Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Tự cô đóng vai...

Mắt Nâu Môi Trầm

2024-08-26 10:43:25

Bóng lưng mảnh mai đứng dựa lưng vào vách ban công, quay lưng về phía những ánh đèn neol rực rỡ bên dưới. Từ vị trí này có thể ngắm một phần Lục thành xa hoa, lộng lẫy khi đêm về. Ánh sáng từ các dãy nhà, hàng quán hai bên đường, những biển hiệu đủ màu sắc bắt mắt và cả ánh đèn của những chiếc xe đắt đỏ nối đuôi nhau chạy trên đường... càng khiến cho thành phố này thêm lung linh, tráng lệ.

Đối lập với sự phồn hoa bên dưới, góc ban công hoàn toàn tĩnh lặng, được trang trí bằng mấy chậu hoa nhỏ xinh, trên bàn trà nhỏ là một tách trà cam quế đã nguội bớt vài phần.

Đôi vai gầy, mái tóc hờ hững buông xõa trên vai, giữa không gian tịch mịch lại càng tăng thêm vài phần cô độc.

Ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp. Cô gái đứng đó không biết từ bao lâu, cầm điện thoại trên tay, nhắn một dòng chữ thật dài, nhìn thật lâu vào phần "gửi tin nhắn" nhưng rồi lại một lần xóa sạch.

Cô không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không vui khi nhìn thấy người phụ nữ khác ở bên cạnh Phong tổng, còn thân mật như thế. Rõ ràng cô không nhìn nhầm, mặc dù cô đã rất mong là như vậy. Chiếc Centodieci đó, ở trong nước không thể xuất hiện cái thứ hai. Hơn nữa, bóng lưng cao lớn, thâm trầm ấy, đã in sâu trong tiềm thức của cô, quá quen thuộc.

Quãng thời gian ở Thành phố A không dài, nhưng những gì họ trải qua cùng nhau không thể nói là mối quan hệ bình thường được. Nếu nói là cô chưa từng rung động trước một Phong Thừa Vũ ôn nhu, ấm áp như thế, thì hoàn toàn là nói dối. Chỉ là mối quan hệ này chưa từng được cả hai xác nhận một cách rõ ràng.

Anh và cô đã ở bên nhau từng đấy ngày, tay nắm tay, vai kề vai, làm cùng nhau rất nhiều điều mà trước đây chưa từng làm với bất kỳ một ai khác, để lại trong nhau đoạn hồi ức đẹp đẽ tưởng chừng như phần mở đầu của một chuyện tình đẹp. Ấy vậy mà họ lại chưa kịp cho nhau một sự ràng buộc, là chưa từng nói lời yêu.

Đúng, anh chưa từng nói yêu cô.

Cho nên lúc này, cô không biết mình có thể dùng tư cách gì để chất vấn anh về những người phụ nữ xung quanh anh cả. Nếu chỉ với tư cách là một nhân viên công ty đối tác, thì rõ ràng là không thể. Là người mang ơn cứu giúp từ anh, lại càng không thể.

Cô gái liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, 11 giờ 30 phút. Đắn đo một hồi lâu, cô ấn gửi đi một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ "Anh ngủ chưa?"

Điện thoại nhanh chóng được kết nối lại, không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi. Hàn Giai Tuệ hít thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng bắt máy. Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn bình thường.

Bên kia là một giọng nữ, bộc lộ vài phần khó chịu

"Cô là ai?"

Hàn Giai Tuệ giật mình nhìn lại màn hình điện thoại, xác định chính xác là số điện thoại riêng của Phong Thừa Vũ thì điềm nhiên cất giọng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Phong"

"Để mai. Chồng sắp cưới của tôi đã ngủ rồi"

Hai từ "chồng sắp cưới" được cô ta đặc biệt nhấn mạnh, như cố ý để cho đối phương nghe thật rõ, rồi vội vã tắt máy.

Hàn Giai Tuệ chôn chân tại chỗ, nhìn màn hình điên thoại trên tay từ từ tối đi. Trái tim cô như vừa bị ai bóp mạnh.

Thì ra là như vậy!

Thì ra anh đã là chồng sắp cưới của một cô gái khác.

Thì ra tất cả đều là do cô huyễn hoặc bản thân, tự cô đóng vai kẻ si tình, một mình ôm giấc mộng uyên ương.

Anh chưa từng nói yêu cô là bởi vì anh đã yêu một cô gái khác.

Thật buồn cười!

Lần đầu tiên sau hai mươi năm cuộc đời, trái tim thiếu nữ biết đến chuyện tình cảm lứa đôi, ấy thế mà lại rung động với chồng sắp cưới của người ta. Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân thật nực cười.

Một người đàn ông ưu tú như Phong Thừa Vũ, xung quanh có bao nhiêu tiểu thư khuê các, minh tinh màn bạc sẵn sàng gả cho anh. Hơn nữa, người thừa kế duy nhất của một trong những gia tộc lớn nhất Lục thành, chuyện kết hôn cũng không phải tự mình có thể quyết định, thường thì đều là liên hôn gia tộc, đặt lợi ích lên hàng đầu.

Cô đã từng chứng kiến bạn thân nhất của cô đau khổ trong chuyện tình cảm với một tên sở khanh Quý Doãn. Cô cũng đã từng dặn bản thân mình đừng hy vọng những điều viển vông. Thế nhưng không biết từ khi nào, cô lại đem lòng nhớ thương người đàn ông của người ta.

Hàn Giai Tuệ mỉm cười chua xót, trên đời này cô ghét nhất là những kẻ thích chen chân vào một cuộc tình đã không còn đủ chỗ, vậy mà chính cô lại suýt trở thành loại người như vậy.

Trong phòng tắm, dòng nước từ vòi sen xối xả, mang những giọt nước mát lạnh dội xuống làn da ngọc ngà. Hàn Giai Tuệ đứng đó, để mặc nước chảy qua cơ thể đã ướt sũng từ lâu. Từng hạt nước trong suốt rơi xuống, không hiểu sao lại có chút vị mặn. Cô lấy tay kỳ thật mạnh đến nỗi làn da trắng mịn giờ đã chuyển sang ửng đỏ, như muốn rửa sạch những dấu vết anh đã từng để lại trên cơ thể cô lúc trước, cũng là muốn gột sạch đoạn ký ức đẹp đẽ đó khỏi tâm trí của cô mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế?

Số ký tự: 0