Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Chồng em là ai

Mắt Nâu Môi Trầm

2024-08-26 10:43:25

Cô gái nhỏ lúc này cũng chỉ biết câm nín.

Tranh sủng?

Phong Thừa Vũ đang nghĩ đây là thời phong kiến, còn cô là Hoàng đế năm thê bảy thiếp?

Cái gì mà tranh sủng? Còn bày ra dáng vẻ đó với cô.

Người đàn ông này, cái gì cũng có, chỉ liêm sỉ là không.

Nét mặt lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt, như được vớt ở hầm băng ra. Phải chăng chỉ là một nhân cách khác của anh?

Hàn Giai Tuệ chỉ biết lắc đầu

"Phong Thừa Vũ, không phải nó tranh sủng với anh, mà là anh đang tranh sủng với nó. Anh Gấu từ năm em lên sáu đã ở trên giường của em, hàng đêm đều cùng em ôm nhau ngủ. So với ngài Phong mới ngủ với em vài đêm. Tất nhiên, chồng Gấu của em mới là chân ái"

"Tương lai sau này, trên giường của em chỉ được phép có mình anh thôi"

Phong Thừa Vũ duỗi tay kéo cô gái nhỏ lại gần, để cô nằm gối đầu lên đùi anh. Dường như trong đầu chợt nhớ ra điều gì, liền nhéo nhẹ vào eo cô một cái

"Khoan đã, em vừa gọi nó là gì?"

Hàn Giai Tuệ tay vẫn ôm khư khư con gấu bông, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, thản nhiên đáp

"Chồng em"

"Cho em suy nghĩ lại. Ai mới là chồng em?"



"Chồng Gấu"

Cô biết thừa người đàn ông này muốn đòi hỏi quyền lợi, nhưng vẫn ngoan cố không để anh toại nguyện.

Đã thế, anh cũng nhất định không nương tay với cô. Bàn tay anh luồn vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh, tìm đến nơi đẫy đà mà bóp mạnh một cái. Hàn Giai Tuệ bị kích thích bất ngờ thì ưỡn cong người lên. Trong vô vọng vẫn gào lên mắng anh1

"Phong Thừa Vũ, có phải từ lúc anh ăn mặn là không còn biết tiết chế nữa phải không? Mau buông em ra"

"Dù gì anh cũng đã bị gọi là "mặt người dạ thú", cho nên bây giờ, cũng không ngần ngại "hoá thú" trước mặt em đâu"

Lúc nãy, không thấy anh đề cập tới, Hàn Giai Tuệ cứ nghĩ anh không chấp nhặt chuyện này. Ai ngờ anh lại để bụng chứ.

Là cô bị Hàn Đông Quân bán đứng, nên mới ra nông nỗi này.

Bàn tay anh như con rắn nước, luồn đi khắp nơi bên trong bộ váy ngủ màu hồng xinh xắn. Mỗi lần chạm tới những điểm mẫn cảm trên cơ thể ngọc ngà lại khiến cô khẽ run lên. Hàn Giai Tuệ không chịu đựng nổi, vừa nãy ở hồ bơi, cô đã mệt gần chết rồi. Cô cúi đầu thấp giọng nỉ non

"Thừa Vũ, em mệt, không còn chút sức lực nào nữa rồi"

Người đàn ông này phải nói là tinh lực dồi dào, cô có ngất lên ngất xuống trên giường đi nữa thì anh vẫn không một chút tỏ ra mệt mỏi. Thậm chí vẫn còn sẵn sàng lâm trận tiếp. Đúng là sức trâu.

Những tưởng nghe thấy lời cầu xin của cô, Phong Thừa Vũ sẽ động lòng mà nương tay. Nhưng cô nhầm rồi, Tổng giám đốc Phong thị là người thù lâu nhớ dai. Dễ gì mà bỏ qua cho cô được.

"Đã mang tiếng là mặt người dạ thú, thì ít ra cũng nên làm tới cùng để được miếng chứ, nhỉ? Có tiếng mà không được miếng, thì thiệt thòi cho anh quá"

Càng ngày, cô càng thấy người đàn ông trước mặt vô sỉ. Cô đã phải nhẹ giọng cầu xin, không những không buông tha cho cô, mà động tác tay còn mạnh bạo hơn trước.

Chịu không nổi, Hàn Giai Tuệ quay sang, trước mắt là cơ ngực săn chắc ẩn sau lớp áo choàng tắm, ghé lại gần, nhất quyết cắn anh.



"Á! Từ bao giờ, em lại còn biết cắn người vậy?"

Hàn Giai Tuệ đắc ý cười thầm, cảm giác vui sướng giống như vừa diệt trừ được tên yêu quái gây hại cho nhân loại vậy. Cô giằng ra khỏi vòng tay kẹp chặt như hai gọng kìm của anh. Nhưng lại bị anh khăng khăng giữ lại.

Giằng co một lúc, chiếc dây váy mỏng manh trên vai cô bị lực tác động mà trượt xuống khỏi vai. Toàn bộ nơi nào đó đầy đặn đến căng tròn lộ ra trước mắt anh, nảy nở như đồi Đẹp như ngọn đồi biếc, phía trên đỉnh còn có hai nụ hoa hồng hồng xinh xinh như mời gọi.

Phong Thừa Vũ không chần chừ cúi xuống ngậm lấy một nụ hoa hồng xinh, day day trong miệng, nhấm nháp như đang thưởng thức một loại mỹ thực thượng hạng. Bên ngực còn lại nằm trọn trong bàn tay to lớn của anh, anh vừa xoa vừa nắn, dùng ma thuật điên cuồng châm lên dục cảm trong người cô.

Cả người như bị một dòng điện truyền qua, châm chích tê dại.

Hành động của Phong Thừa Vũ cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến cho bản thân cô bắt đầu dấy lên cảm xúc cần được xâm nhập, cơ thể dần dần trở nên nóng bỏng, hơi thở gấp gáp

"Ưm... Thừa Vũ... Ưm..."

Đôi mắt long lanh mê người ngước lên nhìn người đàn ông phía trên, đôi môi quyến rũ căng mọng ướt át, sự ham muốn dục vọng không giấu giếm bày rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Vừa rồi còn cầu xin anh đừng chạm vào cô, vậy mà bây giờ xem ra cô lại là người vội vàng hơn cả.

Hàn Giai Tuệ cong người. Nụ hôn anh lướt đến vành tai cô, khẽ liếm, khẽ mút, rồi hà một hơi mờ ám

"Muốn à?"

Hơi thở của anh khiến cô rơi vào mê loạn. Đôi tay trắng nõn nâng lên, ngón tay không tự chủ lần mò trên đai áo choàng tắm ở eo anh, tìm cách cởi.

Hàn Giai Tuệ vụng về lột chiếc áo choàng khỏi người anh, ngây ngất ngắm lồng ngực tráng kiện. Cái đầu nhỏ gật gật như bổ củi.

"Vậy bây giờ nói anh nghe, chồng em là ai"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Số ký tự: 0