Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
Có vẻ ấn tượng...
Mắt Nâu Môi Trầm
2024-08-26 10:43:25
Cả ngày hôm đó, Hàn Giai Tuệ không sốt lại lần nào, nhưng Phong thừa Vũ
nhất quyết không để cô đi học, càng không thể sờ vào đống họa cụ. Cô cả
ngày chỉ có thể nghỉ ngơi, đến mức hơi nhàm chán. Dù sao thì cô cũng sắp hoàn thành dự án với công ty UK kia, nên tặc lưỡi nằm trong chăn ngắm
mây bồng bềnh ngoài cửa sổ.
***************************
Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ ra khỏi nhà từ sớm, lúc Thành phố A còn chưa tan hết những lớp sương đêm lãng bãng. Hôm nay, trường Đại học A liên kết với một vị Kiến trúc sư nổi tiếng giấu tên tổ chức một buổi triển lãm. Cô bị thu hút ngay từ khi thầy giáo của cô giới thiệu qua về nó. Lúc đó, xung quanh ai cũng xì xầm bàn tán, ai lại mang những tác phẩm bị từ chối của mình mang khoe trước bàn dân thiên hạ chứ, bảo sao vị kiến trúc sư đó không có ý định lộ mặt. Thế nhưng, Hàn Giai Tuệ lại cảm thấy rất có hứng thú, đôi khi những thứ tưởng chừng là thất bại lại không chỉ để bỏ vào sọt rác.
Hàn Giai Tuệ bước xuống xe, tóc dài buộc cao thanh thoát, quần jeans áo phông năng động trẻ trung. Đơn giản nhưng cũng thu hút vài ánh mắt dõi theo.
Bên trong, không gian phòng triển lãm không quá rộng nhưng cách bài trí chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Choáng ngợp.
Hàn Giai Tuệ nhìn những mô hình, đồ án thiết kế qui mô bày biện trong phòng, khẽ cười nhẹ "thì ra đồng nghiệp của cô cũng có người bị từ chối nhiều đến thế". Trong phòng không quá đông đúc, có thể vì cô đến hơi sớm, cũng có thể vì mọi người không quá chú ý đến buổi triển lãm có phần ngược đời này. Vậy thì thật uổng phí, mỗi tác phẩm ở đây đều rất công phu và vượt xa lối tư duy kiến trúc thông thường. Nếu tác phẩm bị từ chối đã bay bổng thế này, thì tác phẩm được công nhận, không biết hoàn mỹ thế nào.
Đang mải trầm trồ, Hàn Giai Tuệ vô tình đứng lại trước một mô hình thiết kế quần thể cung thiếu nhi, nhà mái vòm bằng gỗ, điểm nhấn là không gian mở lối liền với sân vườn thoáng đãng. Lối thiết kế này, hình như với cô hơi có phần thân thuộc. Trong đầu Hàn Giai Tuệ chợt nghĩ tới một người, nhưng cô vội vàng xua ngay ý nghĩ đó trong đầu.
Với những người làm việc sáng tạo, đôi khi trùng ý tưởng cũng không phải việc không thể, chỉ là cách triển khai ý tưởng sẽ khác nhau.
Cây bút cầm trên tay, thỉnh thoảng hý hoáy vài chữ vào cuốn sổ nhỏ. Hàn Giai Tuệ thấy có một vài thứ rất đáng để cô học hỏi. Cô đứng thật lâu ngắm mô hình thu nhỏ kỳ công, không khỏi thán phục chủ nhân của nó.
"Có chút nào quen thuộc không?"
Giọng nói đằng sau khiến Hàn Giai Tuệ quay đầu lại nhìn, nó được phát ra bởi một người đàn ông dáng dấp nhã nhặn, nụ cười tươi khoe khéo chiếc răng khểnh lấp ló, ánh mắt điềm đạm đằng sau cặp mắt kính thời trang sành điệu.
"Xin chào"
Hàn Giai Tuệ nhận ra người quen, giơ tay lịch sự bắt tay người đối diện. Đôi môi đỏ mọng kéo cong lên rất diễm lệ
"Thì ra tôi đã không đoán nhầm"
Xem ra, cô không lầm thật. Một tia loé lên trong đầu Hàn Giai Tuệ lúc bắt gặp mô hình thiết kế này, ấy thế mà lại hoàn toàn chính xác. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là một dự án phi lợi nhuận mà Harvey đã từng rủ cô cùng tham gia với anh, nhưng vì lúc đó Hàn Giai Tuệ đang trong thời gian thi tốt nghiệp nên không có thời gian tham gia, chỉ đóng góp vài ý tưởng nhỏ. Anh ấy muốn xây một tổ hợp học tập kết hợp vui chơi giải trí cho trẻ em ở một làng quê nghèo ở một đất nước Châu Phi xa xôi mà anh ấy vô tình đi ngang qua khi còn du học. Rất tiếc, sau này bản thiết kế ấy đã bị chính quyền sở tại từ chối vì quá kỳ công. Cô nhớ là sau đó Harvey cũng hoàn thành dự định, nhưng cung thiếu nhi đó xây dựng đơn giản hơn rất nhiều.
