Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
Căn bệnh mê tra...
Mắt Nâu Môi Trầm
2024-08-26 10:43:25
Mùi thuốc súng xộc thẳng vào mũi Hàn Giai Tuệ khiến cô khẽ rùng mình.
Chuyện làm ăn của Phong thị, cô không mấy bận tâm. Chỉ là cô cảm thấy
nếu công ty của Harvey bị chèn ép vì lý do khách quan là cô, thì cô sẽ
rất áy náy. Người ta dù sao cũng là bạn bè, từng giúp cô hết lòng, nên
cô cũng không thể để lý do cá nhân riêng tư của mình ảnh hưởng đến sự
nghiệp riêng của Harvey.
Hàn Giai Tuệ giấu đi tiếng thở dài, cô cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Có lẽ trước tiên cô nên xoa dịu đốm lửa lớn bên cạnh cái đã. Muốn dập lửa được đống lửa này, không thể dội vào một gáo nước lạnh, mà nên hạ nhiệt từ từ. Hàn Giai Tuệ nhẹ giọng, mấy ngón tay thon dài ấy không biết vô tình hay cố ý chạm lên bàn tay đàn ông hơi gân guốc
"Tối nay chúng ta cùng đi dạo phố nhé, em muốn mua một ít đồ"
Cô khẽ nói với anh, nhưng âm thanh ngọt ngào ấy lại bị át đi bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập trên tay Phong Thừa Vũ. Cũng không biết anh có nghe được những gì cô vừa nói hay không. Khẽ lướt qua đã thấy hai chữ "Linh Lan" ẩn hiện trên màn hình. Anh cầm điện thoại lên, hơi chần chừ liếc qua trái một cái, rồi cũng ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia loáng thoáng giọng con gái trong trẻo. Hàn Giai Tuệ không phải là người thích kiểm soát, cô rất nhiều lần cầm điện thoại của anh, nhưng chỉ để chơi mấy trò điện tử hoặc xem mấy tấm ảnh thi thoảng anh chụp trộm cô. Chưa bao giờ cô tò mò mở hộp thư xem nhật ký cuộc gọi hay mấy thứ riêng tư khác. Nhưng mà hôm nay, ngay lúc này cô lại không thể khắc chế được nỗi hiếu kỳ bộc phát, cô tò mò muốn nghe thử nội dung cuộc nói chuyện này. Chỉ tiếc là vì còn phải lái xe, nên Hàn Giai Tuệ hầu như chẳng thu được kết quả gì ngoài mấy tiếng ậm ừ của người ở đầu dây bên này.
"Chiều nay anh phải đến công ty rồi, tối sẽ tan làm sớm đưa em đi dạo, nhé"
Phong Thừa Vũ vừa cúp điện thoại đã quay sang bên này, khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc dài thẳng mượt, không để ý đến mấy ngón tay đang xiết vô lăng rất chặt.
**********************
Một tiệm mỳ nhỏ bé, bên ngoài bày mấy chiếc bàn ghế gỗ mộc tự đóng còn lộ thớ gỗ chưa mài nhẵn. Đằng sau là quầy chế biến với đủ thứ nguyên liệu thịt rau với nồi nước dùng nghi ngút khói toả ra thứ hương vị đặc trưng của thảo mộc.
Lúc này, Hàn Giai Tuệ mới cảm thấy hình như quán ăn nhỏ giản dị như thế này không phù hợp với thân phận của người đàn ông đi cùng cô thì phải. Bộ vest tôn quý cắt may thủ công cao cấp anh khoác trên người, hoàn toàn không ăn nhập với bộ bàn ghế đơn sơ kia. Khi mấy cô bạn cùng lớp với cô ở Đại học A giới thiệu tiệm mỳ ngon cho cô lại không hề nhắc đến điểm hạn chế này. Vừa nãy trên đường đi, cô lại mải nghĩ nghĩ ngợi ngợi cho nên không biết mình đã lái xe ra khỏi khu vực trung tâm thành phố. Ở ngoại ô thành phố, các quán ăn hầu như đều đơn giản thế này. Trời ạ!
Đang định nói với anh hay là chọn một quán ăn khác tiện nghi hơn một chút, Hàn Giai Tuệ đã thấy dáng người cao lớn ấy ngồi xuống một chiếc bàn ngay dưới gốc cây bằng lăng nở hoa tím ngắt, gọi hai bát mỳ vịt tiềm, còn đánh mắt về phía cô như muốn hỏi sao cô còn đứng đấy.
Hàn Giai Tuệ đành bước lại ngồi đối diện anh, cô rút một tờ khăn giấy lau qua mặt bàn, hỏi nhỏ
"Hay là chúng ta đi quán khác?"
"Không phải em mời anh ăn mỳ vịt tiềm à?"
"Em thấy..."
Cô chưa nói dứt câu đã thấy Phong Tổng cởi chiếc áo vest trên người, gấp qua đặt xuống ghế bên cạnh, cà vạt cũng được tháo ra. Còn tiện tay tháo hai cúc áo trên cùng, tùy tiện phanh ra để lộ vài đường nét đàn ông chuẩn mực. Hàn Giai Tuệ dán mắt vào đó, vô thức khẽ nuốt khan một cái.
"Vợ anh biểu lộ như vậy là có ý gì?"
Bị nhìn thấu, Hàn Giai Tuệ giật mình nhìn xuống mấy bông hoa tim tím rơi đầy nền đất, khẽ gắt
"Ý gì? Em đói, mùi vị này thơm quá"
Chỉ là dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cô, không che được nghi hoặc vừa mới xuất hiện trong đầu. Chẳng lẽ căn bệnh mê trai cô mắc đã trở nặng đến mức ấy?
Mỳ được bưng ra, Hàn Giai Tuệ múc một thìa nước dùng nếm thử. Đúng là rất tuyệt, nước dùng thanh ngọt đậm đà. Cô với tay lấy hũ tỏi ngâm bỏ vào bát, tiện tay lấy cả cho Phong Thừa Vũ
"Anh có muốn ăn tỏi không?"
Phong Thừa Vũ lúc này, ngẩng lên nhìn cô, rõ ràng có vài phần ngạc nhiên
"Trước giờ em đâu có ăn tỏi?"
Trong sở thích ăn uống của Hàn Giai Tuệ không xuất hiện loại thực phẩm gia vị tên là tỏi. Không phải không ăn được mà là không ăn vì không thích mùi hôi của nó.
"Mọi người đều ăn mỳ vịt tiềm với tỏi ngâm mà"
Để chắc chắn với câu trả lời của mình, Hàn Giai Tuệ còn nhìn quanh các bàn bên cạnh. Đúng là mọi người đều ăn kèm tỏi ngâm. Đâu có gì là lạ. Thấy vậy, Phong Thừa Vũ cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ cô gái nhỏ bỏ một thìa to tỏi ngâm vào cả bát của anh.
Hàn Giai Tuệ giấu đi tiếng thở dài, cô cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
Có lẽ trước tiên cô nên xoa dịu đốm lửa lớn bên cạnh cái đã. Muốn dập lửa được đống lửa này, không thể dội vào một gáo nước lạnh, mà nên hạ nhiệt từ từ. Hàn Giai Tuệ nhẹ giọng, mấy ngón tay thon dài ấy không biết vô tình hay cố ý chạm lên bàn tay đàn ông hơi gân guốc
"Tối nay chúng ta cùng đi dạo phố nhé, em muốn mua một ít đồ"
Cô khẽ nói với anh, nhưng âm thanh ngọt ngào ấy lại bị át đi bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập trên tay Phong Thừa Vũ. Cũng không biết anh có nghe được những gì cô vừa nói hay không. Khẽ lướt qua đã thấy hai chữ "Linh Lan" ẩn hiện trên màn hình. Anh cầm điện thoại lên, hơi chần chừ liếc qua trái một cái, rồi cũng ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia loáng thoáng giọng con gái trong trẻo. Hàn Giai Tuệ không phải là người thích kiểm soát, cô rất nhiều lần cầm điện thoại của anh, nhưng chỉ để chơi mấy trò điện tử hoặc xem mấy tấm ảnh thi thoảng anh chụp trộm cô. Chưa bao giờ cô tò mò mở hộp thư xem nhật ký cuộc gọi hay mấy thứ riêng tư khác. Nhưng mà hôm nay, ngay lúc này cô lại không thể khắc chế được nỗi hiếu kỳ bộc phát, cô tò mò muốn nghe thử nội dung cuộc nói chuyện này. Chỉ tiếc là vì còn phải lái xe, nên Hàn Giai Tuệ hầu như chẳng thu được kết quả gì ngoài mấy tiếng ậm ừ của người ở đầu dây bên này.
"Chiều nay anh phải đến công ty rồi, tối sẽ tan làm sớm đưa em đi dạo, nhé"
Phong Thừa Vũ vừa cúp điện thoại đã quay sang bên này, khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc dài thẳng mượt, không để ý đến mấy ngón tay đang xiết vô lăng rất chặt.
**********************
Một tiệm mỳ nhỏ bé, bên ngoài bày mấy chiếc bàn ghế gỗ mộc tự đóng còn lộ thớ gỗ chưa mài nhẵn. Đằng sau là quầy chế biến với đủ thứ nguyên liệu thịt rau với nồi nước dùng nghi ngút khói toả ra thứ hương vị đặc trưng của thảo mộc.
Lúc này, Hàn Giai Tuệ mới cảm thấy hình như quán ăn nhỏ giản dị như thế này không phù hợp với thân phận của người đàn ông đi cùng cô thì phải. Bộ vest tôn quý cắt may thủ công cao cấp anh khoác trên người, hoàn toàn không ăn nhập với bộ bàn ghế đơn sơ kia. Khi mấy cô bạn cùng lớp với cô ở Đại học A giới thiệu tiệm mỳ ngon cho cô lại không hề nhắc đến điểm hạn chế này. Vừa nãy trên đường đi, cô lại mải nghĩ nghĩ ngợi ngợi cho nên không biết mình đã lái xe ra khỏi khu vực trung tâm thành phố. Ở ngoại ô thành phố, các quán ăn hầu như đều đơn giản thế này. Trời ạ!
Đang định nói với anh hay là chọn một quán ăn khác tiện nghi hơn một chút, Hàn Giai Tuệ đã thấy dáng người cao lớn ấy ngồi xuống một chiếc bàn ngay dưới gốc cây bằng lăng nở hoa tím ngắt, gọi hai bát mỳ vịt tiềm, còn đánh mắt về phía cô như muốn hỏi sao cô còn đứng đấy.
Hàn Giai Tuệ đành bước lại ngồi đối diện anh, cô rút một tờ khăn giấy lau qua mặt bàn, hỏi nhỏ
"Hay là chúng ta đi quán khác?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không phải em mời anh ăn mỳ vịt tiềm à?"
"Em thấy..."
Cô chưa nói dứt câu đã thấy Phong Tổng cởi chiếc áo vest trên người, gấp qua đặt xuống ghế bên cạnh, cà vạt cũng được tháo ra. Còn tiện tay tháo hai cúc áo trên cùng, tùy tiện phanh ra để lộ vài đường nét đàn ông chuẩn mực. Hàn Giai Tuệ dán mắt vào đó, vô thức khẽ nuốt khan một cái.
"Vợ anh biểu lộ như vậy là có ý gì?"
Bị nhìn thấu, Hàn Giai Tuệ giật mình nhìn xuống mấy bông hoa tim tím rơi đầy nền đất, khẽ gắt
"Ý gì? Em đói, mùi vị này thơm quá"
Chỉ là dáng vẻ thẹn quá hoá giận của cô, không che được nghi hoặc vừa mới xuất hiện trong đầu. Chẳng lẽ căn bệnh mê trai cô mắc đã trở nặng đến mức ấy?
Mỳ được bưng ra, Hàn Giai Tuệ múc một thìa nước dùng nếm thử. Đúng là rất tuyệt, nước dùng thanh ngọt đậm đà. Cô với tay lấy hũ tỏi ngâm bỏ vào bát, tiện tay lấy cả cho Phong Thừa Vũ
"Anh có muốn ăn tỏi không?"
Phong Thừa Vũ lúc này, ngẩng lên nhìn cô, rõ ràng có vài phần ngạc nhiên
"Trước giờ em đâu có ăn tỏi?"
Trong sở thích ăn uống của Hàn Giai Tuệ không xuất hiện loại thực phẩm gia vị tên là tỏi. Không phải không ăn được mà là không ăn vì không thích mùi hôi của nó.
"Mọi người đều ăn mỳ vịt tiềm với tỏi ngâm mà"
Để chắc chắn với câu trả lời của mình, Hàn Giai Tuệ còn nhìn quanh các bàn bên cạnh. Đúng là mọi người đều ăn kèm tỏi ngâm. Đâu có gì là lạ. Thấy vậy, Phong Thừa Vũ cũng không nghĩ nhiều, mặc kệ cô gái nhỏ bỏ một thìa to tỏi ngâm vào cả bát của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro