Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Em nhìn thấy hế...

Mắt Nâu Môi Trầm

2024-08-26 10:43:25

Lời nói ngọt nhạt của Phong Thừa Vũ giống như một liều thuốc thôi miên, cô răm rắp làm theo, khép lại đôi mi cong dài đen láy.

Một chiếc hộp đặt trong lòng cô, Hàn Giai Tuệ từ từ mở mắt nhìn. Ngón tay thon dài lật tìm cách mở ra. Bên trong, những trái dâu chín mọng xếp ngay ngắn trong từng ô vuông nhỏ, vẫn còn tươi nguyên.

Trái cây Hàn Giai Tuệ thích nhất chính là dâu, đây cũng không phải lần đầu tiên Phong Thừa Vũ mua cho cô loại quả này. Nhưng lần này, Hàn Giai Tuệ lại rất ngạc nhiên.

Mùa này không phải mùa dâu ra quả.

Biết được suy nghĩ của cô, Phong Thừa Vũ tươi cười giải thích

"Khí hậu lạnh quanh năm ở Thành phố A rất thích hợp để trồng dâu. Anh đã đặt một nhà vườn hữu cơ lớn ở đây, canh tác trái mùa, chăm sóc đặc biệt nên dâu có thể ra quả ở thời gian này. Nếm thử xem"

Nói là đặt, nhưng thực tế Tổng giám đốc Phong thị đã mua lại hẳn một nhà vườn có tiếng lớn nhất thành phố, chỉ để trồng dâu trái mùa, mục tiêu sẽ canh tác để ra quả quanh năm.

Đang thế này, Hàn Giai Tuệ thực tình chẳng có tâm trạng nào để ăn. Cô nhìn ánh mắt chờ đợi của anh, rồi lại nhìn xuống màu đỏ tươi mọng, chậm rãi cầm một quả đưa lên miệng cắn. Vị chua ngay lập tức lan trong miệng

"Dâu trái mùa, dĩ nhiên chỉ có vị chua. Cũng giống như một số chuyện trái ý, không thể thấy ngọt"

Nói xong trực tiếp cho nốt nửa quả còn lại vào miệng, ăn ngon lành.

Phong Thừa Vũ không khó nhận ra ý tứ trong lời nói đầy ẩn tình của cô gái này. Từ lúc gặp cô, anh đã nhận ra tâm tình khó đoán, anh cũng đoán sơ sơ ra được vấn đề

"Em nhìn thấy hết rồi?"

Gật đầu. Cô quay người, đôi mắt lưu ly trong vắt xoáy sâu vào đáy mắt anh chờ đợi. Phong Thừa Vũ chỉ cười, chìa tay ra trước mặt cô

"Bộ quần áo đó anh đã vứt đi rồi, anh cũng tắm rửa sạch sẽ rồi. Nhìn này, thơm không?"

Anh đưa tay lại gần mũi cô, nhưng biểu hiện của Hàn Giai Tuệ lại hơi tránh né. Thế nhưng mùi sữa tắm quen thuộc vẫn nồng đậm quện trong không khí, chui tọt vào cánh mũi cô. Đậm mùi thế này, chắc chắn đã dùng rất nhiều. Lúc này cô mới nhìn sang chiếc áo sơ mi trắng tinh bao lấy thân hình vạm vỡ, sực nhớ ra lúc đi anh mặc màu xám. Vậy là vừa rồi trở về phòng làm việc, là anh đi tắm rửa thay đồ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vội vã như vậy, là sợ mùi hương nước hoa nữ của cô ta vương trên áo, hay là sợ cô sẽ nhìn thấy vệt son vô tình dây ra?

Hàn Giai Tuệ không có thêm bất kỳ động thái nào khác. Cô rời mắt đi, không nhìn thẳng vào anh nữa. Ánh mắt cô lạnh nhạt, che giấu từng mảnh vỡ vụn thật sâu bên trong.

Khoảnh khắc ánh mắt cô rời đi, trong lòng Phong Thừa Vũ như có ai cứa qua. Lạnh nhạt với anh như vậy, anh không chịu nổi. Hơn nữa, cô gái này tỏ ra kiên cường như vậy, bên trong chắc chắn đang rất đau lòng. Anh nhíu mày. Đã nhìn thấy hết từ đầu đến cuối, vậy mà không nhìn thấy anh hất tay cô ta ra mạnh đến thế nào sao?

Bàn tay đang đặt trên vô lăng di chuyển sang, trong bóng tối chính xác tìm được bàn tay mảnh mai của cô, nắm chặt lấy. Ngón cái di di trên mu bàn tay, giống như một lời dỗ dành dịu dàng nhất.

"Đã nhìn thấy hết, vậy mà không rõ thái độ nhất quyết cự tuyệt của anh, không rõ phản ứng của anh gay gắt thế nào? Chuyện này dù sao cũng do anh bị động nên mới để cô ấy có cơ hội làm vậy. Nhưng mà là em không thể nhìn ra trước sau anh chỉ để tâm duy nhất đến một mình em, chỉ yêu duy nhất một mình em phải không?"

Đúng là lúc đấy bị những cảm xúc tiêu cực chi phối, cùng lúc bất ngờ đón nhận nhiều thông tin truyền tới, nên Hàn Giai Tuệ không để ý đến những gì xảy ra sau đó. Cô mơ hồ suy nghĩ đến khi tiếng đẩy cửa phát ra mới thoát ra được. Phải rồi, bóng lưng phi phàm của anh lúc đó, đúng là toả ra mùi thuốc súng.

Thì ra, anh vội vã tắm rửa thay quần áo là vì không muốn bị những thứ tạp nham kia vấy bẩn lên người.

Tảng đá đè nặng trĩu trong lòng cô như được gỡ xuống. Nhẹ nhõm. Hàn Giai Tuệ với một quả dâu đưa lên miệng. Vẫn chua, nhưng hậu vị có chút ngọt ngào. Cô nhàn nhạt hỏi vu vơ

"Vậy sao?"

Phong Thừa Vũ không đáp, tùy tiện cầm bàn tay cô đặt lên ngực trái, nơi trái tim anh đang đập rộn từng nhịp.

"Em hỏi nó xem"

Vội vã như vậy, là sợ mùi hương nước hoa nữ của cô ta vương trên áo, hay là sợ cô sẽ nhìn thấy vệt son vô tình dây ra?

Hàn Giai Tuệ hơi bất ngờ nhưng cũng không rút tay ra, cô để bàn tay mình yên vị trong tay anh, cách một lớp áo lắng nghe nhịp tim anh trầm ổn.

Chiếc xe rẽ vào khuôn viên biệt thự, Phong Thừa Vũ xuống xe, anh nắm tay cô đi vào nhà, bước thẳng đến bàn ăn, vừa ngồi xuống vừa giả bộ trách móc

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Số ký tự: 0