Harvey đứng trước mặt, nghe Hàn Giai Tuệ nói thế thì vui ra mặt, không thèm giấu đi chút cảm xúc nào
"Vừa mới nhìn bản thiết kế đầu tiên đã đoán được, có vẻ ấn tượng để lại trong em cũng rất sâu đậm nhỉ"
Đang mải nhìn ngắm xung quanh, cũng không chú ý lắm đến thái độ của người bên cạnh có pha lẫn vài phần nghiêm túc, Hàn Giai Tuệ vén nhẹ lọn tóc, khẽ cười
"Anh thật khéo đùa"
Thật ra, Harvey đủ thông minh để hiểu rõ rằng cô gái này rất đơn thuần, nhưng lại có tính cách kiên định, thẳng thắn. Chỉ cần anh có thái độ đùa giỡn vượt khỏi giới hạn bạn bè, chắc chắn tình bạn giữa họ sẽ tan như đám sương gặp tia nắng mặt trời, lúc ấy tất nhiên mọi cơ hội của anh cũng không sót lại chút nào.
Đúng là Hàn Giai Tuệ không thích bị dồn vào thế bí, cô thích mình giống như một chú ngựa nhỏ giữa thảo nguyên bát ngát, tự do, thênh thang. Nếu đối phương khiến cô thấy khó xử, nhất định cô sẽ không ngần ngại xé toạc cái vòng vây ấy để thoát ra ngoài.
Hàn Giai Tuệ đổi chủ đề, cô cảm thấy Harvey là một người nếu trò chuyện cùng cô về kiến trúc thì rất tâm đầu ý hợp. Trước đây, cô đã từng thức xuyên đêm để tranh luận cùng anh ta về một bản vẽ trên diễn đàn. Mà cô cũng hơi thắc mắc, Harvey hình như mở công ty riêng ở Lục thành, sao lại về đây để làm triển lãm. Cô đem thắc mắc ra hỏi
"Hình như công ty anh ở Lục thành mà nhỉ? Lý do gì mà lại đến thành phố xa xôi này mở triển lãm vậy?"
"À thì cũng có vài lý do đặc biệt, chẳng hạn như trường Đại học A gửi lời mời hợp tác, cũng có thể vì có người quan trọng với tôi đang sống ở đây"
***************************
Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ ra khỏi nhà từ sớm, lúc Thành phố A còn chưa tan hết những lớp sương đêm lãng bãng. Hôm nay, trường Đại học A liên kết với một vị Kiến trúc sư nổi tiếng giấu tên tổ chức một buổi triển lãm. Cô bị thu hút ngay từ khi thầy giáo của cô giới thiệu qua về nó. Lúc đó, xung quanh ai cũng xì xầm bàn tán, ai lại mang những tác phẩm bị từ chối của mình mang khoe trước bàn dân thiên hạ chứ, bảo sao vị kiến trúc sư đó không có ý định lộ mặt. Thế nhưng, Hàn Giai Tuệ lại cảm thấy rất có hứng thú, đôi khi những thứ tưởng chừng là thất bại lại không chỉ để bỏ vào sọt rác.
Hàn Giai Tuệ bước xuống xe, tóc dài buộc cao thanh thoát, quần jeans áo phông năng động trẻ trung. Đơn giản nhưng cũng thu hút vài ánh mắt dõi theo.
Bên trong, không gian phòng triển lãm không quá rộng nhưng cách bài trí chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: Choáng ngợp.
Hàn Giai Tuệ nhìn những mô hình, đồ án thiết kế qui mô bày biện trong phòng, khẽ cười nhẹ "thì ra đồng nghiệp của cô cũng có người bị từ chối nhiều đến thế". Trong phòng không quá đông đúc, có thể vì cô đến hơi sớm, cũng có thể vì mọi người không quá chú ý đến buổi triển lãm có phần ngược đời này. Vậy thì thật uổng phí, mỗi tác phẩm ở đây đều rất công phu và vượt xa lối tư duy kiến trúc thông thường. Nếu tác phẩm bị từ chối đã bay bổng thế này, thì tác phẩm được công nhận, không biết hoàn mỹ thế nào.
Đang mải trầm trồ, Hàn Giai Tuệ vô tình đứng lại trước một mô hình thiết kế quần thể cung thiếu nhi, nhà mái vòm bằng gỗ, điểm nhấn là không gian mở lối liền với sân vườn thoáng đãng. Lối thiết kế này, hình như với cô hơi có phần thân thuộc. Trong đầu Hàn Giai Tuệ chợt nghĩ tới một người, nhưng cô vội vàng xua ngay ý nghĩ đó trong đầu.
Với những người làm việc sáng tạo, đôi khi trùng ý tưởng cũng không phải việc không thể, chỉ là cách triển khai ý tưởng sẽ khác nhau.
Cây bút cầm trên tay, thỉnh thoảng hý hoáy vài chữ vào cuốn sổ nhỏ. Hàn Giai Tuệ thấy có một vài thứ rất đáng để cô học hỏi. Cô đứng thật lâu ngắm mô hình thu nhỏ kỳ công, không khỏi thán phục chủ nhân của nó.
"Có chút nào quen thuộc không?"
Giọng nói đằng sau khiến Hàn Giai Tuệ quay đầu lại nhìn, nó được phát ra bởi một người đàn ông dáng dấp nhã nhặn, nụ cười tươi khoe khéo chiếc răng khểnh lấp ló, ánh mắt điềm đạm đằng sau cặp mắt kính thời trang sành điệu.
"Xin chào"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Giai Tuệ nhận ra người quen, giơ tay lịch sự bắt tay người đối diện. Đôi môi đỏ mọng kéo cong lên rất diễm lệ
"Thì ra tôi đã không đoán nhầm"
Xem ra, cô không lầm thật. Một tia loé lên trong đầu Hàn Giai Tuệ lúc bắt gặp mô hình thiết kế này, ấy thế mà lại hoàn toàn chính xác. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là một dự án phi lợi nhuận mà Harvey đã từng rủ cô cùng tham gia với anh, nhưng vì lúc đó Hàn Giai Tuệ đang trong thời gian thi tốt nghiệp nên không có thời gian tham gia, chỉ đóng góp vài ý tưởng nhỏ. Anh ấy muốn xây một tổ hợp học tập kết hợp vui chơi giải trí cho trẻ em ở một làng quê nghèo ở một đất nước Châu Phi xa xôi mà anh ấy vô tình đi ngang qua khi còn du học. Rất tiếc, sau này bản thiết kế ấy đã bị chính quyền sở tại từ chối vì quá kỳ công. Cô nhớ là sau đó Harvey cũng hoàn thành dự định, nhưng cung thiếu nhi đó xây dựng đơn giản hơn rất nhiều.
Harvey đứng trước mặt, nghe Hàn Giai Tuệ nói thế thì vui ra mặt, không thèm giấu đi chút cảm xúc nào
"Vừa mới nhìn bản thiết kế đầu tiên đã đoán được, có vẻ ấn tượng để lại trong em cũng rất sâu đậm nhỉ"
Đang mải nhìn ngắm xung quanh, cũng không chú ý lắm đến thái độ của người bên cạnh có pha lẫn vài phần nghiêm túc, Hàn Giai Tuệ vén nhẹ lọn tóc, khẽ cười
"Anh thật khéo đùa"
Thật ra, Harvey đủ thông minh để hiểu rõ rằng cô gái này rất đơn thuần, nhưng lại có tính cách kiên định, thẳng thắn. Chỉ cần anh có thái độ đùa giỡn vượt khỏi giới hạn bạn bè, chắc chắn tình bạn giữa họ sẽ tan như đám sương gặp tia nắng mặt trời, lúc ấy tất nhiên mọi cơ hội của anh cũng không sót lại chút nào.
Đúng là Hàn Giai Tuệ không thích bị dồn vào thế bí, cô thích mình giống như một chú ngựa nhỏ giữa thảo nguyên bát ngát, tự do, thênh thang. Nếu đối phương khiến cô thấy khó xử, nhất định cô sẽ không ngần ngại xé toạc cái vòng vây ấy để thoát ra ngoài.
Hàn Giai Tuệ đổi chủ đề, cô cảm thấy Harvey là một người nếu trò chuyện cùng cô về kiến trúc thì rất tâm đầu ý hợp. Trước đây, cô đã từng thức xuyên đêm để tranh luận cùng anh ta về một bản vẽ trên diễn đàn. Mà cô cũng hơi thắc mắc, Harvey hình như mở công ty riêng ở Lục thành, sao lại về đây để làm triển lãm. Cô đem thắc mắc ra hỏi
"Hình như công ty anh ở Lục thành mà nhỉ? Lý do gì mà lại đến thành phố xa xôi này mở triển lãm vậy?"
"À thì cũng có vài lý do đặc biệt, chẳng hạn như trường Đại học A gửi lời mời hợp tác, cũng có thể vì có người quan trọng với tôi đang sống ở đây"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro