp, trưởng công chúa vẫn còn cười cười, chỉnh tay áo, “Thuộc hạ của Tiếu thống lĩnh va chạm xa giá của ta, ta đây muốn hắn nhận lỗi cũng không được? Chẳng trách Tiếu thống lĩnh dám có lệ với ta như vậy, nghĩ đến là ta ở bệ hạ nơi này sớm đã là một người ngoài. Sở Xương Bình năm đó trên Kim Loan Điện cự hôn (từ chối kết hôn), bản công chúa hiện giờ còn muốn đi giúp hắn hay sao?”
Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi: “Không nói được người trên đầu quả tim của ngươi, bệ hạ chỉ xem như hôm nay ta chưa tiến cung là được!”
Tân đế lúc này mới tỏ ý bảo tổng quản thái giám tiến lên ngăn trưởng công chúa lại, chính mình cũng mềm giọng nsoi: “Cô cô bớt giận, là hôm nay rất nhiều công việc, đều quá mức trùng hợp chút.”
“Cô cô là người thân nhất trên đời của trẫm, cô cô không vì tốt cho trẫm thì trên đời còn có người nào vì tốt cho trẫm chứ?” Hắn đứng dậy hướng trưởng công chúa bồi tội: “Mới vừa rồi là trẫm lỡ lời.”
Hoàng Hậu là chất nữ nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, bớt đi tầng quan hệ mẹ chồng nàng dâu này, hai người cũng là cô cháu.
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu, đầy bụng ủy khuất mới có địa phương phát tiết, lập tức khóc lớn lên: “Mẫu hậu……”
Tân đế vốn chỉ vì chuyện của Sở gia tức giận đến không nhẹ, hiện tại nữ nhân mình yêu thương lại bị thiết kế, trong đầu hắn đều ầm ầm vang lên, tiếng khóc của Hoàng Hậu càng làm cho hắn bực bội, hắn quay đầu đi, lạnh lùng nhìn Thái Hậu nói: “Hoàng Hậu này là mẫu hậu ngài tuyển thay nhi thần, không phải chính trẫm tự tuyển.”
“Hỗn trướng!”
Thái Hậu tức đến đỏ mắt, giơ tay liền cho tân đế một bạt tai.
Sau khi đánh xong, Thái Hậu nhìn tay của mình, cũng ngây ngẩn cả người: “Hoàng nhi……”
Tân đế liếm môi một cái, nếm được mùi máu tươi nơi khóe miệng, hắn phân phó người bên cạnh: “Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung.”
Thái Hậu sợ hắn thật sự xuống tay với Hoàng Hậu, sợ tới mức lạnh lùng nói: “Ngươi quên ngươi có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cữu cữu ngươi đã bỏ bao nhiêu công sức?”
Lời này làm tân đế hoàn toàn lạnh mắt, hắn đăng cơ mấy năm nay, người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu dựa vào công lao trợ vua, vô số lần được một tấc lại muốn tiến một thước.
Ngoại thích cầm quyền, ý đồ đem hắn trở thành một hoàng đế bù nhìn, hắn cố ý nâng đỡ Phàn gia, vốn chính là đẻ chèn ép khí thế của nhà mẹ đẻ Thái Hậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn nói: “Cọc cọc chiến công của cữu cữu, trẫm đều nhớ kỹ, không nhọc mẫu hậu nhắc nhở.”
Thái Hậu bị hắn chọc tức đến ngực đau đớn từng cơn, duỗi tay chỉ vào hắn: “Ngươi……”
Tân đế mắt lạnh đảo qua người bên cạnh: “Trẫm nói các ngươi đều nghe không thấy phải không? Đưa Thái Hậu hồi Từ Ninh Cung!”
Các cung nhân chỉ đành phải vây quanh Thái Hậu đưa bà rời đi.
Hoàng Hậu ngã ở trên phượng tháp, trên mặt tâm như tro tàn, chỉ chảy nước mắt hỏi hắn: “Bệ hạ đã chán ghét thần thiếp như vậy, lúc trước cần gì phải hạ sính cưới thần thiếp……”
Tân đế không để ý đến nàng, lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu vô đức, bắt đầu từ ngày hôm nay, cấm túc tại Khôn Ninh Cung.”
Hoàng Hậu nhìn bóng dáng hắn không lưu tình chút nào rời đi, khóc không thành tiếng.
***
Chờ đến khi trưởng công chúa tiến cung, trò hề trong cung đã kết thúc.
Trưởng công chúa nhìn Tân đế ngồi ở trên long ỷ, trách mắng: “Ngươi không nên vào lúc này động thủ giết Phàn Thịnh Niên.”
Tân đế nâng một đôi mắt phượng âm trầm hung ác: “Hắn động vào nữ nhân của trẫm, đáng chết!”
“Vậy trước đó vài ngày khi văn võ bá quan buộc tội hắn, ngươi sao không giết hắn?” Trưởng công chúa chất vấn nói: “Ngươi hành sự như thế, sau này trên dưới triều dã còn có người nào tin phục với ngươi? Phàn Thịnh Niên đáng chết, nhưng không nên chết vì lý do như vậy! Nếu ngươi giết chết hắn vì chuyện buộc tội lúc trước, đối với Phàn gia là gõ sơn chấn hổ, đối với cả triều văn võ cũng là một công đạo!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng hắn khinh bạc hậu phi, ngươi mới chém hắn. Ngươi để triều thần nghĩ như thế nào? Triều thần sẽ chỉ cảm thấy ngươi vì quân bất nhân! Than lửa không rơi đến mu bàn chân mình nên không biết đau!”
Tân đế giải thích nói: “Chuyện Liêu Nam Vương buộc tội Phàn Thịnh Niên, Phàn Uy nộp lên binh phù Tùng Châu bảo vệ Phàn Thịnh Niên.”
Trưởng công chúa hỏi hắn: “Cho nên binh phù Tùng Châu cũng còn không thắng nổi một phi tần nơi hậu cung của ngươi?”
Tân đế trầm trọng nhắm mắt: “Cô cô, Tích Tần là vô tội. Nàng chỉ là bị cuốn vào trận âm mưu này mà thôi, trong cung có người của Liêu Nam Vương, trẫm đã bắt được hết tất cả rồi.”
Trưởng công chúa giận đến mức cười ngược: “Nàng vô tội? Ngươi phạm phải một chuyện hồ đồ nào còn không phải do nàng ta gây nên? Đó chính là tai họa!”
Tân đế đột nhiên nói: “Sở Xương Bình chạy ra khỏi kinh thành, Tiếu Càn nói, là cô cô ở đại đạo ngăn cản hắn gần một khắc.”
Trên mặt trưởng công chúa nửa điểm hoảng loạn không có, nàng đón nhận ánh mắt của tân đết, “Bệ hạ đây là đang hoài nghi ta?”
Tân đế không đáp, trưởng công chúa vẫn còn cười cười, chỉnh tay áo, “Thuộc hạ của Tiếu thống lĩnh va chạm xa giá của ta, ta đây muốn hắn nhận lỗi cũng không được? Chẳng trách Tiếu thống lĩnh dám có lệ với ta như vậy, nghĩ đến là ta ở bệ hạ nơi này sớm đã là một người ngoài. Sở Xương Bình năm đó trên Kim Loan Điện cự hôn (từ chối kết hôn), bản công chúa hiện giờ còn muốn đi giúp hắn hay sao?”
Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi: “Không nói được người trên đầu quả tim của ngươi, bệ hạ chỉ xem như hôm nay ta chưa tiến cung là được!”
Tân đế lúc này mới tỏ ý bảo tổng quản thái giám tiến lên ngăn trưởng công chúa lại, chính mình cũng mềm giọng nsoi: “Cô cô bớt giận, là hôm nay rất nhiều công việc, đều quá mức trùng hợp chút.”
“Cô cô là người thân nhất trên đời của trẫm, cô cô không vì tốt cho trẫm thì trên đời còn có người nào vì tốt cho trẫm chứ?” Hắn đứng dậy hướng trưởng công chúa bồi tội: “Mới vừa rồi là trẫm lỡ lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro