Chương 30 - Chương 30

Chương 18

Tiểu Hào Tử

2024-08-06 12:31:59

Tiếng quát của Mộ Thần làm Lâm Nhạc cũng phải giật mình. Mục Tử Yên vẻ mặt vô cùng khó coi hậm hực rời khỏi phòng trong sự tức giận. Nhìn cảnh này làm Lâm Nhạc có phần khó hiểu, vợ chồng nhà này sao thế nhỉ! Thái độ như vậy là đang giận dỗi nhau sao?

“Không có gì muốn nói sao?”

Hỏi mình sao? Nói gì nhỉ? À, chắc là đang muốn mình cảm ơn vì vừa giải oan cho mình đây mà. Một lời cảm ơn thôi mà, tôi không keo kiệt như chú đâu.

“Cảm ơn chủ tịch Mộ. Nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài.”

“Khoan đã, cháu đang cảm ơn vì chuyện gì?”

“Chú, dù là chú đã giải oan giúp cháu, nhưng việc điều tra làm rõ sự việc cũng là trách nhiệm của một người lãnh đạo. Nếu chú vì chuyện này mà muốn cháu trở về nhà để báo đáp chú thì xin lỗi cháu không về đâu. Cháu ra ngoài làm việc đây.”

Nói dứt lời Lâm Nhạc nhanh chóng rời khỏi phòng, riêng Mộ Thần vẫn đứng đó với bao nhiêu suy nghĩ. Nói như vậy việc này không phải Nhạc Nhạc tự điều tra được và mình cũng không làm, vậy những video bằng chứng kia từ đâu mà có? Ai đã ra mặt giúp Nhạc Nhạc? Tìm được bằng chứng và tung ra toàn bộ các máy tính trong công ty, rốt cuộc người này là ai?

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên làm bao suy nghĩ của anh cũng thu về. Nhìn thấy dòng tin nhắn từ dãy số lạ anh khẽ nhíu mày. Nội dung rất ngắn gọn nhưng đủ để làm Mộ Thần đen mặt.

“Đến một người phụ nữ cũng không bảo vệ được, tôi thấy thất vọng về chủ tịch Mộ rồi đấy! Nếu Nhạc Nhạc ở chỗ chủ tịch còn chịu thêm bất cứ ấm ức gì tôi sẽ đưa cô ấy đi đấy!”

Cơn giận trong lòng bốc lên, Mộ Thần lập tức gọi lại cho số máy lạ kia nhưng không sao gọi được. Anh ném điện thoại lên bàn với vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Nhạc Nhạc, gọi nghe thân mật thật đó! Tôi rất muốn biết anh bảo vệ cô ấy tốt hơn tôi như thế nào.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngồi một mình trong phòng Lâm kỳ nhìn điện thoại khẽ nhếch môi cười. Chắc chú ấy đang tức giận lắm, ai bảo chú ấy dám để ủy khuất cho mẹ chứ! Nhưng nghĩ mãi cậu vẫn không sao nghĩ ra. Rõ ràng là không có họ hàng, mẹ lại gọi chú ấy là chú, vậy mà mình lại trông giống chú ấy như hai giọt nước. Rốt cuộc mình và chú ấy có quan hệ gì không nhỉ!

Thái độ của mẹ đối với chú ấy cũng rất khó hiểu. Rõ ràng là lúc nào cũng quan tâm nhất cử nhất động của chú ấy, vậy mà lúc gặp mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng bất cần. Quan tâm thì cứ nhận là quan tâm, sao cứ thích dối lòng nhĩ! Mình và chú ấy giống nhau như vậy,chẳng lẽ chú ấy không thấy lạ sao?

“Anh, anh đang nghĩ gì thế?” Lâm An giọng nũng nịu hỏi.

“Anh đang nghĩ, rốt cuộc giữa mẹ và chú Mộ là quan hệ gì? Có khi nào chú Mộ kia là ba của chúng ta không?”

“Aiza anh nghĩ làm gì, chẳng phải giám định huyết thống thì sẽ biết ngay sao?”

“Ngốc, chúng ta giám định kiểu gì?”

Lâm An chống tay lên cằm ra chiều suy nghĩ. Đúng nhỉ, muốn giám định huyết thống thì phải có máu hoặc tóc của chú ấy. Làm thế nào để lừa chú ấy để lấy được những thứ này đây? Mà cho dù có lấy được thì một đứa trẻ con như mình và anh thì làm sao làm được chứ!

“Tiểu An, em hẹn chú ấy đến nhà, tìm cơ hội lấy vài sợi tóc của chú ấy. Em làm được không?”

“Nhưng lấy được chúng ta cũng đâu thể đến bệnh viện một mình mà không có người lớn chứ! Chúng ta là trẻ con đấy!”

“Việc đó em không cần lo, anh của em lo được.”

Lâm Kỳ nhìn em gái của mình với ánh mắt tự tin khiến Lâm An cũng tràn đầy hy vọng nói.

“Được, cứ để việc đó cho em.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm An lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Thần, Mặc dù đang vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy Lâm An gọi đến, anh một giọng điệu hòa nhã yêu chiều nhấc máy.

“Tiểu An, có chuyện gì thế?”

“Chú Mộ, cháu nhớ chú quá! Nhớ đến mức sắp đỗ bệnh luôn rồi. Chú có thể đến nhà thăm cháu một chút không?”

“Cháu không khỏe ở đâu? Đau thế nào? Đã gọi cho mẹ cháu chưa?”

“Tiểu An không muốn mẹ, tiểu An chỉ muốn chú Mộ thôi. Chỉ cần nhìn thấy chú là Tiểu An sẽ khỏe ngay thôi ạ.”

Nghe mấy câu ngọt ngào của Lâm An, Mộ Thần như mềm nhũng không còn sức chống cự đâu nữa. Dẹp hết mọi công việc đang dang dỡ anh vội vã rời khỏi phòng. Trình Dư không biết anh đi đâu mà trông rất vội vã, cuộc họp chỉ còn nữa tiếng là đến giờ rồi. Chủ tịch đi đâu thế nhỉ!

“Chủ tịch đi đâu thế ạ?”

“Tôi có việc ra ngoài một chút.”

“Nhưng cuộc họp sắp diễn ra rồi ạ.”

“Dời lại đi, việc tôi đi quan trọng hơn.”

Còn chưa kịp nói thêm câu nào Mộ Thần đã rời khỏi. Trình Dư không hiểu, rốt cuộc đối với chủ tịch điều gì quan trọng hơn công việc nhỉ! Trước đây Lâm Nhạc là ngoại lệ được ưu tiên hơn công việc, nhưng cô Lâm đang ở đây, vậy việc quan trọng của chủ tịch bây giờ là gì được nhỉ?. truyện tiên hiệp hay

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Chương 30

Số ký tự: 0