“Tôi không đồng ý!”
SkylightM
2024-06-26 06:02:39
Giang Vân Ni sáng sớm chuẩn bị leo núi, mới ra ngoài cửa liền phát hiện một chiếc hộp màu trắng được buộc trong một chiếc nơ màu cam điểm thêm vào chiếc dây ruy băng ngũ sắc trông vô cùng nổi bật. Giang Vân Ni thắc mắc là có ai đã gứi tới mình hoặc có người đã gửi nhầm chăng. Cô thấy kẹp trong nơ là một chiếc thiệp liền mở ra xem là gửi cho ai.
“Chào Author đáng quý của tôi, đây là một món quà nhỏ mà tôi gửi tới Author đáng quý, mong là Author đáng quý sẽ thích nó – Fan đáng quý gửi tặng!!!”
Hóa ra là fan của cô đã tặng, nhưng sao lại trùng hợp là thương hiệu mà cô đã vào mà không mua ngày hôm qua, có lẽ nào….Giang Vân Ni vội mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc túi được gói kín bằng một lớp giấy thơm màu trắng nữa, đúng như cô dự đoán, chính là chiếc túi xinh xẻo mà cô rất rất thích.
“Trời ơi, sao lại có thể tâm lý tương thông như thế này?Thật muốn biết bạn fan hiểu mình đó là ai quá, nếu biết được mình sẽ cảm ơn bạn ngàn vạn lên rồi sáng tác theo chính ý của bạn một tác phẩm tặng bạn ấy quá!!!”
Giang Vân Ni cảm thấy xúc động vô bờ bến, thật sự rất muốn cảm ơn bạn fan đó nên liền lên mang xã hội up một chiếc status “Tìm fan”, ngắm nghía cả buổi vẫn không quên là phải lên núi thăm mẹ, ngày hôm qua đã không lên rồi thật sự cô rất nhớ mẹ, không biết vì sao tuy đã lớn rồi nhưng cô vẫn có cảm giác nhớ nhung mẹ mỗi ngày, một ngày không tới thăm liền sẽ đều bứt rứt khó chịu và cảm thấy có lỗi nhất nhiều nữa.
Giang Vân Ni như mọi khi đều sẽ hoạt động cơ thể rồi mới bắt đầu leo núi, con núi này vốn dĩ không quá cao, dễ đi thì cũng không hẳn nhưng đường lên đã được cải tạo thành bậc thang đá lại rất nhỏ hẹp và dốc vì vậy cũng không được quá chủ quan khi leo.
Cô thấy ở đằng xa, một người mặc nguyên cả một cây đen đang đứng ở bậc dốc đầu tiền nhìn xuống cô, Giang Vân Ni nheo mắt để nhận ra sự bất thường đó, là ai đang nhìn mình, có ý đồ gì sao nhưng sau khi người đó bước xuống cô liền nhận ra đó chính là Dịch Dương.
“Ngày hôm nay tôi đợi cô hơi lâu nên đã quyết định leo trước, chỉ là không ngờ được một đoạn rồi liền nhìn thấy cô”
“Chào, nhưng sao cậu không tiếp tục leo lên?”
“Vì tôi muốn cùng cô leo lên mà!”
Hai người cùng nhau leo, rõ ràng đều mới biết nhau nhưng lại có cảm giác gì đấy đã như thân thiết từ rất lâu rồi vì khi nói chuyện đều mang tính rất chữa lành, phải chăng họ đều nhận ra trong đôi mắt nhau chất chứa điều gì đó.
“Cô nghĩ, liệu tôi có được vào vai nào trong bộ phim sắp tới không?”
“Ừm, tôi đã nói rồi, tôi sẽ luôn dành 1 phiếu cho cậu?”
“Nhưng hôm đó, cảm xúc của tôi không bị lố quá chứ?”
“Có thể là như vậy nhưng rất thật, đó là điều mà không chỉ người làm phim muốn tìm kiếm mà chính độc giả cũng vậy sao?Tôi thấy lưu lượng bây giờ mấy ai là thực lực cơ chứ nhưng nếu người vừa có lực thực thì lại không quá nhiều lưu lượng, chỉ là luôn khiến khán giả ấn tượng nhất”
“Tôi có thể coi đây chính là một lời khen được
không?”
“Được chứ! Vì tôi vốn dị không biết bình phẩm, tốt khen thì xấu chê thôi. Ngày xưa khi ba tôi còn sống, luôn bảo tôi rằng cuộc đời này rất ngắn ngủi, hãy làm điều mà mình cảm thấy thoải mái nhất, đừng ngượng ép bản thân vì điều đó làm mình không hề thấy vui”
Đi tiếp được một đoạn khá xa thì bên rìa rừng có rất nhiều cây mận, Giang Vân Ni liền chạy tới hái một trái, lau lau qua lớp phấn ở bên ngoài vỏ rồi cắn một miếng.
“Thực sự ngọt, mau lại đây ăn thử đi!”
Dịch Dương cũng đi tới, đón lấy một trái trên tay Giang Vân Ni rồi cắn một miếng, thật ra nó không hề quá ngọt nhưng lại hơi mang một vị chua rồi chát nhẹ, cảm giác nó giống cuộc đời này đều có chua, có ngọt và có cả chát nữa, tất cả hòa quyện lại thành một vị khó thể nói rõ được thành lời.
Nhìn thấy Dịch Dương đang mải suy nghĩ điều gì đó, Giang Vân Ni liền hỏi
“Cậu thích nhân vật nào nhất trong tác phẩm của tôi?”
“Chính là nam chính Từ Nhất Dương( Nhân vật trong chính tác phẩm chuyển thể) bởi vì đó là một người rất dũng cảm, rất gan dạ, luôn không ngại mọi trắc trở để tìm thấy người mình yêu…”
“Đúng, chính xác tôi đã khắc họa nhân vật này chính là dựa trên những tiêu chuẩn đó, nhưng nam phụ cũng không tệ, cậu ta là người mà ai nhìn vào cũng sẽ thấy chính xác là nhát gan, đơn độc cuối cùng lại vì người mình yêu mà không tiếc bất cứ thứ gì,…”
“Đúng nhưng tôi muốn là một người đã mang trong mình sự kiên định còn vẻ nhút nhát thì…”
“Nhút nhát thì sao?Nhút nhát nhưng không hèn đến phút cuối cùng!”
Dịch Dương quay lại nhìn ánh mắt có vẻ đầy tự hào dành cho nam phụ, rồi lại cắn một miếng mận quay người bước tiếp lên dốc.
…
Hôm nay là buổi họp những nhân sự cốt cán sẽ đảm nhận những vai trò quan trọng trong đoàn làm phim sắp tới, buổi họp chính thức này cũng sẽ có mặt của Ngôn Triết Kì.
Về phần kịch bản đã được Ngôn Triết Kì và đạo diễn đã thông qua, cảm thấy vô cùng hứng thú với dự án lần này, đặc biệt là đạo diễn, để mời được vị đạo diễn này thì cũng không hề dễ chút nào mà có chút may mắn vì chính vị đạo diễn này cũng cảm thấy rất hứng thú.
Tiếp theo là đến phần quan trọng nhất, vị trí diễn viên chính phụ cho bộ phim này. Đạo diễn có vẻ là hào hứng nhất nên đã khái quát một hồi rồi đưa ra ý kiến.
“Theo tôi thấy, đây là một kịch bản mang hướng trẻ vậy nên sẽ chọn những gương mặt diễn viên trẻ, sau buổi casting tôi đã chọn ra được kha khá gương mặt phù hợp cho vai nam chính lần này, chính là Andy còn về phần nữ chính, tôi thấy diễn viên trẻ rất hot gần đây Lộ Lộ rất hợp cho vai diễn này”
“ừm tôi cũng thấy vậy!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, trong buổi casting Andy thực sự rất xuất sắc”
…
Gần như ai có mặt trong buổi casting đều chọn Andy cho vai nam chính vì thực sự anh rất rất xuất sắc chỉ có duy nhất có người đi ngược lại số đông.
“Tôi không đồng ý!”
Chính là Giang Vân Ni, tác giả và cũng là biên kịch chính của dự án này.
“Tôi biết sẽ có nhiều người phản đối nhưng theo tôi, cậu ấy thực sự hợp với vị trí nam phụ hơn. Hãy để nam chính cho người khác”
Một luồng ý kiến quyết liệt đã được đưa ra trong suốt buổi họp, phải đến hơn 10h tối nhưng vẫn chưa đi đến được kết quả thống nhất nên quyết định sẽ có thêm một buổi họp nữa. Trong buổi họp, Giang Vân Ni đã bị đạo diễn chỉ trích nặng lời là người không có chuyên môn, con mắt nhìn không chuẩn nhưng biết sao giờ, cô chính là tác giả của tác phẩm đó, mẹ đẻ ra từng nhân vật chẳng lẽ lại không thể chọn được một người phù hợp được hay sao.
Tối muộn làm cô đứng ngoài công ty bắt xe mãi mà vẫn không thể bắt được, mỗi lần đặt xe đều nói rằng không có xe hoặc xa không thể đón của bác tài, thực sự không biết phải làm sao chỉ biết thở dài quyết định đi bộ về nhà vậy nhưng nhà cô cách đây cũng đến hơn 5km, về được đến nhà cũng hơn 12h mất.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu vào làm Giang Vân Ni bất giác quay lại nhìn. Là một chiếc xe Land Rover màu xám tro vô cùng sang trọng. Chiếc xe đó dừng lại, người trong xe liền hạ cửa kính, là thư kí An
“Cô Giang, cô chưa bắt được xe sao?”
“À vâng, tôi bắt mãi mà không có chuyến”
Người ngồi đằng sau không ai khác chính là Ngôn Triết Kì đã hạ cửa xe xuống.
“Cô lên xe đi, tiện đường đưa cô về”
Giang Vân Ni thờ dài nhìn đường cũng đã tắt đèn gần hết mà cô thân con gái một mình đi lại giờ này cũng nguy hiểm, thôi thì có còn hơn không lên tạm chuyến xe quá giang về cũng không mất mát gì.
Giang Vân Ni liền lên xe của Ngôn Triết Kì về, đối với người ngồi bên cạnh thì cô không cảm thấy một chút ngại nhưng cũng không có quá thân quen dường như hai người chỉ là đối tác làm ăn đôi bên cùng có lợi.
“Tại sao cô không đồng ý Andy là nam chính” Ngôn Triết Kì hỏi
“Hôm casting thì tôi thấy cậu ấy là người vẫn còn có điều gì có chưa thể thoát thoát ra, tôi muốn cậu ấy là nam phụ vì nhân vật nam phụ cũng giống cậu ấy, qua vài lần nói chuyện rồi nên tôi rất chắc chắn”
“ Hai người đã nói chuyện?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã tình cờ leo núi và gặp nhau”
Nghe đến đây Ngôn Triết Kì liền thấy hơi nóng cơ thể, hóa ra anh tìm mọi cách để thử đến gần cô nhưng vì cũng do quá bận nên không thể nào cũng có cách được vậy mà đã bị hớt tay trên rồi sao, nhìn ánh mắt long lanh khi cô nói về Andy khiến Ngôn Triết Kì cảm thấy không can lòng, lại còn có chút sợ hãi nữa chứ.
Đưa Giang An Ni về nhà, khi cô đã chào hỏi đi được một vài bước thì người ngồi sau xe liền hạ kính.
“Cô Giang, chúc ngủ ngon!”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon!” Giang Vân Ni cười đáp lại.
Phải khi nhìn cô đã vào hẳn nhà rồi thì mới cho xe đi. Ngôn Triết Kì suy tư khi thấy mọi cảm xúc trang Giang Vân Ni đều xuất phát từ tình cảm. Đúng vậy, chính xác không phải là bây giờ mà từ trước cô ấy vẫn vậy, không khác gì hết, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên xuất hiện ấy.
“Chào Author đáng quý của tôi, đây là một món quà nhỏ mà tôi gửi tới Author đáng quý, mong là Author đáng quý sẽ thích nó – Fan đáng quý gửi tặng!!!”
Hóa ra là fan của cô đã tặng, nhưng sao lại trùng hợp là thương hiệu mà cô đã vào mà không mua ngày hôm qua, có lẽ nào….Giang Vân Ni vội mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc túi được gói kín bằng một lớp giấy thơm màu trắng nữa, đúng như cô dự đoán, chính là chiếc túi xinh xẻo mà cô rất rất thích.
“Trời ơi, sao lại có thể tâm lý tương thông như thế này?Thật muốn biết bạn fan hiểu mình đó là ai quá, nếu biết được mình sẽ cảm ơn bạn ngàn vạn lên rồi sáng tác theo chính ý của bạn một tác phẩm tặng bạn ấy quá!!!”
Giang Vân Ni cảm thấy xúc động vô bờ bến, thật sự rất muốn cảm ơn bạn fan đó nên liền lên mang xã hội up một chiếc status “Tìm fan”, ngắm nghía cả buổi vẫn không quên là phải lên núi thăm mẹ, ngày hôm qua đã không lên rồi thật sự cô rất nhớ mẹ, không biết vì sao tuy đã lớn rồi nhưng cô vẫn có cảm giác nhớ nhung mẹ mỗi ngày, một ngày không tới thăm liền sẽ đều bứt rứt khó chịu và cảm thấy có lỗi nhất nhiều nữa.
Giang Vân Ni như mọi khi đều sẽ hoạt động cơ thể rồi mới bắt đầu leo núi, con núi này vốn dĩ không quá cao, dễ đi thì cũng không hẳn nhưng đường lên đã được cải tạo thành bậc thang đá lại rất nhỏ hẹp và dốc vì vậy cũng không được quá chủ quan khi leo.
Cô thấy ở đằng xa, một người mặc nguyên cả một cây đen đang đứng ở bậc dốc đầu tiền nhìn xuống cô, Giang Vân Ni nheo mắt để nhận ra sự bất thường đó, là ai đang nhìn mình, có ý đồ gì sao nhưng sau khi người đó bước xuống cô liền nhận ra đó chính là Dịch Dương.
“Ngày hôm nay tôi đợi cô hơi lâu nên đã quyết định leo trước, chỉ là không ngờ được một đoạn rồi liền nhìn thấy cô”
“Chào, nhưng sao cậu không tiếp tục leo lên?”
“Vì tôi muốn cùng cô leo lên mà!”
Hai người cùng nhau leo, rõ ràng đều mới biết nhau nhưng lại có cảm giác gì đấy đã như thân thiết từ rất lâu rồi vì khi nói chuyện đều mang tính rất chữa lành, phải chăng họ đều nhận ra trong đôi mắt nhau chất chứa điều gì đó.
“Cô nghĩ, liệu tôi có được vào vai nào trong bộ phim sắp tới không?”
“Ừm, tôi đã nói rồi, tôi sẽ luôn dành 1 phiếu cho cậu?”
“Nhưng hôm đó, cảm xúc của tôi không bị lố quá chứ?”
“Có thể là như vậy nhưng rất thật, đó là điều mà không chỉ người làm phim muốn tìm kiếm mà chính độc giả cũng vậy sao?Tôi thấy lưu lượng bây giờ mấy ai là thực lực cơ chứ nhưng nếu người vừa có lực thực thì lại không quá nhiều lưu lượng, chỉ là luôn khiến khán giả ấn tượng nhất”
“Tôi có thể coi đây chính là một lời khen được
không?”
“Được chứ! Vì tôi vốn dị không biết bình phẩm, tốt khen thì xấu chê thôi. Ngày xưa khi ba tôi còn sống, luôn bảo tôi rằng cuộc đời này rất ngắn ngủi, hãy làm điều mà mình cảm thấy thoải mái nhất, đừng ngượng ép bản thân vì điều đó làm mình không hề thấy vui”
Đi tiếp được một đoạn khá xa thì bên rìa rừng có rất nhiều cây mận, Giang Vân Ni liền chạy tới hái một trái, lau lau qua lớp phấn ở bên ngoài vỏ rồi cắn một miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thực sự ngọt, mau lại đây ăn thử đi!”
Dịch Dương cũng đi tới, đón lấy một trái trên tay Giang Vân Ni rồi cắn một miếng, thật ra nó không hề quá ngọt nhưng lại hơi mang một vị chua rồi chát nhẹ, cảm giác nó giống cuộc đời này đều có chua, có ngọt và có cả chát nữa, tất cả hòa quyện lại thành một vị khó thể nói rõ được thành lời.
Nhìn thấy Dịch Dương đang mải suy nghĩ điều gì đó, Giang Vân Ni liền hỏi
“Cậu thích nhân vật nào nhất trong tác phẩm của tôi?”
“Chính là nam chính Từ Nhất Dương( Nhân vật trong chính tác phẩm chuyển thể) bởi vì đó là một người rất dũng cảm, rất gan dạ, luôn không ngại mọi trắc trở để tìm thấy người mình yêu…”
“Đúng, chính xác tôi đã khắc họa nhân vật này chính là dựa trên những tiêu chuẩn đó, nhưng nam phụ cũng không tệ, cậu ta là người mà ai nhìn vào cũng sẽ thấy chính xác là nhát gan, đơn độc cuối cùng lại vì người mình yêu mà không tiếc bất cứ thứ gì,…”
“Đúng nhưng tôi muốn là một người đã mang trong mình sự kiên định còn vẻ nhút nhát thì…”
“Nhút nhát thì sao?Nhút nhát nhưng không hèn đến phút cuối cùng!”
Dịch Dương quay lại nhìn ánh mắt có vẻ đầy tự hào dành cho nam phụ, rồi lại cắn một miếng mận quay người bước tiếp lên dốc.
…
Hôm nay là buổi họp những nhân sự cốt cán sẽ đảm nhận những vai trò quan trọng trong đoàn làm phim sắp tới, buổi họp chính thức này cũng sẽ có mặt của Ngôn Triết Kì.
Về phần kịch bản đã được Ngôn Triết Kì và đạo diễn đã thông qua, cảm thấy vô cùng hứng thú với dự án lần này, đặc biệt là đạo diễn, để mời được vị đạo diễn này thì cũng không hề dễ chút nào mà có chút may mắn vì chính vị đạo diễn này cũng cảm thấy rất hứng thú.
Tiếp theo là đến phần quan trọng nhất, vị trí diễn viên chính phụ cho bộ phim này. Đạo diễn có vẻ là hào hứng nhất nên đã khái quát một hồi rồi đưa ra ý kiến.
“Theo tôi thấy, đây là một kịch bản mang hướng trẻ vậy nên sẽ chọn những gương mặt diễn viên trẻ, sau buổi casting tôi đã chọn ra được kha khá gương mặt phù hợp cho vai nam chính lần này, chính là Andy còn về phần nữ chính, tôi thấy diễn viên trẻ rất hot gần đây Lộ Lộ rất hợp cho vai diễn này”
“ừm tôi cũng thấy vậy!”
“Tôi cũng nghĩ vậy, trong buổi casting Andy thực sự rất xuất sắc”
…
Gần như ai có mặt trong buổi casting đều chọn Andy cho vai nam chính vì thực sự anh rất rất xuất sắc chỉ có duy nhất có người đi ngược lại số đông.
“Tôi không đồng ý!”
Chính là Giang Vân Ni, tác giả và cũng là biên kịch chính của dự án này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi biết sẽ có nhiều người phản đối nhưng theo tôi, cậu ấy thực sự hợp với vị trí nam phụ hơn. Hãy để nam chính cho người khác”
Một luồng ý kiến quyết liệt đã được đưa ra trong suốt buổi họp, phải đến hơn 10h tối nhưng vẫn chưa đi đến được kết quả thống nhất nên quyết định sẽ có thêm một buổi họp nữa. Trong buổi họp, Giang Vân Ni đã bị đạo diễn chỉ trích nặng lời là người không có chuyên môn, con mắt nhìn không chuẩn nhưng biết sao giờ, cô chính là tác giả của tác phẩm đó, mẹ đẻ ra từng nhân vật chẳng lẽ lại không thể chọn được một người phù hợp được hay sao.
Tối muộn làm cô đứng ngoài công ty bắt xe mãi mà vẫn không thể bắt được, mỗi lần đặt xe đều nói rằng không có xe hoặc xa không thể đón của bác tài, thực sự không biết phải làm sao chỉ biết thở dài quyết định đi bộ về nhà vậy nhưng nhà cô cách đây cũng đến hơn 5km, về được đến nhà cũng hơn 12h mất.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu vào làm Giang Vân Ni bất giác quay lại nhìn. Là một chiếc xe Land Rover màu xám tro vô cùng sang trọng. Chiếc xe đó dừng lại, người trong xe liền hạ cửa kính, là thư kí An
“Cô Giang, cô chưa bắt được xe sao?”
“À vâng, tôi bắt mãi mà không có chuyến”
Người ngồi đằng sau không ai khác chính là Ngôn Triết Kì đã hạ cửa xe xuống.
“Cô lên xe đi, tiện đường đưa cô về”
Giang Vân Ni thờ dài nhìn đường cũng đã tắt đèn gần hết mà cô thân con gái một mình đi lại giờ này cũng nguy hiểm, thôi thì có còn hơn không lên tạm chuyến xe quá giang về cũng không mất mát gì.
Giang Vân Ni liền lên xe của Ngôn Triết Kì về, đối với người ngồi bên cạnh thì cô không cảm thấy một chút ngại nhưng cũng không có quá thân quen dường như hai người chỉ là đối tác làm ăn đôi bên cùng có lợi.
“Tại sao cô không đồng ý Andy là nam chính” Ngôn Triết Kì hỏi
“Hôm casting thì tôi thấy cậu ấy là người vẫn còn có điều gì có chưa thể thoát thoát ra, tôi muốn cậu ấy là nam phụ vì nhân vật nam phụ cũng giống cậu ấy, qua vài lần nói chuyện rồi nên tôi rất chắc chắn”
“ Hai người đã nói chuyện?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã tình cờ leo núi và gặp nhau”
Nghe đến đây Ngôn Triết Kì liền thấy hơi nóng cơ thể, hóa ra anh tìm mọi cách để thử đến gần cô nhưng vì cũng do quá bận nên không thể nào cũng có cách được vậy mà đã bị hớt tay trên rồi sao, nhìn ánh mắt long lanh khi cô nói về Andy khiến Ngôn Triết Kì cảm thấy không can lòng, lại còn có chút sợ hãi nữa chứ.
Đưa Giang An Ni về nhà, khi cô đã chào hỏi đi được một vài bước thì người ngồi sau xe liền hạ kính.
“Cô Giang, chúc ngủ ngon!”
“Vâng, chúc anh ngủ ngon!” Giang Vân Ni cười đáp lại.
Phải khi nhìn cô đã vào hẳn nhà rồi thì mới cho xe đi. Ngôn Triết Kì suy tư khi thấy mọi cảm xúc trang Giang Vân Ni đều xuất phát từ tình cảm. Đúng vậy, chính xác không phải là bây giờ mà từ trước cô ấy vẫn vậy, không khác gì hết, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như ngày đầu tiên xuất hiện ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro