Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
Cô thực sự biết...
Mắt Nâu Môi Trầm
2024-08-26 10:43:25
"Gì vậy?"
Khi nãy còn ôm mặt giả vờ khóc lóc thảm thiết, giờ đã lại cười nắc nẻ. Tiểu yêu này định bày trò gì nữa đây?
Cứ nghĩ đến hình ảnh Phong tổng béo ú mới được cô tưởng tượng trong đầu, Hàn Giai Tuệ lại không thể ngừng cười
"Haha, em chỉ tưởng tượng Boss Phong béo lên trông sẽ đáng yêu thế nào, haha, có phải chỗ này sẽ căng phình ra, rồi khi di chuyển sẽ lăn lăn thế này"
Vừa nói, Hàn Giai Tuệ vừa đặt tay lên những múi cơ bụng rắn chắc qua lớp áo mỏng, làm động tác miêu tả vô cùng chân thật.
Trên đời, ngoài cô gái nghịch ngợm này ra, làm gì có ai khiến Tổng giám đốc Phong phải bất lực như thế. Xem ra, anh không thể tiếp tục nương tay với cô nữa rồi, không trừng phạt cô đến nơi đến chốn, chắc chắn cô vẫn còn có gan làm càn làm quấy.
****************************
Hai người tay trong tay, bước thẳng tới quầy bánh. Ông cụ vẫn nụ cười hiền từ, mắt sáng như sao, chòm râu bạc, nhìn hai vị khách vừa tới. Một người lạnh lùng cao ngạo không thể dời mắt, một người xinh đẹp tươi tắn động lòng người, lại còn tình nồng ý đậm như vậy thì không khỏi cảm thán
"Đẹp. Rất đẹp đôi"
Hàn Giai Tuệ nghe được lời khen của ông cụ thì mỉm cười lễ phép, cô nhìn mâm bánh hạt dẻ xếp ngay ngắn trước quầy, không thể kìm lòng trước món ăn yêu thích
"Ông ơi, cho cháu bốn hộp bánh"
Dứt lời, ngẩng lên đã thấy người bên cạnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt phảng phất vẻ khó hiểu, như muốn hỏi "Nhiều vậy sao?". Vừa rồi còn nói không muốn ăn, giờ đã liền mua tận bốn hộp. Mỗi hộp có mười chiếc, bốn hộp vị chi là bốn mươi chiếc. Cô định mấy ngày tới sẽ ăn bánh hạt dẻ thay cơm chắc.
"Phải rất lâu nữa, em mới quay lại Lục thành, khoảng thời gian đấy, chắc sẽ thèm bánh hạt dẻ chết mất. Cho nên hôm nay, phải ăn thoả thích."
Phong Thừa Vũ ôn nhu xoa đầu cô
"Đừng lo, thích ăn như vậy, cuối tuần đến thành phố A thăm em, nhất định sẽ đều mua bánh hạt dẻ cho em."
Biết là, người đàn ông này lúc nào cũng chiều chuộng sở thích của mình, nên Hàn Giai Tuệ cũng thấy vui vui. Chỉ là, Phong Thừa Vũ bận rộn như vậy, không biết có thể sắp xếp thời gian đến thăm cô không nữa.
Ông cụ hình như nhận ra cô gái nọ, định nói gì đó, nhưng ngẩng lên nhìn đôi chim ri ríu rít với nhau. Những lời định nói lại không thành lời. Ông nhanh tay xếp từng chiếc bánh nhỏ màu vàng nhạt vào hộp giấy.
"Đêm nay mây trắng gió lành, nhưng trăng treo ngọn liễu, chỉ sớm mai thôi sẽ bị bình minh đưa đi. Mộng tưởng đẹp đẽ, khó rõ canh ba mấy hồi. Hy vọng sau này quay lại Lục thành, cô cậu vẫn có thể nắm tay nhau ghé quầy bánh nhỏ này của tôi"1
Hàn Giai Tuệ mải ăn bánh, không nghe kỹ ý tứ sâu xa kia, cô nhìn những chiếc bánh, thuận miệng đáp
"Tất nhiên rồi, khi quay lại Lục thành, cháu nhất định sẽ đến đây đầu tiên"
Cô cười hiền, chỉ là rời xa Lục thành mấy tháng đâu phải sẽ không bao giờ trở lại...
****************************
Mặt trời lên cao, Hàn Giai Tuệ ngồi trong xe, nói đúng hơn là nằm, cô ngả ghế xuống thấp, ôm một chiếc chăn mỏng thơm mùi hương quen thuộc của ai đó, rồi cuộn tròn người trong đó, ngon lành ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, xe đã sắp ra khỏi địa phận Lục thành. Cô nhoài người nhìn qua cửa kính, uể oải quay lại nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe. Thần thái, khí chất, vẫn không có gì khác thường.
So với cô thì...
Mệt!
Ngoài mệt ra, còn có rất mệt!
Làm gì có thể mệt hơn việc gần hai tiếng đồng hồ bị Tổng giám đốc Phong thị đè trên giường mà bóc lột nữa.
Đến bây giờ, cô vẫn còn cảm tưởng đôi chân này như nhũn ra, không nhúc nhích nổi.
Bị cô nhìn chăm chú một lúc lâu, người đàn ông bên cạnh mới điềm tĩnh cất giọng
"Không ngủ nữa à?"
Hàn Giai Tuệ lắc đầu. Cô mệt đến mức không muốn cất lời. Nhớ lại đêm qua, trước khi không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi, cô đã lẩm nhẩm thề rằng đời này sẽ không bao giờ càn quấy trêu trọc người đàn ông này nữa.
Cô thực sự biết sợ rồi!
Ngắm trời ngắm mây một lúc, Hàn Giai Tuệ lại mơ màng ngủ. Từ đây tới Thành phố A còn phải mất vài giờ lái xe nữa. Cô không ngủ cũng nhàm chán không biết làm gì, vả lại cô có ngủ cả ngày thì may ra mới bù lại được chỗ năng lượng đã tiêu hao chỉ trong vòng hai giờ đồng hồ đêm qua.
Nhưng lần này, cô chỉ ngủ được thêm một tiếng thì mơ màng tỉnh dậy. Đúng lúc Phong Thừa Vũ đánh lái cho xe tấp vào một nhà hàng, anh giục cô đi ăn cơm
"Sao em có thể ngủ như heo vậy hả?1
Hàn Giai Tuệ xị mặt hờn dỗi
"Buổi tối anh đâu có cho em ngủ đàng hoàng"
Rõ ràng làm gì có ai bắt nạt bạn gái tận hai tiếng đồng hồ như anh. Biết trước sáng nay phải xuất phát đi Thành phố A, chặng đường dài như thế, còn chấp nhặt mấy lời kia của cô mà nhất định ức hiếp cô bằng được. Xấu tính thật.
Bị cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu, anh chỉ nhàn nhạt đáp
"Vậy thì sau khi ăn xong, em ngủ bù đi"
"Em vẫn thường nghe trong giới thương trường đều đồn đại rằng Phong tổng chỉ cần đạt được mục đích cá nhân thì không cần quan tâm đến điều gì khác. Lúc đầu vốn dĩ không tin. Nhưng quả nhiên đúng là như vậy. Anh vì lợi ích bản thân mà hy sinh cả đồng hồ sinh học của em."
Khi nãy còn ôm mặt giả vờ khóc lóc thảm thiết, giờ đã lại cười nắc nẻ. Tiểu yêu này định bày trò gì nữa đây?
Cứ nghĩ đến hình ảnh Phong tổng béo ú mới được cô tưởng tượng trong đầu, Hàn Giai Tuệ lại không thể ngừng cười
"Haha, em chỉ tưởng tượng Boss Phong béo lên trông sẽ đáng yêu thế nào, haha, có phải chỗ này sẽ căng phình ra, rồi khi di chuyển sẽ lăn lăn thế này"
Vừa nói, Hàn Giai Tuệ vừa đặt tay lên những múi cơ bụng rắn chắc qua lớp áo mỏng, làm động tác miêu tả vô cùng chân thật.
Trên đời, ngoài cô gái nghịch ngợm này ra, làm gì có ai khiến Tổng giám đốc Phong phải bất lực như thế. Xem ra, anh không thể tiếp tục nương tay với cô nữa rồi, không trừng phạt cô đến nơi đến chốn, chắc chắn cô vẫn còn có gan làm càn làm quấy.
****************************
Hai người tay trong tay, bước thẳng tới quầy bánh. Ông cụ vẫn nụ cười hiền từ, mắt sáng như sao, chòm râu bạc, nhìn hai vị khách vừa tới. Một người lạnh lùng cao ngạo không thể dời mắt, một người xinh đẹp tươi tắn động lòng người, lại còn tình nồng ý đậm như vậy thì không khỏi cảm thán
"Đẹp. Rất đẹp đôi"
Hàn Giai Tuệ nghe được lời khen của ông cụ thì mỉm cười lễ phép, cô nhìn mâm bánh hạt dẻ xếp ngay ngắn trước quầy, không thể kìm lòng trước món ăn yêu thích
"Ông ơi, cho cháu bốn hộp bánh"
Dứt lời, ngẩng lên đã thấy người bên cạnh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt phảng phất vẻ khó hiểu, như muốn hỏi "Nhiều vậy sao?". Vừa rồi còn nói không muốn ăn, giờ đã liền mua tận bốn hộp. Mỗi hộp có mười chiếc, bốn hộp vị chi là bốn mươi chiếc. Cô định mấy ngày tới sẽ ăn bánh hạt dẻ thay cơm chắc.
"Phải rất lâu nữa, em mới quay lại Lục thành, khoảng thời gian đấy, chắc sẽ thèm bánh hạt dẻ chết mất. Cho nên hôm nay, phải ăn thoả thích."
Phong Thừa Vũ ôn nhu xoa đầu cô
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng lo, thích ăn như vậy, cuối tuần đến thành phố A thăm em, nhất định sẽ đều mua bánh hạt dẻ cho em."
Biết là, người đàn ông này lúc nào cũng chiều chuộng sở thích của mình, nên Hàn Giai Tuệ cũng thấy vui vui. Chỉ là, Phong Thừa Vũ bận rộn như vậy, không biết có thể sắp xếp thời gian đến thăm cô không nữa.
Ông cụ hình như nhận ra cô gái nọ, định nói gì đó, nhưng ngẩng lên nhìn đôi chim ri ríu rít với nhau. Những lời định nói lại không thành lời. Ông nhanh tay xếp từng chiếc bánh nhỏ màu vàng nhạt vào hộp giấy.
"Đêm nay mây trắng gió lành, nhưng trăng treo ngọn liễu, chỉ sớm mai thôi sẽ bị bình minh đưa đi. Mộng tưởng đẹp đẽ, khó rõ canh ba mấy hồi. Hy vọng sau này quay lại Lục thành, cô cậu vẫn có thể nắm tay nhau ghé quầy bánh nhỏ này của tôi"1
Hàn Giai Tuệ mải ăn bánh, không nghe kỹ ý tứ sâu xa kia, cô nhìn những chiếc bánh, thuận miệng đáp
"Tất nhiên rồi, khi quay lại Lục thành, cháu nhất định sẽ đến đây đầu tiên"
Cô cười hiền, chỉ là rời xa Lục thành mấy tháng đâu phải sẽ không bao giờ trở lại...
****************************
Mặt trời lên cao, Hàn Giai Tuệ ngồi trong xe, nói đúng hơn là nằm, cô ngả ghế xuống thấp, ôm một chiếc chăn mỏng thơm mùi hương quen thuộc của ai đó, rồi cuộn tròn người trong đó, ngon lành ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, xe đã sắp ra khỏi địa phận Lục thành. Cô nhoài người nhìn qua cửa kính, uể oải quay lại nhìn người đàn ông đang tập trung lái xe. Thần thái, khí chất, vẫn không có gì khác thường.
So với cô thì...
Mệt!
Ngoài mệt ra, còn có rất mệt!
Làm gì có thể mệt hơn việc gần hai tiếng đồng hồ bị Tổng giám đốc Phong thị đè trên giường mà bóc lột nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến bây giờ, cô vẫn còn cảm tưởng đôi chân này như nhũn ra, không nhúc nhích nổi.
Bị cô nhìn chăm chú một lúc lâu, người đàn ông bên cạnh mới điềm tĩnh cất giọng
"Không ngủ nữa à?"
Hàn Giai Tuệ lắc đầu. Cô mệt đến mức không muốn cất lời. Nhớ lại đêm qua, trước khi không chịu nổi nữa mà ngủ thiếp đi, cô đã lẩm nhẩm thề rằng đời này sẽ không bao giờ càn quấy trêu trọc người đàn ông này nữa.
Cô thực sự biết sợ rồi!
Ngắm trời ngắm mây một lúc, Hàn Giai Tuệ lại mơ màng ngủ. Từ đây tới Thành phố A còn phải mất vài giờ lái xe nữa. Cô không ngủ cũng nhàm chán không biết làm gì, vả lại cô có ngủ cả ngày thì may ra mới bù lại được chỗ năng lượng đã tiêu hao chỉ trong vòng hai giờ đồng hồ đêm qua.
Nhưng lần này, cô chỉ ngủ được thêm một tiếng thì mơ màng tỉnh dậy. Đúng lúc Phong Thừa Vũ đánh lái cho xe tấp vào một nhà hàng, anh giục cô đi ăn cơm
"Sao em có thể ngủ như heo vậy hả?1
Hàn Giai Tuệ xị mặt hờn dỗi
"Buổi tối anh đâu có cho em ngủ đàng hoàng"
Rõ ràng làm gì có ai bắt nạt bạn gái tận hai tiếng đồng hồ như anh. Biết trước sáng nay phải xuất phát đi Thành phố A, chặng đường dài như thế, còn chấp nhặt mấy lời kia của cô mà nhất định ức hiếp cô bằng được. Xấu tính thật.
Bị cô đổ hết mọi tội lỗi lên đầu, anh chỉ nhàn nhạt đáp
"Vậy thì sau khi ăn xong, em ngủ bù đi"
"Em vẫn thường nghe trong giới thương trường đều đồn đại rằng Phong tổng chỉ cần đạt được mục đích cá nhân thì không cần quan tâm đến điều gì khác. Lúc đầu vốn dĩ không tin. Nhưng quả nhiên đúng là như vậy. Anh vì lợi ích bản thân mà hy sinh cả đồng hồ sinh học của em."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro