Chương 34
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Câu hỏi của tiểu An làm Lệ Quân có chút lúng túng đưa mắt nhìn Mạnh Đình rồi lại quay sang cô bé giải thích.
"Tiểu An, mẹ nuôi và chú Mạnh Đình chỉ là bạn bè bình thường thôi. Không phải như con nghĩ đâu."
"Đúng vậy, chú chỉ coi mẹ nuôi cháu như em gái thôi."
'Thật vậy sao? Tiếc thật đấy, mẹ nuôi cháu vừa tốt vừa xinh đẹp thế mà chú lại không thích ạ? Vậy chú thích người thế nào ạ?"
"Tiểu An định mai mối cho chú sao?"
"Còn xem sở thích của chú thế nào nữa chứ! Khó tính quá thì tiểu An không dám mai mối đâu."
Phó Mạnh Đình như suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhìn cô bé lên tiếng.
"Chú thích phụ nữ giống như mẹ cháu vậy."
"Tiếc quá, mẹ cháu đã có ba ba đẹp trai rồi."
Câu nói của tiểu An làm nụ cười trên môi của Mạnh Đình trở nên gượng gạo rồi tắt hẳn. Ba ba đẹp trai sao?
Chẳng lẽ ngươi đàn ông kia đã xuất hiện rồi sao? Vì sao qua từng ấy năm như thế cô ấy vẫn không thể quên người đàn ông đã ruồng bỏ cô ấy chứ!
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Lâm Nhạc trên môi nở nụ cười tươi bước vào. Lâm An nhìn thấy mẹ thì mừng rỡ chạy đến.
"Mẹ... Sao hôm nay mẹ về sớm thể ạ?"
"Hôm nay có mẹ nuôi con và chú Mạnh Đình đến chơi sao mẹ không về sớm được chứ! Hai người đến lâu chưa?"
"Bọn tớ vừa đến thôi, cậu cầm gì mà nhiều thế?"
"Mình mua ít đồ về làm bữa cơm thịnh soạn tiếp đãi hai người. Lâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta uống vài ly nhé!"
Trong lúc mọi người đang bắt tay nấu nướng, Lâm Kỳ lại trở về phòng mình bắt tay vào điều tra biển số xe vừa rồi cậu đã ghi lại. Rất nhanh chóng cậu đã có được tất cả thông tin mà mình cần, nhìn hình ảnh Mục Tử Yên hiển thị trên màn hình Lâm Kỳ có chút khó hiểu.
Người phụ nữ này hình như là vợ hứa hôn của chú Mộ, tại sao cô ta lại muốn lấy mạng mình và tiểu An? Giữa cô ta và mẹ có thù oán gì sao? Nhớ đến thái độ của cô ta và mẹ khi gặp ở công viên dường như hai người không ưa gì nhau. Rốt cuộc còn chuyện gì mà mình chưa biết giữa ba người này chứ!
"Anh, em có chuyện quan trọng cần nói."
"Chuyện gì nói nhanh đi, anh đang bận.
"Anh có thấy chú Mạnh Đình có tình ý với mẹ của chúng ta không?"
"Đến giờ em mới nhận ra sao?"
"Nói vậy anh cũng biết rồi à?"
"Anh biết từ lâu rồi."
"Phải làm sao đây, chúng ta đã xác định chú Mộ sẽ là ba, chú Mạnh Đình tốt như vậy lỡ như mẹ thích chú ấy thì ba ba của chúng ta phải làm sao?"
''Là do ba không cố gắng, không trách mẹ được."
"Anh phải giúp ba chứ!"
"Chúng ta đã tạo cơ hội rồi, là ba không chịu nắm bắt đấy chứ!""
"Nói vậy anh không giúp ba nửa sao?"
Lâm bàn tay vẫn thoăn thoắt trên bàn phím máy tính, ánh mắt chăm chú khóe môi nhẹ cong lên một chút nói.
"Không cần đâu, ba đã ở trước cửa rồi. Em không tin có thể ra cửa kiểm tra xem."
Nghe anh mình nói thế Lâm An vội vã chạy ra mở cửa, quả nhiên Mộ Thần đang đứng trước cửa. Nhìn thấy anh cô bé mừng rỡ ôm trầm lấy anh reo lên.
"Chú Mộ, cháu nhớ chú lắm đấy!"
"Chú cũng rất nhớ tiểu An. À... Mẹ có trong nhà không?"
"Có ạ, chú đến tìm mẹ sao? Có phải chú thích mẹ cháu không?"
"Chuyện này..."
"Tiều An ai thế? Sao lại tự tiện mở cửa thế hả?"
Nghe tiếng Lâm Nhạc gọi, tiểu An không vội lên tiếng mà nói khẽ vào tai Mộ Thần.
"Chú cứ theo đuổi mẹ cháu ủng hộ."
Lâm Nhạc bước ra cửa, nhìn thấy Mộ Thần thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Chú đến đây làm gì?*
"Chú đến chơi với tiểu An ạ!"
"Mẹ có hỏi con sao? Ở đây không hoan nghênh chú, chú về đi!"
"Không được, con muốn chú Mộ ở đây cùng ăn tối."
"Tiểu An, con không ngoan rồi đấy! Vào nhà với mẹ."
"Mẹ đồng ý cho chú Mộ vào thì còn mới vào. Nếu không con tuyệt thực."
"Con,..Mộ Thần chú đang dạy hư trẻ con đấy!"
"Nãy đến giờ chú có được nói câu nào sao?"
Lâm Nhạc im lặng nhìn vào mắt anh, ý gì đây! Sao lại dùng ánh mắt mê hoặc đó nhìn mình chứ! Còn giả bộ đáng thương nữa chứ!
"Tôi mặc kệ chú."
Lâm Nhạc quay lưng bước vào nhà, Phùng Lệ Quân thấy cô vào thì lên tiếng hỏi.
"Ai đến thế?"
Chưa nhận được câu trả lời của Lâm Nhạc thì đã thấy Mộ Thần bế tiểu An bước vào. Ánh mắt khó hiểu Lệ Quân bước đến gần Lâm Nhạc hỏi khẽ.
"Hai người là sao thế? Anh ta biết hai đứa trẻ là con của anh ta rồi sao?"
"Vẫn chưa, mặc kệ chú ấy."
"Chủ tịch Mộ chào anh, lại gặp nhau rồi."
Nhìn thấy Phó Mạnh Đình cũng có mặt trong nhà đôi hàng lông mày của Mộ Thần liền nhíu lại. Ánh mắt không thiện cảm lúc sáng của anh lại nhìn về phía Mạnh Đình, sao anh ta lại có mặt ở đây! Chẳng lẽ anh ta đang có ý gì với Nhạc Nhạc của mình sao?
"Phó tổng cũng ở đây sao?"
"Nhạc Nhạc mời tôi đến ăn tối. Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong rồi, anh có muốn ăn cùng không?"
"Đương nhiên là có rồi."
Ánh mắt hình viên đạn của hai người đàn ông đang hướng về nhau. Không khí lạnh từ hai người đang phát ra làm lạnh cả căn phòng. Phùng Lệ Quân đứng sát vào Lâm Nhạc lên tiếng hỏi khẽ.
"Nhạc Nhạc, mình thấy sát khí trong nhà đang tăng cao đấy! Cậu có chắc bữa cơm này có thể bình yên ăn được không?"
"Tiểu An, mẹ nuôi và chú Mạnh Đình chỉ là bạn bè bình thường thôi. Không phải như con nghĩ đâu."
"Đúng vậy, chú chỉ coi mẹ nuôi cháu như em gái thôi."
'Thật vậy sao? Tiếc thật đấy, mẹ nuôi cháu vừa tốt vừa xinh đẹp thế mà chú lại không thích ạ? Vậy chú thích người thế nào ạ?"
"Tiểu An định mai mối cho chú sao?"
"Còn xem sở thích của chú thế nào nữa chứ! Khó tính quá thì tiểu An không dám mai mối đâu."
Phó Mạnh Đình như suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nhìn cô bé lên tiếng.
"Chú thích phụ nữ giống như mẹ cháu vậy."
"Tiếc quá, mẹ cháu đã có ba ba đẹp trai rồi."
Câu nói của tiểu An làm nụ cười trên môi của Mạnh Đình trở nên gượng gạo rồi tắt hẳn. Ba ba đẹp trai sao?
Chẳng lẽ ngươi đàn ông kia đã xuất hiện rồi sao? Vì sao qua từng ấy năm như thế cô ấy vẫn không thể quên người đàn ông đã ruồng bỏ cô ấy chứ!
Cánh cửa phòng chợt mở ra, Lâm Nhạc trên môi nở nụ cười tươi bước vào. Lâm An nhìn thấy mẹ thì mừng rỡ chạy đến.
"Mẹ... Sao hôm nay mẹ về sớm thể ạ?"
"Hôm nay có mẹ nuôi con và chú Mạnh Đình đến chơi sao mẹ không về sớm được chứ! Hai người đến lâu chưa?"
"Bọn tớ vừa đến thôi, cậu cầm gì mà nhiều thế?"
"Mình mua ít đồ về làm bữa cơm thịnh soạn tiếp đãi hai người. Lâu rồi không gặp, hôm nay chúng ta uống vài ly nhé!"
Trong lúc mọi người đang bắt tay nấu nướng, Lâm Kỳ lại trở về phòng mình bắt tay vào điều tra biển số xe vừa rồi cậu đã ghi lại. Rất nhanh chóng cậu đã có được tất cả thông tin mà mình cần, nhìn hình ảnh Mục Tử Yên hiển thị trên màn hình Lâm Kỳ có chút khó hiểu.
Người phụ nữ này hình như là vợ hứa hôn của chú Mộ, tại sao cô ta lại muốn lấy mạng mình và tiểu An? Giữa cô ta và mẹ có thù oán gì sao? Nhớ đến thái độ của cô ta và mẹ khi gặp ở công viên dường như hai người không ưa gì nhau. Rốt cuộc còn chuyện gì mà mình chưa biết giữa ba người này chứ!
"Anh, em có chuyện quan trọng cần nói."
"Chuyện gì nói nhanh đi, anh đang bận.
"Anh có thấy chú Mạnh Đình có tình ý với mẹ của chúng ta không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đến giờ em mới nhận ra sao?"
"Nói vậy anh cũng biết rồi à?"
"Anh biết từ lâu rồi."
"Phải làm sao đây, chúng ta đã xác định chú Mộ sẽ là ba, chú Mạnh Đình tốt như vậy lỡ như mẹ thích chú ấy thì ba ba của chúng ta phải làm sao?"
''Là do ba không cố gắng, không trách mẹ được."
"Anh phải giúp ba chứ!"
"Chúng ta đã tạo cơ hội rồi, là ba không chịu nắm bắt đấy chứ!""
"Nói vậy anh không giúp ba nửa sao?"
Lâm bàn tay vẫn thoăn thoắt trên bàn phím máy tính, ánh mắt chăm chú khóe môi nhẹ cong lên một chút nói.
"Không cần đâu, ba đã ở trước cửa rồi. Em không tin có thể ra cửa kiểm tra xem."
Nghe anh mình nói thế Lâm An vội vã chạy ra mở cửa, quả nhiên Mộ Thần đang đứng trước cửa. Nhìn thấy anh cô bé mừng rỡ ôm trầm lấy anh reo lên.
"Chú Mộ, cháu nhớ chú lắm đấy!"
"Chú cũng rất nhớ tiểu An. À... Mẹ có trong nhà không?"
"Có ạ, chú đến tìm mẹ sao? Có phải chú thích mẹ cháu không?"
"Chuyện này..."
"Tiều An ai thế? Sao lại tự tiện mở cửa thế hả?"
Nghe tiếng Lâm Nhạc gọi, tiểu An không vội lên tiếng mà nói khẽ vào tai Mộ Thần.
"Chú cứ theo đuổi mẹ cháu ủng hộ."
Lâm Nhạc bước ra cửa, nhìn thấy Mộ Thần thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Chú đến đây làm gì?*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú đến chơi với tiểu An ạ!"
"Mẹ có hỏi con sao? Ở đây không hoan nghênh chú, chú về đi!"
"Không được, con muốn chú Mộ ở đây cùng ăn tối."
"Tiểu An, con không ngoan rồi đấy! Vào nhà với mẹ."
"Mẹ đồng ý cho chú Mộ vào thì còn mới vào. Nếu không con tuyệt thực."
"Con,..Mộ Thần chú đang dạy hư trẻ con đấy!"
"Nãy đến giờ chú có được nói câu nào sao?"
Lâm Nhạc im lặng nhìn vào mắt anh, ý gì đây! Sao lại dùng ánh mắt mê hoặc đó nhìn mình chứ! Còn giả bộ đáng thương nữa chứ!
"Tôi mặc kệ chú."
Lâm Nhạc quay lưng bước vào nhà, Phùng Lệ Quân thấy cô vào thì lên tiếng hỏi.
"Ai đến thế?"
Chưa nhận được câu trả lời của Lâm Nhạc thì đã thấy Mộ Thần bế tiểu An bước vào. Ánh mắt khó hiểu Lệ Quân bước đến gần Lâm Nhạc hỏi khẽ.
"Hai người là sao thế? Anh ta biết hai đứa trẻ là con của anh ta rồi sao?"
"Vẫn chưa, mặc kệ chú ấy."
"Chủ tịch Mộ chào anh, lại gặp nhau rồi."
Nhìn thấy Phó Mạnh Đình cũng có mặt trong nhà đôi hàng lông mày của Mộ Thần liền nhíu lại. Ánh mắt không thiện cảm lúc sáng của anh lại nhìn về phía Mạnh Đình, sao anh ta lại có mặt ở đây! Chẳng lẽ anh ta đang có ý gì với Nhạc Nhạc của mình sao?
"Phó tổng cũng ở đây sao?"
"Nhạc Nhạc mời tôi đến ăn tối. Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong rồi, anh có muốn ăn cùng không?"
"Đương nhiên là có rồi."
Ánh mắt hình viên đạn của hai người đàn ông đang hướng về nhau. Không khí lạnh từ hai người đang phát ra làm lạnh cả căn phòng. Phùng Lệ Quân đứng sát vào Lâm Nhạc lên tiếng hỏi khẽ.
"Nhạc Nhạc, mình thấy sát khí trong nhà đang tăng cao đấy! Cậu có chắc bữa cơm này có thể bình yên ăn được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro