Chương 42
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Tình huống gì thế này! Anh ấy không tức giận cũng chẳng muốn giành con, trái lại là muốn mình chịu trách nhiệm sao? Chịu trách nhiệm kiểu gì chứ! Người thiệt là mình, mang nặng đẻ đau cũng là mình. Mình không đòi anh ấy chịu trách nhiệm với mình thì thôi anh ấy đòi mình chịu trách nhiệm với anh ấy gì chứ!
"Anh... anh có thấy anh rất ngược đời không, ai đời lại bắt phụ nữ chịu trách nhiệm bao giờ. Người chịu thiệt là anh chắc!"
Nhìn gương mặt dỗi hờn của Lâm Nhạc, Mộ Thần chỉ biết cong môi cười. Anh nhích lại gần cô, đưa tay chạm vào má cô, ánh mắt nhu tình nhìn vào mắt cô nói.
"Vậy anh chịu trách nhiệm với em. Nhạc Nhạc, em có đồng ý..."
"Ba ơi, ở dưới nhà... tiểu An vào không đúng lúc thì phải, ba mẹ tiếp tục đi."
Lâm An vừa mở cửa phòng bước vào đã thấy hai người tình tứ nhìn nhau, cô bé cảm thấy mình vào không đúng lúc liền quay đầu trở ra. Lâm Nhạc ngượng đến đỏ mặt gục đầu vào vai anh hỏi.
"Sao bọn trẻ ở đây thế?"
"Anh đón con đến từ đêm qua sau khi nghe câu em thừa nhận bọn trẻ là con anh."
"Anh cũng cơ hội quá đấy!"
"Không như thế thì vợ con anh bị người khác cướp mất thì sao?" (
Tiếng gõ cửa phòng một lần nữa vang lên, Lâm An thụt lùi bước vào phòng , bàn tay nhỏ che đi đôi mắt nói.
"Con không muốn làm phiền ba mẹ bồi đắp tình cảm đầu, nhưng dưới nhà có một bà cô già đang làm loạn. Bà cô già đó còn mắng con với anh là con hoang, ba mau xuống xử lý bà ta đi ạ "
Mộ Thần khác ngạc nhiên với câu nói của Lâm An. Ai gan to đến mức vào nhà anh mắng con anh như thế chứ!
Quay sang nhìn Lâm Nhạc anh dịu giọng.
"Em ở đây anh xuống xem chuyện gì."
"Ừm."
Mộ Thần đưa tiểu An xuống nhà. Chỉ vừa bước khỏi cầu thang anh đã nghe thấy tiếng của Mục Tử Yên vọng tới từ phòng khách.
"Nói thật đi! Có phải mẹ mày bảo chúng mày đến đây để lấy lòng Mộ Thần không?"
"Mẹ tôi không rảnh và cũng không cần thiết làm mấy trò lấy lòng như bà nghĩ đâu."
"Hư! Đúng rồi, cô ta đâu có thời gian rảnh. Bởi lẽ giờ này hẳn là vẫn còn nằm trên giường đàn ông vì đêm qua lăn giường nhiều quá không dậy nổi đấy.
"Này bà cô già, ăn thì có thể ăn bậy được, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu. Với câu nói vừa rồi của bà tôi có kiện bà vì tội phỉ báng người khác đấy!"
"Mày gọi ai là bà cô già hả? Mày có tin tạo sẽ bóp chết mày như bóp chết một con kiến không?"
"Cô dám!"
Mục Tử Yên còn chưa kịp làm gì Lâm Kỳ thì đã thấy Mộ Thần đứng ở cầu thang nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô ta vội thay đổi sắc mặt nở nụ cười giả trân nói.
"Em đang trêu cậu bé, cậu ấy đáng yêu quá!"
Vừa nói Mục Tử Yên đưa tay véo má của Lâm Kỳ nựng nịu, nhưng cậu bé đã nhanh chóng tránh đi. Mặc dù không mấy vui nhưng cô ta vẫn cố cười nhìn bước về phía Mộ Thần nói.
"Anh xem, em chỉ trêu một chút thôi mà cậu bé đã giận rồi."
"Trêu sao? Tôi thấy cô rõ ràng rất chướng mắt với thằng bé thì đúng hơn đấy! Ai cho coi cái quyền sĩ nhục con trai tôi hả?"
"Con trai anh? Anh nói đùa gì thế, thằng nhóc... à cậu bé này chẳng phải là con của Lâm Nhạc sao? Sao có thể là con anh chứ!"
"Hai đứa trẻ là con tôi, cô chỉ cần biết như vậy. Nếu như cô còn dám xúc phạm hoặc làm gì tổn hại đến hai đứa trẻ, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
"Thần, em là vợ sắp cưới của anh. Việc anh nhận bọn chúng cũng phải nói với em một tiếng chứ! Anh xem em là gì đây?"
"Trước đây tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình có lỗi với cô nên mới muốn bù đắp cho cho cô. Nhưng sự thật bảy năm trước như thế nào cô rõ hơn ai hết. Cô dám cả gan mạo nhận để lừa gạt tôi, Mục Tử Yên cô nghĩ có thể lừa gạt tôi cả đời sao?"
Nghe Mộ Thần nhắc đến chuyện của bảy năm trước làm Mục Tử Yên chột dạ. Sao đột nhiên anh ấy lại nhắc đến chuyện đó, chẳng lẽ anh ấy đã biết gì rồi sao? Hay là Lâm Nhạc đã nói gì với anh rồi?: Không được, tuyệt đối không thể để con khốn kia được lợi được.
"Thần, chuyện bảy năm trước chính mắt anh cũng thấy người bên cạnh anh là em. Sao lại nói em mạo nhận? Em chịu thiệt thòi ở cạnh anh bảy năm qua không danh không phận, vậy mà bây giờ anh lại gán ghép cho em cái tội lừa gạt anh. Có phải trong lòng anh đã có người khác nên không muốn chịu trách nhiệm với em nữa không?"
"Này bà cô già, bà dùng nước mắt cá xấu này đã bảy năm không thấy chán sao? Sự thật năm xưa bà có cần tôi cho bà bằng chứng không?"
Lời nói của Lâm Kỳ làm Mục Tử Yên có chút ngạc nhiên, nhưng cô ta nghĩ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như cậu thì có thể làm gì chứ. Nghĩ thế cô ta dỏng dạc nói.
"Bằng chứng, nhóc thì có bằng chứng gì? Chuyện người lớn tốt nhất đừng nên xen vào."
"Nếu bà đã nói vậy sao tôi có thể làm bà thất vọng được chứ!"
Dứt lời, Lâm Kỳ ngồi xuống ghế mở máy tính của mình lên, cậu bé mấy ngày qua miệt mài trên máy tính đã thu thập không ít việc kể cả bằng chứng chứng minh hai anh em cậu là con của Mộ Thần. Video của khách sạn năm đó được cậu thu thập được trình chiếu trên máy tính khiến Mục Tử Yên ngạc nhiên đến biến sắc trên mặt. Sao có thể, mình đã hủy chúng rồi cơ mà, sao nó lại có được chúng chứ!
"Thế nào, bằng chứng này có thiết thực không?"
"Anh... anh có thấy anh rất ngược đời không, ai đời lại bắt phụ nữ chịu trách nhiệm bao giờ. Người chịu thiệt là anh chắc!"
Nhìn gương mặt dỗi hờn của Lâm Nhạc, Mộ Thần chỉ biết cong môi cười. Anh nhích lại gần cô, đưa tay chạm vào má cô, ánh mắt nhu tình nhìn vào mắt cô nói.
"Vậy anh chịu trách nhiệm với em. Nhạc Nhạc, em có đồng ý..."
"Ba ơi, ở dưới nhà... tiểu An vào không đúng lúc thì phải, ba mẹ tiếp tục đi."
Lâm An vừa mở cửa phòng bước vào đã thấy hai người tình tứ nhìn nhau, cô bé cảm thấy mình vào không đúng lúc liền quay đầu trở ra. Lâm Nhạc ngượng đến đỏ mặt gục đầu vào vai anh hỏi.
"Sao bọn trẻ ở đây thế?"
"Anh đón con đến từ đêm qua sau khi nghe câu em thừa nhận bọn trẻ là con anh."
"Anh cũng cơ hội quá đấy!"
"Không như thế thì vợ con anh bị người khác cướp mất thì sao?" (
Tiếng gõ cửa phòng một lần nữa vang lên, Lâm An thụt lùi bước vào phòng , bàn tay nhỏ che đi đôi mắt nói.
"Con không muốn làm phiền ba mẹ bồi đắp tình cảm đầu, nhưng dưới nhà có một bà cô già đang làm loạn. Bà cô già đó còn mắng con với anh là con hoang, ba mau xuống xử lý bà ta đi ạ "
Mộ Thần khác ngạc nhiên với câu nói của Lâm An. Ai gan to đến mức vào nhà anh mắng con anh như thế chứ!
Quay sang nhìn Lâm Nhạc anh dịu giọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em ở đây anh xuống xem chuyện gì."
"Ừm."
Mộ Thần đưa tiểu An xuống nhà. Chỉ vừa bước khỏi cầu thang anh đã nghe thấy tiếng của Mục Tử Yên vọng tới từ phòng khách.
"Nói thật đi! Có phải mẹ mày bảo chúng mày đến đây để lấy lòng Mộ Thần không?"
"Mẹ tôi không rảnh và cũng không cần thiết làm mấy trò lấy lòng như bà nghĩ đâu."
"Hư! Đúng rồi, cô ta đâu có thời gian rảnh. Bởi lẽ giờ này hẳn là vẫn còn nằm trên giường đàn ông vì đêm qua lăn giường nhiều quá không dậy nổi đấy.
"Này bà cô già, ăn thì có thể ăn bậy được, nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu. Với câu nói vừa rồi của bà tôi có kiện bà vì tội phỉ báng người khác đấy!"
"Mày gọi ai là bà cô già hả? Mày có tin tạo sẽ bóp chết mày như bóp chết một con kiến không?"
"Cô dám!"
Mục Tử Yên còn chưa kịp làm gì Lâm Kỳ thì đã thấy Mộ Thần đứng ở cầu thang nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô ta vội thay đổi sắc mặt nở nụ cười giả trân nói.
"Em đang trêu cậu bé, cậu ấy đáng yêu quá!"
Vừa nói Mục Tử Yên đưa tay véo má của Lâm Kỳ nựng nịu, nhưng cậu bé đã nhanh chóng tránh đi. Mặc dù không mấy vui nhưng cô ta vẫn cố cười nhìn bước về phía Mộ Thần nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh xem, em chỉ trêu một chút thôi mà cậu bé đã giận rồi."
"Trêu sao? Tôi thấy cô rõ ràng rất chướng mắt với thằng bé thì đúng hơn đấy! Ai cho coi cái quyền sĩ nhục con trai tôi hả?"
"Con trai anh? Anh nói đùa gì thế, thằng nhóc... à cậu bé này chẳng phải là con của Lâm Nhạc sao? Sao có thể là con anh chứ!"
"Hai đứa trẻ là con tôi, cô chỉ cần biết như vậy. Nếu như cô còn dám xúc phạm hoặc làm gì tổn hại đến hai đứa trẻ, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
"Thần, em là vợ sắp cưới của anh. Việc anh nhận bọn chúng cũng phải nói với em một tiếng chứ! Anh xem em là gì đây?"
"Trước đây tôi luôn nghĩ rằng bản thân mình có lỗi với cô nên mới muốn bù đắp cho cho cô. Nhưng sự thật bảy năm trước như thế nào cô rõ hơn ai hết. Cô dám cả gan mạo nhận để lừa gạt tôi, Mục Tử Yên cô nghĩ có thể lừa gạt tôi cả đời sao?"
Nghe Mộ Thần nhắc đến chuyện của bảy năm trước làm Mục Tử Yên chột dạ. Sao đột nhiên anh ấy lại nhắc đến chuyện đó, chẳng lẽ anh ấy đã biết gì rồi sao? Hay là Lâm Nhạc đã nói gì với anh rồi?: Không được, tuyệt đối không thể để con khốn kia được lợi được.
"Thần, chuyện bảy năm trước chính mắt anh cũng thấy người bên cạnh anh là em. Sao lại nói em mạo nhận? Em chịu thiệt thòi ở cạnh anh bảy năm qua không danh không phận, vậy mà bây giờ anh lại gán ghép cho em cái tội lừa gạt anh. Có phải trong lòng anh đã có người khác nên không muốn chịu trách nhiệm với em nữa không?"
"Này bà cô già, bà dùng nước mắt cá xấu này đã bảy năm không thấy chán sao? Sự thật năm xưa bà có cần tôi cho bà bằng chứng không?"
Lời nói của Lâm Kỳ làm Mục Tử Yên có chút ngạc nhiên, nhưng cô ta nghĩ một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như cậu thì có thể làm gì chứ. Nghĩ thế cô ta dỏng dạc nói.
"Bằng chứng, nhóc thì có bằng chứng gì? Chuyện người lớn tốt nhất đừng nên xen vào."
"Nếu bà đã nói vậy sao tôi có thể làm bà thất vọng được chứ!"
Dứt lời, Lâm Kỳ ngồi xuống ghế mở máy tính của mình lên, cậu bé mấy ngày qua miệt mài trên máy tính đã thu thập không ít việc kể cả bằng chứng chứng minh hai anh em cậu là con của Mộ Thần. Video của khách sạn năm đó được cậu thu thập được trình chiếu trên máy tính khiến Mục Tử Yên ngạc nhiên đến biến sắc trên mặt. Sao có thể, mình đã hủy chúng rồi cơ mà, sao nó lại có được chúng chứ!
"Thế nào, bằng chứng này có thiết thực không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro