Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?
NHƯNG KHÔNG NGỌ...
Mắt Nâu Môi Trầm
2024-08-26 10:43:25
Bộ ngực lớn, săn chắc hiện ra trước mắt. Vẫn biết người đàn ông này nhan sắc ưu tú, khí chất hút hồn, nhưng không ngờ bên trong cũng kiệt xuất như vậy. Vòm ngực nở nang săn chắc, từng đường rãnh cơ như kẻ vẽ từng li, chẳng khác gì mấy nam thần người mẫu trên bìa tạp chí. Một cô gái sẽ thấy thế nào khi tựa đầu lên bờ ngực rắn rỏi ấy? Có phải là cảm giác an toàn, được bảo vệ che chở, ấm áp vô cùng. Chắc hẳn tưởng tượng thôi cũng không thể cảm nhận hết được. Linh Lan dường như đang mất kiểm soát cảm xúc.
Ting!
Màn hình điện thoại trên mặt bàn bừng sáng. Một cô gái gương mặt thiên thần có lẽ đang ngủ, ấm áp trong một vòng tay. Cô ấy vùi mặt áp vào bờ ngực trần kia, có chút nũng nịu, có chút ngọt ngào, nhìn vào thấy an yên đến lạ. Tấm hình ấy, là Phong Thừa Vũ lén chụp lúc cô ngái ngủ rúc trong lòng anh, vào một buổi sáng đẹp trời mây xanh nắng vàng, tiện tay cài đặt làm hình nền trên điện thoại.
Tiếng chuông báo tin nhắn làm cho cả hai giật mình. Phong Thừa Vũ vội kéo tà áo sơ mi che lại phần da thịt phơi bày kia, một mạch đi thẳng vào phòng nghỉ. Anh vào phòng tắm xả chút nước cho đỡ cảm giác bỏng rát. Chẳng để ý Linh Lan đã đi theo từ lúc nào. Vẫn biết trước kia thỉnh thoảng Phong Thừa Vũ hay ngủ lại đây, nhưng đây là lần đầu cô ta được bước vào trong căn phòng này.
Linh Lan đảo mắt ngắm qua căn phòng, tối giản nhưng không đơn điệu, bài trí lại có phần ấm áp. Cũng không có ý gì, cô ta chỉ là muốn giúp anh lấy bộ đồ khác để thay. Cô làm đổ, tất nhiên phải giải quyết hậu quả, hơn nữa là ước mong được chăm chút sửa soạn cho người trong lòng. Cô ta bước đến tủ quần áo lớn trong phòng, sơ mi xếp thẳng tắp một dãy dài treo kín, nhìn một
lượt rồi lấy ra chiếc sơ mi trắng basic của H&M, tiện tay mở một trong mấy
chiếc hộp để tìm một chiếc cà vạt. Nhưng mà ... Trong chiếc hộp cô mở ra không phải cà vạt. Thật không ngờ lại là đồ ngủ của phụ nữ.Nhìn bộ đồ hoạ tiết thỏ nơ hồng dễ thương, ánh mắt cô gái sa sầm lại, từ từ chuyển thành tia đen tối. Không cần đoán cũng biết là mối quan hệ của họ phải thân thiết đến mức nào thì cái này mới xuất hiện tại tủ đồ của Tổng giám đốc Phong thị. Cầm nó trên tay, Linh Lan chỉ biết đứng sững giữa phòng. Cho đến khi Phong Thừa Vũ bước đến, vẻ mặt cũng chẳng mấy vui vẻ, có phần còn khó chịu ra mặt. Anh cầm bộ đồ của Hàn Giai Tuệ đang ở trên tay Linh Lan, cất gọn gàng lại vào chỗ cũ, rồi dứt khoát treo lên chiếc sơ mi trắng kia, lấy ra một cái áo phông Polo hàng hiệu trước ngực thêu hoa văn tinh xảo.
"Quản lý Linh muốn xin từ chức, làm thư ký đặc biệt cho Tổng giám đốc?"
"Không phải, em chỉ muốn giúp anh thay đồ. Em..."
"Là đứng nhìn đàn ông trưởng thành cởi quần áo?"
Phong Thừa Vũ thản nhiên hỏi, chẳng ý tứ gì, còn xoay người đứng đối diện Linh Lan, bá đạo đưa tay lên định cởi chiếc cúc trên cùng, tưởng chừng có thể thay áo ngay trước mặt cô ta.
Linh Lan ngại ngùng bước ra ngoài đóng cửa lại, trên mặt trở lên cứng ngắc.
Thề với trời, cô ta đơn thuần chỉ muốn tìm cà vạt, ấy thế mà lúc đó tình thế trở thành cô ta lục lọi tủ quần áo của Phong Thừa Vũ, lại tuyệt nhiên không thể mở miệng ra giải thích.
Anh về bàn làm việc ngồi xuống, lúc bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
"Sếp Phong, trả lại thư ký cho anh đúng giờ làm việc nhé"
Kèm theo là một cái icon đầy vẻ tự hào.
Khi đó không thấy anh trả lời nên cô nhắn tiếp"Có gửi xôi xoài cốt dừa Thái Lan cho anh đó"
"Anh thử xem, xôi xoài có ngọt bằng tình yêu của em không?"
Phong Thừa Vũ bật cười. Lúc Tiểu Hy mang tài liệu vào có kèm một chiếc hộp, nhưng không thấy nói gì nên anh không để ý. Chắc có Linh Lan ở đây nên Tiểu Hy cũng ngại nói, chỉ âm thầm để lại trên bàn làm việc. Anh mở chiếc hộp ra, xôi dẻo thơm ngọt, miếng xoài nhỏ còn được xếp ngay ngắn thành hình trái tim.
"Cảm ơn vợ, xôi xoài có ngọt, nhưng không ngọt bằng môi em"
Vừa gửi đi đã nhận về một icon đầy bất mãn.
Anh không phục.
"Giai Tuệ, chắc anh phải đến gặp bác sỹ"
"Anh thấy không khoẻ ở đâu?"
Ting!
Màn hình điện thoại trên mặt bàn bừng sáng. Một cô gái gương mặt thiên thần có lẽ đang ngủ, ấm áp trong một vòng tay. Cô ấy vùi mặt áp vào bờ ngực trần kia, có chút nũng nịu, có chút ngọt ngào, nhìn vào thấy an yên đến lạ. Tấm hình ấy, là Phong Thừa Vũ lén chụp lúc cô ngái ngủ rúc trong lòng anh, vào một buổi sáng đẹp trời mây xanh nắng vàng, tiện tay cài đặt làm hình nền trên điện thoại.
Tiếng chuông báo tin nhắn làm cho cả hai giật mình. Phong Thừa Vũ vội kéo tà áo sơ mi che lại phần da thịt phơi bày kia, một mạch đi thẳng vào phòng nghỉ. Anh vào phòng tắm xả chút nước cho đỡ cảm giác bỏng rát. Chẳng để ý Linh Lan đã đi theo từ lúc nào. Vẫn biết trước kia thỉnh thoảng Phong Thừa Vũ hay ngủ lại đây, nhưng đây là lần đầu cô ta được bước vào trong căn phòng này.
Linh Lan đảo mắt ngắm qua căn phòng, tối giản nhưng không đơn điệu, bài trí lại có phần ấm áp. Cũng không có ý gì, cô ta chỉ là muốn giúp anh lấy bộ đồ khác để thay. Cô làm đổ, tất nhiên phải giải quyết hậu quả, hơn nữa là ước mong được chăm chút sửa soạn cho người trong lòng. Cô ta bước đến tủ quần áo lớn trong phòng, sơ mi xếp thẳng tắp một dãy dài treo kín, nhìn một
lượt rồi lấy ra chiếc sơ mi trắng basic của H&M, tiện tay mở một trong mấy
chiếc hộp để tìm một chiếc cà vạt. Nhưng mà ... Trong chiếc hộp cô mở ra không phải cà vạt. Thật không ngờ lại là đồ ngủ của phụ nữ.Nhìn bộ đồ hoạ tiết thỏ nơ hồng dễ thương, ánh mắt cô gái sa sầm lại, từ từ chuyển thành tia đen tối. Không cần đoán cũng biết là mối quan hệ của họ phải thân thiết đến mức nào thì cái này mới xuất hiện tại tủ đồ của Tổng giám đốc Phong thị. Cầm nó trên tay, Linh Lan chỉ biết đứng sững giữa phòng. Cho đến khi Phong Thừa Vũ bước đến, vẻ mặt cũng chẳng mấy vui vẻ, có phần còn khó chịu ra mặt. Anh cầm bộ đồ của Hàn Giai Tuệ đang ở trên tay Linh Lan, cất gọn gàng lại vào chỗ cũ, rồi dứt khoát treo lên chiếc sơ mi trắng kia, lấy ra một cái áo phông Polo hàng hiệu trước ngực thêu hoa văn tinh xảo.
"Quản lý Linh muốn xin từ chức, làm thư ký đặc biệt cho Tổng giám đốc?"
"Không phải, em chỉ muốn giúp anh thay đồ. Em..."
"Là đứng nhìn đàn ông trưởng thành cởi quần áo?"
Phong Thừa Vũ thản nhiên hỏi, chẳng ý tứ gì, còn xoay người đứng đối diện Linh Lan, bá đạo đưa tay lên định cởi chiếc cúc trên cùng, tưởng chừng có thể thay áo ngay trước mặt cô ta.
Linh Lan ngại ngùng bước ra ngoài đóng cửa lại, trên mặt trở lên cứng ngắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thề với trời, cô ta đơn thuần chỉ muốn tìm cà vạt, ấy thế mà lúc đó tình thế trở thành cô ta lục lọi tủ quần áo của Phong Thừa Vũ, lại tuyệt nhiên không thể mở miệng ra giải thích.
Anh về bàn làm việc ngồi xuống, lúc bấy giờ mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn.
"Sếp Phong, trả lại thư ký cho anh đúng giờ làm việc nhé"
Kèm theo là một cái icon đầy vẻ tự hào.
Khi đó không thấy anh trả lời nên cô nhắn tiếp"Có gửi xôi xoài cốt dừa Thái Lan cho anh đó"
"Anh thử xem, xôi xoài có ngọt bằng tình yêu của em không?"
Phong Thừa Vũ bật cười. Lúc Tiểu Hy mang tài liệu vào có kèm một chiếc hộp, nhưng không thấy nói gì nên anh không để ý. Chắc có Linh Lan ở đây nên Tiểu Hy cũng ngại nói, chỉ âm thầm để lại trên bàn làm việc. Anh mở chiếc hộp ra, xôi dẻo thơm ngọt, miếng xoài nhỏ còn được xếp ngay ngắn thành hình trái tim.
"Cảm ơn vợ, xôi xoài có ngọt, nhưng không ngọt bằng môi em"
Vừa gửi đi đã nhận về một icon đầy bất mãn.
Anh không phục.
"Giai Tuệ, chắc anh phải đến gặp bác sỹ"
"Anh thấy không khoẻ ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro