Vương Phi của bản vương chỉ có thể để bản vương ôm
Thông Bất Cật Đường, Hành Không Ăn Đường
2024-03-21 00:40:55
edit: dzy
Ngọc Tuyệt Trần dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua người Bạch Khung Thương, đánh gãy lời của hắn “Nàng là Vương Phi tương lai của bản vương, chỉ có thể để bản vương ôm! Còn tên của nàng, sẽ không phiền đến Bạch Tướng Quân, các ngươi gọi nàng là Lạc nhi liền tốt!”
Bạch Khung Thương trong lòng liền nghẹn khuất a, nhìn Ngọc Tuyệt Trần muốn nói rồi lại thôi. Hắn chưa từng thấy qua nam nhân nào bá đạo đến như vậy!
Nữ nhi ruột thịt của hắn, tên không thể lấy! Đến ôm cũng không thể!
Bạch Lạc cũng rất phiền muộn, dù buồn bực nhưng nàng vẫn nở nụ cười, dù sao, nàng rất yêu thích tên của mình, làm một cô hồn phiêu đãng ở âm phủ nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh vẫn luôn gọi nàng là Lạc nhi, Bạch Lạc, bây giờ thật vất vả mới có thể ký thác vào một thân thể để sống lại, nàng xem như là một Bạch Lạc chân chính, mà cái tên nam nhân này lấy cho nàng vừa vặn là Lạc nhi, rất hợp tâm ý của nàng mình.
Lời nói của Ngọc Tuyệt Trần rơi xuống, liền ôm lấy Bạch Lạc nhanh chóng rời đi, vừa bước được hai bước, đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói “Về sau cách bảy ngày, Bạch Tướng Quân có thể đến Hiền Vương phủ thăm Lạc Nhi!”
Bạch Khung Thương nhìn theo bóng lưng của Ngọc Tuyệt Trần, nhìn ra sự nhượng bộ cuối cùng của hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Đột nhiên một âm thanh lo lắng truyền tới.
“Phu nhân, phu nhân, ngài tỉnh rồi!”
Bạch Tướng Quân lúc này mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến nữ nhân mình yêu thương còn ở trong phòng, nhanh chóng rảo bước đi vào.
Bạch Lạc cứ như vậy bị mang đến Hiền Vương phủ. Mà dọc đường đến Hiền Vương phủ, toàn bộ hành trình Ngọc Tuyệt Trần đều ôm nàng. Giống như hắn đã nói, ngoại trừ hắn, không cho bất kì kẻ nào ôm nàng!
...
Hiền Vương Phủ
Ngọc Tuyệt Trần ôm Bạch Lạc tiến vào U điện, U điện chính là tẩm điện của Ngọc Tuyệt Trần, bên ngoài tẩm điện bị ao sen bao quanh, nhìn từ xa dị thường ưu nhã.
Mới vừa vào viện tử, liền nhìn thấy có hơn hai mươi nữ nhân xếp thành hai hàng đứng ở trong viện hầu hạ.
Đám người từ xa nhìn thấy Ngọc Tuyệt Trần tới, đồng loạt đều quỳ xuống đất, “Nô tỳ tham kiến Vương Gia!”
Quý quản gia vội vàng tiến lên cung kính trả lời.
“Vương Gia, những nữ nhân này chính là nhất đẳng nhũ mẫu bên trong chọn lựa ra.”
Bạch Lạc nghe thấy liền kinh ngạc, nhất đẳng nhũ mẫu? Nhũ mẫu còn phân cấp sao? Ngọc Tuyệt Trần thế mà mời nhiều người đến vậy? Bạch Lạc nhớ đến câu “Bản Vương nhất định sẽ đem nàng nuôi trắng trắng mập mập” trong lòng lập tức liền hồi hộp, nàng không muốn mập, nàng muốn thân hình thon dài thon thả!
Ríu rít ~
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tuyệt Trần nhìn sơ qua đám người đang quỳ ở kia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người nữ tử ở cuối hàng thứ hai.
“Ngươi, tên gọi là gì?”
Giọng nói trầm thấp lại dễ nghe có thể bắt được tâm của thiếu nữ, quả thật không giả.
Khuôn mặt của nữ tử kia tức khắc hơi phiếm hồng, vội vàng trả lời “Nô tỳ tên gọi Đan Doanh Doanhn~”
“Từ nay về sau ngươi sẽ là người hầu hạ chăm sóc Lạc Nhi, còn việc tắm rửa thay y phục, chưa được cho phép không được tự tiện làm chủ!”
Sống lưng Đan Doanh Doanh cứng đờ trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không dám nhiều lời, đáp “Vâng, Vương Gia.”
Nghĩ đến gì đó, Đan Doanh Doanh hơi do dự, rụt đầu lại ngập ngừng hỏi, “Vương, Vương Gia, cái kia nếu như tiểu thư đái dầm, nô tỳ có thể giúp nàng thay tả được không?”
Bạch Lạc rất muốn trợn mắt trừng nàng ta một cái, Bạch Lạc nàng, làm sao có thể đái dầm chứ!
Ánh mắt Ngọc Tuyệt Trần lạnh lùng có hơi rét lạnh, không trả lời câu hỏi của Đan Doanh Doanh, xem như chấp nhận vấn đề của nàng.
Ngọc Tuyệt Trần lại chọn thêm vài nha hoàn nhìn thông minh lanh lợi lưu lại hầu hạ ở tẩm điện, những người còn lại toàn bộ theo quản gia lui xuống.
Mới vừa bước vào phòng ngủ, Bạch Lạc liền bị trang trí xung quanh làm cho kinh ngạc. Trên nóc nhà treo vô số bảo thạch và đá quý, loé ra hào quang chói sáng, trước cửa sổ còn treo chuông gió, gió thổi nhè nhẹ phát ra tiếng đinh đang giòn vang, ở nội thất, một chiếc giường nhỏ màu hồng để ở bên cạnh một chiếc giường lớn, trên giường nhỏ đủ các loại đồ chơi nhỏ được khắc tơ vậy được bày ở đầu giường, chăn đệm màu hồng được gấp chỉnh tề chất đống ở trên giường.
Phòng ngủ giống như trong giấc mơ vậy, tâm hồn thiếu nữ của Bạch Lạc trong nháy mắt bạo phát.....
Trong lòng cũng lập tức nảy ra suy nghĩ, tên Vương Gia này, hắn làm sao biết được mẫu thân nàng nhất định là nữ nhi chứ không phải nam hài? Bạch Lạc giật mình, nhỏ giọng nói thầm “Ta phi!”
Ngọc Tuyệt Trần cũng không biết tiểu gia hỏa trong ngực đang suy nghĩ điều gì, nhìn nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm bảo thạch ở trên đỉnh đầu, môi mỏng Ngọc Tuyệt Trần khẽ nhếch, đưa tay lấy xuống một viên đưa cho nàng.
[1033]
______________________________________
dzy: ai thấy tiến độ chậm thì cmt nhắc tui nhe, tui sợ tui lười lắm.
à, mình đang có rất nhiều hố ưng ý định edit, 2 bộ thể loại hệ thống xuyên nhanh, 1 bộ niên thượng tình chị em, 1 bộ nam 9 trọng sinh, 2 bộ xuyên không trong đó có mỹ thực nữa, tui hong biết nên edit từ bộ nào nữa, các nàng pick giúp tui nha.
Ngọc Tuyệt Trần dùng ánh mắt lạnh lùng liếc qua người Bạch Khung Thương, đánh gãy lời của hắn “Nàng là Vương Phi tương lai của bản vương, chỉ có thể để bản vương ôm! Còn tên của nàng, sẽ không phiền đến Bạch Tướng Quân, các ngươi gọi nàng là Lạc nhi liền tốt!”
Bạch Khung Thương trong lòng liền nghẹn khuất a, nhìn Ngọc Tuyệt Trần muốn nói rồi lại thôi. Hắn chưa từng thấy qua nam nhân nào bá đạo đến như vậy!
Nữ nhi ruột thịt của hắn, tên không thể lấy! Đến ôm cũng không thể!
Bạch Lạc cũng rất phiền muộn, dù buồn bực nhưng nàng vẫn nở nụ cười, dù sao, nàng rất yêu thích tên của mình, làm một cô hồn phiêu đãng ở âm phủ nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh vẫn luôn gọi nàng là Lạc nhi, Bạch Lạc, bây giờ thật vất vả mới có thể ký thác vào một thân thể để sống lại, nàng xem như là một Bạch Lạc chân chính, mà cái tên nam nhân này lấy cho nàng vừa vặn là Lạc nhi, rất hợp tâm ý của nàng mình.
Lời nói của Ngọc Tuyệt Trần rơi xuống, liền ôm lấy Bạch Lạc nhanh chóng rời đi, vừa bước được hai bước, đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói “Về sau cách bảy ngày, Bạch Tướng Quân có thể đến Hiền Vương phủ thăm Lạc Nhi!”
Bạch Khung Thương nhìn theo bóng lưng của Ngọc Tuyệt Trần, nhìn ra sự nhượng bộ cuối cùng của hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Đột nhiên một âm thanh lo lắng truyền tới.
“Phu nhân, phu nhân, ngài tỉnh rồi!”
Bạch Tướng Quân lúc này mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến nữ nhân mình yêu thương còn ở trong phòng, nhanh chóng rảo bước đi vào.
Bạch Lạc cứ như vậy bị mang đến Hiền Vương phủ. Mà dọc đường đến Hiền Vương phủ, toàn bộ hành trình Ngọc Tuyệt Trần đều ôm nàng. Giống như hắn đã nói, ngoại trừ hắn, không cho bất kì kẻ nào ôm nàng!
...
Hiền Vương Phủ
Ngọc Tuyệt Trần ôm Bạch Lạc tiến vào U điện, U điện chính là tẩm điện của Ngọc Tuyệt Trần, bên ngoài tẩm điện bị ao sen bao quanh, nhìn từ xa dị thường ưu nhã.
Mới vừa vào viện tử, liền nhìn thấy có hơn hai mươi nữ nhân xếp thành hai hàng đứng ở trong viện hầu hạ.
Đám người từ xa nhìn thấy Ngọc Tuyệt Trần tới, đồng loạt đều quỳ xuống đất, “Nô tỳ tham kiến Vương Gia!”
Quý quản gia vội vàng tiến lên cung kính trả lời.
“Vương Gia, những nữ nhân này chính là nhất đẳng nhũ mẫu bên trong chọn lựa ra.”
Bạch Lạc nghe thấy liền kinh ngạc, nhất đẳng nhũ mẫu? Nhũ mẫu còn phân cấp sao? Ngọc Tuyệt Trần thế mà mời nhiều người đến vậy? Bạch Lạc nhớ đến câu “Bản Vương nhất định sẽ đem nàng nuôi trắng trắng mập mập” trong lòng lập tức liền hồi hộp, nàng không muốn mập, nàng muốn thân hình thon dài thon thả!
Ríu rít ~
Ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Tuyệt Trần nhìn sơ qua đám người đang quỳ ở kia, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người nữ tử ở cuối hàng thứ hai.
“Ngươi, tên gọi là gì?”
Giọng nói trầm thấp lại dễ nghe có thể bắt được tâm của thiếu nữ, quả thật không giả.
Khuôn mặt của nữ tử kia tức khắc hơi phiếm hồng, vội vàng trả lời “Nô tỳ tên gọi Đan Doanh Doanhn~”
“Từ nay về sau ngươi sẽ là người hầu hạ chăm sóc Lạc Nhi, còn việc tắm rửa thay y phục, chưa được cho phép không được tự tiện làm chủ!”
Sống lưng Đan Doanh Doanh cứng đờ trong lòng có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không dám nhiều lời, đáp “Vâng, Vương Gia.”
Nghĩ đến gì đó, Đan Doanh Doanh hơi do dự, rụt đầu lại ngập ngừng hỏi, “Vương, Vương Gia, cái kia nếu như tiểu thư đái dầm, nô tỳ có thể giúp nàng thay tả được không?”
Bạch Lạc rất muốn trợn mắt trừng nàng ta một cái, Bạch Lạc nàng, làm sao có thể đái dầm chứ!
Ánh mắt Ngọc Tuyệt Trần lạnh lùng có hơi rét lạnh, không trả lời câu hỏi của Đan Doanh Doanh, xem như chấp nhận vấn đề của nàng.
Ngọc Tuyệt Trần lại chọn thêm vài nha hoàn nhìn thông minh lanh lợi lưu lại hầu hạ ở tẩm điện, những người còn lại toàn bộ theo quản gia lui xuống.
Mới vừa bước vào phòng ngủ, Bạch Lạc liền bị trang trí xung quanh làm cho kinh ngạc. Trên nóc nhà treo vô số bảo thạch và đá quý, loé ra hào quang chói sáng, trước cửa sổ còn treo chuông gió, gió thổi nhè nhẹ phát ra tiếng đinh đang giòn vang, ở nội thất, một chiếc giường nhỏ màu hồng để ở bên cạnh một chiếc giường lớn, trên giường nhỏ đủ các loại đồ chơi nhỏ được khắc tơ vậy được bày ở đầu giường, chăn đệm màu hồng được gấp chỉnh tề chất đống ở trên giường.
Phòng ngủ giống như trong giấc mơ vậy, tâm hồn thiếu nữ của Bạch Lạc trong nháy mắt bạo phát.....
Trong lòng cũng lập tức nảy ra suy nghĩ, tên Vương Gia này, hắn làm sao biết được mẫu thân nàng nhất định là nữ nhi chứ không phải nam hài? Bạch Lạc giật mình, nhỏ giọng nói thầm “Ta phi!”
Ngọc Tuyệt Trần cũng không biết tiểu gia hỏa trong ngực đang suy nghĩ điều gì, nhìn nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm bảo thạch ở trên đỉnh đầu, môi mỏng Ngọc Tuyệt Trần khẽ nhếch, đưa tay lấy xuống một viên đưa cho nàng.
[1033]
______________________________________
dzy: ai thấy tiến độ chậm thì cmt nhắc tui nhe, tui sợ tui lười lắm.
à, mình đang có rất nhiều hố ưng ý định edit, 2 bộ thể loại hệ thống xuyên nhanh, 1 bộ niên thượng tình chị em, 1 bộ nam 9 trọng sinh, 2 bộ xuyên không trong đó có mỹ thực nữa, tui hong biết nên edit từ bộ nào nữa, các nàng pick giúp tui nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro