Chương 6
Tiểu Hào Tử
2024-08-06 12:31:59
Bảy năm sau.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố vào tám giờ sáng, từng dòng người đẩy hành lý nhanh chân tiến ra bên ngoài. Lâm Nhạc tay đẩy hành lý, mắt nhìn hai bên dòng người đang chờ đón người thân như tìm người đến đón mình. Đi bên cạnh còn có một đứa bé trai và một bé gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, hai đứa trẻ ấy cũng chính là kết quả của đêm nồng nhiệt của bảy năm về trước.
Ánh mắt Lâm Nhạc chú ý đến cô gái đeo kính cận đang cầm trên tay tờ giấy lớn ghi rõ tên mình, cô nhanh chân bước về phía cô gái đó rồi dừng lại. Tháo chiếc kính đen xuống cô nói.
”Chào cô, tôi là Helen.”
”Cô là Helen sao? Bên ngoài cô xinh đẹp quá tôi không nhận ra. Chào cô tôi là Trần Nhược Nam trợ lý tổng giám đốc, tổng giám đốc Từ bảo tôi đến đón cô. Ờ... đây là?”
Ánh mắt Trần Nhược Nam nhìn về phía hai đứa trẻ đứng cạnh bên Lâm Nhạc lên tiếng hỏi. Lâm Nhạc nhìn cô nở nụ cười thương mại nói.
”Đây là con tôi.”
Nhìn hai nhóc tì gương mặt tươi sáng lại vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Trần Nhược Nam không khỏi xuýt xoa vì ngưỡng mộ nói.
”Cô Helen có hai bé đáng yêu quá, bé trai này sao gương mặt quen thế nhỉ? Em trai, em có từng làm người mẫu ảnh nhí không? Chị thấy em quen mặt lắm!”
”Không có.”
Câu trả lời ngắn ngủn cùng gương mặt lạnh lùng này của Lâm Kỳ làm Trần Nhược Nam liên tưởng đến chủ tịch của mình. Từ ngày cô vào làm cho công ty đến nay đã hơn ba năm, chưa một lần cô nhìn thấy chủ tịch nở nụ cười dù là gượng ép. Sắc mặt lúc nào cũng đanh lại, càng nghĩ cô lại càng thấy sao cậu nhóc này lại có nét giống chủ tịch thế nhỉ?
”Chị gái xinh đẹp, anh trai em không phải là người mẫu ảnh đâu. Anh ấy chỉ duy trì gen đẹp trai từ ba ba mà thôi.”
”Vậy sao? Ba ba của em đẹp trai lắm sao?”
Câu nói đáng yêu của cô bé làm Nhược Nam cảm thấy thú vị cúi xuống hỏi. Nhưng cô bé lại lắc đầu nói.
”Em cũng không biết, em chưa gặp ba ba bao giờ, chỉ nghe mẹ nói thế thôi ạ.”
”Tiểu An, không được nói lung tung.”
Nghe lời nhắc nhở của mẹ, cô bé mím môi im lặng không nói nữa. Trần Nhược Nam ngước lên nhìn cô nở nụ cười tươi nói.
”Xin lỗi, tôi thấy cháu bé đáng yêu quá nên... Tôi đã đặt phòng khách sạn cho cô rồi. Mời cô và hai bé theo tôi.”
Trần Nhược Nam đưa ba mẹ con Lâm Nhạc đến khách sạn đã thuê trước đó. Sau khi sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ con xong xuôi, cô nhìn Lâm Nhạc vui vẻ nói.
”Đây là phòng nghỉ công ty đã thuê cho cô, nếu cần gì cô cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị. “
”Không cần đâu, tôi thấy phòng này tiện nghi rất tốt rồi không cần thêm gì đâu.”
”Vậy cô Helen nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa. Hẹn gặp cô ngày mai tại công ty lúc chín giờ.”
”Được.”
Cánh cửa phòng khép lại, Lâm Nhạc khẽ thở ra một tiếng rồi quay nhìn lại hai bảo bối nhỏ. Mới đó mà đã bảy năm trôi qua rồi, thời gian nhanh thật. Bây giờ chắc chú ấy cũng đã rất hạnh phúc bên Mục Tử Yên, cũng có thể đã có những đứa con ngoan rồi nhỉ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Lâm Nhạc giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn vào màn hình điện thoại thấy tên Phùng Lệ Quân cô nhẹ cười bắt máy.
”Mình nghe đây!”
”Cậu xuống máy bay rồi sao? Sao không gọi cho mình?”
”Mình vừa xuống đã có người đến đón rồi đưa thẳng đến khách sạn, vừa sắp xếp xong cũng đang định gọi cho cậu đây.”
”Vậy sao? Hai đứa con yêu của mình thế nào rồi, lần đầu ngồi máy bay đi xa như vậy chắc mệt lắm nhỉ?”
Lâm Nhạc nghe Phùng Lệ Quân hỏi thì đưa mắt nhìn về phía Lâm Kỳ và Lâm An, hai gương mặt ấy có vẻ chẳng mệt mỏi chút nào. Lâm An miệng vẫn không ngừng ríu rít bên anh trai khiến cậu bé phải nhíu mày vì bị làm phiền. Lâm Nhạc khẽ cười nói.
”Mình thấy bọn trẻ chẳng có dấu hiệu gì của sự mệt mỏi cả, tiểu An vẫn đang huyên thuyên không ngừng đấy cậu có nghe thấy không?”
Nghe mẹ nhắc đến tên mình, cô bé chú ý xem người đang nói chuyện điện thoại với mẹ là ai. Biết đó là Phùng Lệ Quân thì nhanh chóng chạy ùa đến hỏi.
”Là mẹ nuôi sao? Có phải mẹ nuôi không? Mẹ cho con nói chuyện với mẹ nuôi đi ạ!”
”Cậu đưa điện thoại mình nói chuyện với tiểu An một chút nào.”
Lâm Nhạc đưa điện thoại cho Lâm An, cô bé nhận điện thoại từ tay mẹ liền líu lo kể cho Phùng Lệ Quân nghe những chuyện cô bé đã gặp trên máy bay. Cái miệng nhỏ không ngừng huyên thuyên làm Lâm Nhạc chỉ biết lắc đầu cười.
Phùng Lệ Quân là cô bạn thân duy nhất của Lâm Nhạc từ trước khi ra nước ngoài đến bây giờ. Cô ấy theo gia đình xuất ngoại trước cô một năm, nhớ năm đó khi tinh thần bế tắc chẳng biết đi đâu về đâu, chính Phùng Lệ Quân đã đón cô sang Mỹ sinh nở và học tập làm việc cho đến bây giờ. Nếu ngày ấy không có Lệ Quân, cô cũng không biết ba mẹ con cô sẽ ra sao nữa.
Hai đứa trẻ sinh đôi, nhưng Lâm Kỳ lại giống y đúc Mộ Thần từ khuôn mặt dáng đi lẫn tính cách. Lâm An tuy có giống Mộ Thần nhưng tính khí hiếu động huyên náo lại giống cô của trước đây. Nhìn hai đứa trẻ lớn lên thiếu vắng tình thương của ba cô cũng cảm thấy xót, cô cũng từng có ý định liên lạc cho anh. Nhưng nghĩ giờ đây anh đang yên ấm bên gia đình hạnh phúc nên thôi.
Nhìn thấy Lâm Kỳ đang tập trung vào màn hình máy tính, Lâm Nhạc thắc mắc bước đến xem cậu đang làm gì. Nhìn thấy cậu bé đang cố gắng xâm nhập vào hệ thống bảo mật của tập đoàn Mộ thị thì cô hốt hoảng vội ngăn cậu lại hỏi.
”Tiểu Kỳ còn đang làm gì vậy?”
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố vào tám giờ sáng, từng dòng người đẩy hành lý nhanh chân tiến ra bên ngoài. Lâm Nhạc tay đẩy hành lý, mắt nhìn hai bên dòng người đang chờ đón người thân như tìm người đến đón mình. Đi bên cạnh còn có một đứa bé trai và một bé gái vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, hai đứa trẻ ấy cũng chính là kết quả của đêm nồng nhiệt của bảy năm về trước.
Ánh mắt Lâm Nhạc chú ý đến cô gái đeo kính cận đang cầm trên tay tờ giấy lớn ghi rõ tên mình, cô nhanh chân bước về phía cô gái đó rồi dừng lại. Tháo chiếc kính đen xuống cô nói.
”Chào cô, tôi là Helen.”
”Cô là Helen sao? Bên ngoài cô xinh đẹp quá tôi không nhận ra. Chào cô tôi là Trần Nhược Nam trợ lý tổng giám đốc, tổng giám đốc Từ bảo tôi đến đón cô. Ờ... đây là?”
Ánh mắt Trần Nhược Nam nhìn về phía hai đứa trẻ đứng cạnh bên Lâm Nhạc lên tiếng hỏi. Lâm Nhạc nhìn cô nở nụ cười thương mại nói.
”Đây là con tôi.”
Nhìn hai nhóc tì gương mặt tươi sáng lại vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Trần Nhược Nam không khỏi xuýt xoa vì ngưỡng mộ nói.
”Cô Helen có hai bé đáng yêu quá, bé trai này sao gương mặt quen thế nhỉ? Em trai, em có từng làm người mẫu ảnh nhí không? Chị thấy em quen mặt lắm!”
”Không có.”
Câu trả lời ngắn ngủn cùng gương mặt lạnh lùng này của Lâm Kỳ làm Trần Nhược Nam liên tưởng đến chủ tịch của mình. Từ ngày cô vào làm cho công ty đến nay đã hơn ba năm, chưa một lần cô nhìn thấy chủ tịch nở nụ cười dù là gượng ép. Sắc mặt lúc nào cũng đanh lại, càng nghĩ cô lại càng thấy sao cậu nhóc này lại có nét giống chủ tịch thế nhỉ?
”Chị gái xinh đẹp, anh trai em không phải là người mẫu ảnh đâu. Anh ấy chỉ duy trì gen đẹp trai từ ba ba mà thôi.”
”Vậy sao? Ba ba của em đẹp trai lắm sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu nói đáng yêu của cô bé làm Nhược Nam cảm thấy thú vị cúi xuống hỏi. Nhưng cô bé lại lắc đầu nói.
”Em cũng không biết, em chưa gặp ba ba bao giờ, chỉ nghe mẹ nói thế thôi ạ.”
”Tiểu An, không được nói lung tung.”
Nghe lời nhắc nhở của mẹ, cô bé mím môi im lặng không nói nữa. Trần Nhược Nam ngước lên nhìn cô nở nụ cười tươi nói.
”Xin lỗi, tôi thấy cháu bé đáng yêu quá nên... Tôi đã đặt phòng khách sạn cho cô rồi. Mời cô và hai bé theo tôi.”
Trần Nhược Nam đưa ba mẹ con Lâm Nhạc đến khách sạn đã thuê trước đó. Sau khi sắp xếp chỗ ở cho ba mẹ con xong xuôi, cô nhìn Lâm Nhạc vui vẻ nói.
”Đây là phòng nghỉ công ty đã thuê cho cô, nếu cần gì cô cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị. “
”Không cần đâu, tôi thấy phòng này tiện nghi rất tốt rồi không cần thêm gì đâu.”
”Vậy cô Helen nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa. Hẹn gặp cô ngày mai tại công ty lúc chín giờ.”
”Được.”
Cánh cửa phòng khép lại, Lâm Nhạc khẽ thở ra một tiếng rồi quay nhìn lại hai bảo bối nhỏ. Mới đó mà đã bảy năm trôi qua rồi, thời gian nhanh thật. Bây giờ chắc chú ấy cũng đã rất hạnh phúc bên Mục Tử Yên, cũng có thể đã có những đứa con ngoan rồi nhỉ!
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Lâm Nhạc giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn vào màn hình điện thoại thấy tên Phùng Lệ Quân cô nhẹ cười bắt máy.
”Mình nghe đây!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
”Cậu xuống máy bay rồi sao? Sao không gọi cho mình?”
”Mình vừa xuống đã có người đến đón rồi đưa thẳng đến khách sạn, vừa sắp xếp xong cũng đang định gọi cho cậu đây.”
”Vậy sao? Hai đứa con yêu của mình thế nào rồi, lần đầu ngồi máy bay đi xa như vậy chắc mệt lắm nhỉ?”
Lâm Nhạc nghe Phùng Lệ Quân hỏi thì đưa mắt nhìn về phía Lâm Kỳ và Lâm An, hai gương mặt ấy có vẻ chẳng mệt mỏi chút nào. Lâm An miệng vẫn không ngừng ríu rít bên anh trai khiến cậu bé phải nhíu mày vì bị làm phiền. Lâm Nhạc khẽ cười nói.
”Mình thấy bọn trẻ chẳng có dấu hiệu gì của sự mệt mỏi cả, tiểu An vẫn đang huyên thuyên không ngừng đấy cậu có nghe thấy không?”
Nghe mẹ nhắc đến tên mình, cô bé chú ý xem người đang nói chuyện điện thoại với mẹ là ai. Biết đó là Phùng Lệ Quân thì nhanh chóng chạy ùa đến hỏi.
”Là mẹ nuôi sao? Có phải mẹ nuôi không? Mẹ cho con nói chuyện với mẹ nuôi đi ạ!”
”Cậu đưa điện thoại mình nói chuyện với tiểu An một chút nào.”
Lâm Nhạc đưa điện thoại cho Lâm An, cô bé nhận điện thoại từ tay mẹ liền líu lo kể cho Phùng Lệ Quân nghe những chuyện cô bé đã gặp trên máy bay. Cái miệng nhỏ không ngừng huyên thuyên làm Lâm Nhạc chỉ biết lắc đầu cười.
Phùng Lệ Quân là cô bạn thân duy nhất của Lâm Nhạc từ trước khi ra nước ngoài đến bây giờ. Cô ấy theo gia đình xuất ngoại trước cô một năm, nhớ năm đó khi tinh thần bế tắc chẳng biết đi đâu về đâu, chính Phùng Lệ Quân đã đón cô sang Mỹ sinh nở và học tập làm việc cho đến bây giờ. Nếu ngày ấy không có Lệ Quân, cô cũng không biết ba mẹ con cô sẽ ra sao nữa.
Hai đứa trẻ sinh đôi, nhưng Lâm Kỳ lại giống y đúc Mộ Thần từ khuôn mặt dáng đi lẫn tính cách. Lâm An tuy có giống Mộ Thần nhưng tính khí hiếu động huyên náo lại giống cô của trước đây. Nhìn hai đứa trẻ lớn lên thiếu vắng tình thương của ba cô cũng cảm thấy xót, cô cũng từng có ý định liên lạc cho anh. Nhưng nghĩ giờ đây anh đang yên ấm bên gia đình hạnh phúc nên thôi.
Nhìn thấy Lâm Kỳ đang tập trung vào màn hình máy tính, Lâm Nhạc thắc mắc bước đến xem cậu đang làm gì. Nhìn thấy cậu bé đang cố gắng xâm nhập vào hệ thống bảo mật của tập đoàn Mộ thị thì cô hốt hoảng vội ngăn cậu lại hỏi.
”Tiểu Kỳ còn đang làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro