Tâm Tình Của Tư...
Đoàn Tử Lai Tập
2024-11-02 21:36:24
Hồ Bách Vạn đoán không ra nàng đang đùa cái gì, nhưng dựa vào bản lĩnh tiêu tiền như nước của hắn ta, không có nữ nhi nào ở Tây Châu thành hắn ta muốn mà không có được. Tính cách của tiểu nương tử này thoải mái, phóng khoáng hơn đủ loại nữ nhi mà hắn ta từng gặp qua trước đây, vậy nên hắn ta cũng nguyện ý làm theo ý đùa của mỹ nhân.
Hắn ta lui ra phía sau cửa của cửa tiệm hỏi: “Như vậy sao?”
Khương Ngôn Ý nói: “Lui ra thêm chút nữa, lui đến phía dưới bậc thềm đi.”
Hồ Bách Vạn có chút lơ mơ: “Lui tới tận đó để làm chi?”
Khương Ngôn Ý thâm thúy cười: “Lát nữa Hồ công tử sẽ biết ngay thôi.”
Hồ Bách Vạn mê nụ cười của Khương Ngôn Ý đến thần hồn điên đảo, đứng xuống dưới bậc thềm rồi hỏi: “Như vậy sao?”
Khương Ngôn Ý cười rồi gật đầu, sau đó dùng hai tay đẩy cho cánh cửa hợp lại.
“Bụp” một tiếng, cửa tiệm đóng chặt lại, thậm chí âm thanh đóng cửa còn truyền được vào bên trong.
Đám người vây xem trên đường cười rộ lên, Hồ Bách Vạn lúc này mới phát hiện ra bản thân bị trêu đùa rồi, mặt mày vừa xanh lại vừa đỏ lên.
Hôm nay Phong Sóc ngồi xe ngựa quay về phủ, lúc sắp đến cửa nhà thì thấy người đứng chật cứng cả đoạn đường, xe ngựa bị dừng gấp khiến hắn ta thấy rõ được trận ầm ĩ kia.
Khóe miệng hắn ta bất giác giật giật.
Hình Nghiêu từ sau khi biết được tâm tình của Phong Sóc dành cho Khương Ngôn Ý, hễ có chuyện gì liên quan tới Khương Ngôn Ý, hắn ta sẽ để tâm tới chuyện đó hơn chút.
Lúc này Hình Nghiêu liền tới hỏi đám người đang đứng vây quanh đó vài câu, biết được thân phận của Hồ Bách Vạn.
Hắn ta vội đi báo cáo với Phong Sóc: “Tên vô lại kia là tiểu chủ nhân của hoa trang Hồ gia ở Tây thành, tuy Hồ gia là nhà buôn, nhưng ở Tây Châu thành chẳng khác nào cường hào ác bá, chậu cây ớt trước kia là do Hồ gia mang tới tặng.”
Phong Sóc thản nhiên liếc về phía cánh cửa cửa tiệm đang đóng chặt của Khương Ngôn Ý, tầm mắt thoáng dừng lại trên người Hồ Bách Vạn vài giây, rồi buông màn xe xuống.
Lúc này, giọng nói lành lạnh mới truyền ra từ trong xe: “Tra xem tại sao nàng lại bị tên lưu manh của Hồ gia quấn lấy như vậy.”
Hồ Bách Vạn cũng biết xấu hổ, bị đem ra làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta thề phải vào lại sân cửa tiệm của Khương Ngôn Ý cho bằng được, lúc này, Hồ Bách Vạn nói với bảy tám tên tùy tùng kia: “Đập tan cửa cho ta! Cho cả ả đàn bà thối tha không biết xấu hổ kia nữa!”
Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ trốn phía sau sân, nghe thấy âm thanh phá cửa bên ngoài, Thu Quỳ sợ đến nắm chặt vải áo của Khương Ngôn Ý.
Nàng ta run rẩy cất giọng nói: “Hoa Hoa, bọn họ... bọn họ vào thì biết phải làm sao?”
Khương Ngôn Ý không sợ, nhưng còn phải trấn tĩnh bản thân nhiều hơn Thu Quỳ, nàng nói: “Đừng sợ, hắn đập cửa của chúng ta, chúng ta báo cáo lên quan phủ thì hắn sẽ đuối lý thôi!”
Nếu không phải đang ở đường lớn của Đô Hộ phủ, Khương Ngôn Ý cũng không dám lớn gan như vậy.
Nhưng đường lớn của Đô Hộ phủ là nơi tụ tập của giới quyền quý Tây Châu, nha môn của Châu phủ cũng rất coi trọng việc tuần tra nơi này, cứ mỗi nửa tiếng là lại có người của nha môn đi ngang qua một chuyến. Bên ngoài nhiều người tụ tập như vậy, người của nha môn chắc chắn rất nhanh sẽ bị thu hút tới đây.
Nhưng trước hết người tới đây chưa phải người của nha môn.
Lúc tùy tùng của Hồ Bách Vạn đang định đập cửa thì một đoàn vệ binh thiết giáp đột nhiên chen vào đám người, dân thường làm sao có thể từng thấy qua dáng điệu như vậy, đang náo nhiệt cũng không dám đứng đó nhìn nữa, đồng loạt giải tán với nhau.
Tùy tùng của Hồ Bách Vạn còn đang định đạp cửa, lại bị đoàn vệ binh kia một cước đá cho ngã lăn ra trên mặt đất.
“Tiên sư nhà các người, có biết mình vừa đánh ai không hả?” Đang nhốn nháo bên trong đám người, Hồ Bách Vạn cũng bị đẩy cho ngã phịch xuống đất, hắn ta mở miệng muốn chửi thì phát hiện mấy người đang đứng phía trước là vệ binh thiết giáp, lúc này mới kinh động ngậm miệng lại.
“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi!” Hồ Bách Vạn lật mặt nhanh hơn cả lật trang sách, chắp tay cười với Hình Nghiêu.
Hình Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn ta: “Lưu manh gây chuyện ngay trước Đô Hộ phủ, người đâu, áp giải tất cả bọn chúng tới nha môn của Tây Châu phủ!”
Hồ Bách Vạn và tùy tùng của hắn ta bị trói y hệt như heo sắp bị đồ tể giết mổ ở đằng kia, bị binh phủ ở Phong phủ áp tới nha môn của Tây Châu phủ.
Hình Nghiêu lúc này mới quay lại phía bên cạnh xe ngựa: “Vương gia, sao ngài phải tống hắn tới tận nha môn làm gì, để binh phủ giáo huấn tên lưu manh này một lần không phải sẽ bớt phiền hơn sao?”
Doanh trại không quản mấy việc nhỏ nhặt trên phố phường, đây là quy tắc.
Nhưng binh phủ của Vương phủ thì có thể.
Phong Sóc chống khuỷu tay vào vách xe, đang định giở một quyển binh thư ra, hàng mi như lông vũ lạnh lùng lướt qua: “Hồ gia là cường hào ác bá muốn tới khắp nơi để kinh doanh, hơn nữa để xem xem tri châu của Tây Châu thành xử lí chuyện này như thế nào.”
Nghe Phong Sóc nói như vậy, Hình Nghiêu trong nháy mắt liền hiểu được ý của hắn ta, xem cách trị tôi của tri châu, có thể thăm dò được luôn quan hệ của Hồ gia với nha môn của Tây Châu thành rốt cuộc là như thế nào.
Chưa đầy nửa tháng, hắn đã chỉnh đốn xong doanh trại ở Tây Châu rồi, giờ là lúc chỉnh đốn nha môn của phủ.
Đợi tới khi hồi phủ, thuộc hạ cũng đã điều tra ra gần hết chuyện hôm qua Khương Ngôn Ý tới hoa trang của Hồ gia rồi.
Hình Nghiêu thấy mấy người này điều tra nhanh thoăn thoắt như vậy, đem tin tức mấy người đó báo tới nói với Phong Sóc: “Nữ đầu bếp đó… không phải, đích nữ của Khương gia hôm qua có tới hoa trang của Hồ gia, hình như là muốn mua hoa, nhưng sau đó lại vội vã quay về. Nàng tới rất nhiều tiệm hoa nhưng không ưng được nhiều loại hoa lắm, mà toàn hỏi người ta là có nhà trồng hoa không, có vẻ như muốn thuê nhà trồng hoa để tự mình trồng cái gì đó.”
Phong Sóc nghe thấy vậy, ngừng viết một lúc.
An Phúc ở bên cạnh vội nói: “Nhà trồng hoa của quý phủ chúng ta đang để trống không làm gì hết.”
Phong Sóc ngước mắt lên nhìn An Phúc một cái, An Phúc trong nháy mặt lập tức ngậm miệng lại.
Hắn ta lui ra phía sau cửa của cửa tiệm hỏi: “Như vậy sao?”
Khương Ngôn Ý nói: “Lui ra thêm chút nữa, lui đến phía dưới bậc thềm đi.”
Hồ Bách Vạn có chút lơ mơ: “Lui tới tận đó để làm chi?”
Khương Ngôn Ý thâm thúy cười: “Lát nữa Hồ công tử sẽ biết ngay thôi.”
Hồ Bách Vạn mê nụ cười của Khương Ngôn Ý đến thần hồn điên đảo, đứng xuống dưới bậc thềm rồi hỏi: “Như vậy sao?”
Khương Ngôn Ý cười rồi gật đầu, sau đó dùng hai tay đẩy cho cánh cửa hợp lại.
“Bụp” một tiếng, cửa tiệm đóng chặt lại, thậm chí âm thanh đóng cửa còn truyền được vào bên trong.
Đám người vây xem trên đường cười rộ lên, Hồ Bách Vạn lúc này mới phát hiện ra bản thân bị trêu đùa rồi, mặt mày vừa xanh lại vừa đỏ lên.
Hôm nay Phong Sóc ngồi xe ngựa quay về phủ, lúc sắp đến cửa nhà thì thấy người đứng chật cứng cả đoạn đường, xe ngựa bị dừng gấp khiến hắn ta thấy rõ được trận ầm ĩ kia.
Khóe miệng hắn ta bất giác giật giật.
Hình Nghiêu từ sau khi biết được tâm tình của Phong Sóc dành cho Khương Ngôn Ý, hễ có chuyện gì liên quan tới Khương Ngôn Ý, hắn ta sẽ để tâm tới chuyện đó hơn chút.
Lúc này Hình Nghiêu liền tới hỏi đám người đang đứng vây quanh đó vài câu, biết được thân phận của Hồ Bách Vạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta vội đi báo cáo với Phong Sóc: “Tên vô lại kia là tiểu chủ nhân của hoa trang Hồ gia ở Tây thành, tuy Hồ gia là nhà buôn, nhưng ở Tây Châu thành chẳng khác nào cường hào ác bá, chậu cây ớt trước kia là do Hồ gia mang tới tặng.”
Phong Sóc thản nhiên liếc về phía cánh cửa cửa tiệm đang đóng chặt của Khương Ngôn Ý, tầm mắt thoáng dừng lại trên người Hồ Bách Vạn vài giây, rồi buông màn xe xuống.
Lúc này, giọng nói lành lạnh mới truyền ra từ trong xe: “Tra xem tại sao nàng lại bị tên lưu manh của Hồ gia quấn lấy như vậy.”
Hồ Bách Vạn cũng biết xấu hổ, bị đem ra làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta thề phải vào lại sân cửa tiệm của Khương Ngôn Ý cho bằng được, lúc này, Hồ Bách Vạn nói với bảy tám tên tùy tùng kia: “Đập tan cửa cho ta! Cho cả ả đàn bà thối tha không biết xấu hổ kia nữa!”
Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ trốn phía sau sân, nghe thấy âm thanh phá cửa bên ngoài, Thu Quỳ sợ đến nắm chặt vải áo của Khương Ngôn Ý.
Nàng ta run rẩy cất giọng nói: “Hoa Hoa, bọn họ... bọn họ vào thì biết phải làm sao?”
Khương Ngôn Ý không sợ, nhưng còn phải trấn tĩnh bản thân nhiều hơn Thu Quỳ, nàng nói: “Đừng sợ, hắn đập cửa của chúng ta, chúng ta báo cáo lên quan phủ thì hắn sẽ đuối lý thôi!”
Nếu không phải đang ở đường lớn của Đô Hộ phủ, Khương Ngôn Ý cũng không dám lớn gan như vậy.
Nhưng đường lớn của Đô Hộ phủ là nơi tụ tập của giới quyền quý Tây Châu, nha môn của Châu phủ cũng rất coi trọng việc tuần tra nơi này, cứ mỗi nửa tiếng là lại có người của nha môn đi ngang qua một chuyến. Bên ngoài nhiều người tụ tập như vậy, người của nha môn chắc chắn rất nhanh sẽ bị thu hút tới đây.
Nhưng trước hết người tới đây chưa phải người của nha môn.
Lúc tùy tùng của Hồ Bách Vạn đang định đập cửa thì một đoàn vệ binh thiết giáp đột nhiên chen vào đám người, dân thường làm sao có thể từng thấy qua dáng điệu như vậy, đang náo nhiệt cũng không dám đứng đó nhìn nữa, đồng loạt giải tán với nhau.
Tùy tùng của Hồ Bách Vạn còn đang định đạp cửa, lại bị đoàn vệ binh kia một cước đá cho ngã lăn ra trên mặt đất.
“Tiên sư nhà các người, có biết mình vừa đánh ai không hả?” Đang nhốn nháo bên trong đám người, Hồ Bách Vạn cũng bị đẩy cho ngã phịch xuống đất, hắn ta mở miệng muốn chửi thì phát hiện mấy người đang đứng phía trước là vệ binh thiết giáp, lúc này mới kinh động ngậm miệng lại.
“Hiểu nhầm! Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi!” Hồ Bách Vạn lật mặt nhanh hơn cả lật trang sách, chắp tay cười với Hình Nghiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Nghiêu lạnh lùng nhìn hắn ta: “Lưu manh gây chuyện ngay trước Đô Hộ phủ, người đâu, áp giải tất cả bọn chúng tới nha môn của Tây Châu phủ!”
Hồ Bách Vạn và tùy tùng của hắn ta bị trói y hệt như heo sắp bị đồ tể giết mổ ở đằng kia, bị binh phủ ở Phong phủ áp tới nha môn của Tây Châu phủ.
Hình Nghiêu lúc này mới quay lại phía bên cạnh xe ngựa: “Vương gia, sao ngài phải tống hắn tới tận nha môn làm gì, để binh phủ giáo huấn tên lưu manh này một lần không phải sẽ bớt phiền hơn sao?”
Doanh trại không quản mấy việc nhỏ nhặt trên phố phường, đây là quy tắc.
Nhưng binh phủ của Vương phủ thì có thể.
Phong Sóc chống khuỷu tay vào vách xe, đang định giở một quyển binh thư ra, hàng mi như lông vũ lạnh lùng lướt qua: “Hồ gia là cường hào ác bá muốn tới khắp nơi để kinh doanh, hơn nữa để xem xem tri châu của Tây Châu thành xử lí chuyện này như thế nào.”
Nghe Phong Sóc nói như vậy, Hình Nghiêu trong nháy mắt liền hiểu được ý của hắn ta, xem cách trị tôi của tri châu, có thể thăm dò được luôn quan hệ của Hồ gia với nha môn của Tây Châu thành rốt cuộc là như thế nào.
Chưa đầy nửa tháng, hắn đã chỉnh đốn xong doanh trại ở Tây Châu rồi, giờ là lúc chỉnh đốn nha môn của phủ.
Đợi tới khi hồi phủ, thuộc hạ cũng đã điều tra ra gần hết chuyện hôm qua Khương Ngôn Ý tới hoa trang của Hồ gia rồi.
Hình Nghiêu thấy mấy người này điều tra nhanh thoăn thoắt như vậy, đem tin tức mấy người đó báo tới nói với Phong Sóc: “Nữ đầu bếp đó… không phải, đích nữ của Khương gia hôm qua có tới hoa trang của Hồ gia, hình như là muốn mua hoa, nhưng sau đó lại vội vã quay về. Nàng tới rất nhiều tiệm hoa nhưng không ưng được nhiều loại hoa lắm, mà toàn hỏi người ta là có nhà trồng hoa không, có vẻ như muốn thuê nhà trồng hoa để tự mình trồng cái gì đó.”
Phong Sóc nghe thấy vậy, ngừng viết một lúc.
An Phúc ở bên cạnh vội nói: “Nhà trồng hoa của quý phủ chúng ta đang để trống không làm gì hết.”
Phong Sóc ngước mắt lên nhìn An Phúc một cái, An Phúc trong nháy mặt lập tức ngậm miệng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro