Hài Lòng
Hoàn Nhĩ WR
2024-10-09 19:00:01
Phía đạo diễn điều hành chỉ là chiếc đàn dương cầm màu trắng được đặt chính giữa bậc thềm sảnh triển lãm của cửa hàng nhạc cụ.
Dưới ánh đèn sân khấu, cây đàn dương cầm màu trắng mang đến cho người ta một loại cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám chơi đùa.
Nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đã sớm đi tới, sau khi đạo diễn điều hành nói xong lời này, ánh mắt của nhân viên cửa hàng rơi lên trên người Giang Sắt, chứa ý dò xét.
Đạo diễn điều hành nâng cổ tay nhìn một chút, rồi thúc giục một câu:
"Chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã đến chưa? Mười lăm phút trước đạo diễn Triệu đã gọi điện đến thông báo qua, ngài ấy sẽ đến trước chín giờ.”
Một người đàn ông nhỏ gầy ở một bên liền đứng lên trả lời:
"Ba phút trước đã gọi điện thoại tới, người đã ở cửa trung tâm mua sắm rồi."
Vừa dứt lời, từ ở một nơi không xa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu (stylist) xách rương đi theo người trong đoàn làm phim chạy tới bên này.
Lúc này đạo diễn điều hành cũng không còn tâm trí để nói chuyện với mấy người, nhìn thời gian một chút, rồi lệnh cho mấy người dẫn Giang Sắt đi xuống trang điểm hóa trang trước.
Mặc dù chỉ là một nhân vật không lộ mặt, nhưng đoàn làm phim lại vô cùng coi trọng, chỉ riêng trang phục đã chuẩn bị hơn bảy tám bộ.
Nhà tạo mẫu lấy mấy cái váy ướm lên người Giang Sắt, rồi lại cầm một cái áo sơ mi, vẻ mặt có chút do dự.
Một tay nhà tạo mẫu cầm một chiếc váy màu vàng nhạt, một tay cầm áo sơ mi trắng:
"Hôm cô thử kính, Akin nói cô mặc áo sơ mi trắng, mà đạo diễn Triệu đối với chuyện này rất hài lòng."
Nhà tạo mẫu ngước đầu nhìn thoáng qua Giang Sắt:
"Nếu không thử áo sơ mi trước, nếu đạo diễn Triệu nói không được, đến lúc đó lại thay."
Nhân vật này được Triệu Nhượng nhìn chằm chằm khá chặt, vì vậy cũng khiến nhà tạo mẫu lo lắng đến lúc đó tạo hình lại khiến Triệu Nhượng không hài lòng, bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, chọn một phương pháp linh hoạt, để Giang Sắt thay áo sơ mi trước.
Áo sơ mi là do một thương hiệu Ý tài trợ đưa tới, sau khi Giang Sắt thay xong, nhà tạo mẫu vừa cài nút cho cô, vừa khen ngợi không dứt.
Thiết kế cổ trụ làm nổi bật khí chất của Giang Sắt, đồng thời hoàn hảo phô ra lợi thế chiếc cổ mảnh khảnh của Giang Sắt.
Nhà tạo mẫu nhìn thoáng qua vóc người Giang Sắt, xoay người chọn một chiếc quần jean có kích cỡ phù hợp, có chút hâm mộ nói:
"Dáng người của ngài thật tốt."
Cô nàng làm tạo hình quanh năm suốt tháng, nên chỉ cần liếc mắt nhìn vóc người Giang Sắt một cái, là có thể đại khái đoán được Giang Sắt mặc cỡ bao nhiêu.
Bộ ngực Giang Sắt không tính là mười phần đầy đặn, nhưng nội y lỗi thời không thể che giấu được bộ ngực hoàn mỹ của thiếu nữ, da thịt trắng nõn nà, óng ánh như ngọc.
Đường nét trên cánh tay cô cũng rất đẹp, không phải mỹ nhân gầy như củi, mà sau khi mặc quần áo xong lại trông thon thả có da có thịt.
Nhất là sau khi mặc vào quần jean, rồi cài áo vào trong quần, lộ ra vòng eo tinh tế cùng mông cong đầy đặn.
Nhà tạo mẫu không nhịn được, đưa tay sờ soạng: "Thật hâm mộ.”
Dáng người cô cao gầy, đôi chân lại đặc biệt dài, thẳng tắp thon thả, thực rất thích hợp để mặc quần jean.
Giang Sắt có chút không nói nên lời. Nhà tạo mẫu chỉnh sửa toàn bộ quần áo cho cô, rồi cùng cô ra khỏi phòng thay đồ.
Hôm nay không cần lộ mặt, chuyên gia trang điểm vốn chỉ muốn đánh một lớp nền mỏng cho Giang Sắt, nhưng cô còn trẻ, làn da cũng rất tốt, hơn nữa làn da rất trắng. Chuyên gia trang điểm đánh phấn nền lên tay mình, sau khi so sánh với màu da của Giang Sắt một chút, thì cắn răng, từ bỏ ý định bôi phấn nền cho cô, chỉ cầm son bóng bôi lên môi cô một lớp màu hồng nhạt, rồi lập tức cầm lấy lược.
Giang Sắt chọn quần áo đơn giản, vì vậy để phù hợp với trang phục, khi chải đầu, nhà tạo mẫu kéo mái tóc dài của cô lên, búi thành búi tròn.
Lúc chỉnh sửa xong đi ra, thì đạo diễn Triệu Nhượng đã tới, đang nói chuyện với đạo diễn điều hành. Khi nhìn thấy Giang Sắt, trong mắt Triệu Nhượng lộ ra vẻ hài lòng.
Ông vẫy vẫy tay với Giang Sắt, lại ra hiệu cho trợ lý cầm một tập tài liệu ra, rồi rút ra một tờ giấy:
"Tranh thủ lúc Thôi Hưng chưa tới, cô luyện một chút."
Phía trên là một bản nhạc (sheet nhạc), hẳn là nhạc nền phim "Bức thư tình thứ chín mươi chín". Ngày đó Giang Sắt có thể đàn "Star Sky" [1], chứng minh bản thân cô cũng có hiểu biết nhất định về đàn dương cầm.
[1] Star Sky (Bầu trời đầy sao) của nghệ sĩ dương cầm Richard Clayderman
"Thử trước một lần, nếu có chỗ nào không hiểu thì để người ta dạy cho cô."
Triệu Nhượng chỉ chỉ nhân viên của cửa hàng nhạc cụ Steinway. Sau khi nói xong lời này, điện thoại di động trong tay ông vang lên, ông đưa bản nhạc phối cho Giang Sắt, nhìn Giang Sắt đi theo nhân viên ngồi xuống trước mặt một cây dương cầm, vừa vặn đưa lưng về phía ông.
Nếu chỉ chọn bóng lưng, thì Giang Sắt đã quá phù hợp với nhân vật "nữ thần" của Lý Thanh Dương do Thôi Hưng thủ vai trong phim.
Cô vẫn còn trẻ, hơi thở thanh xuân dào dạt, cách ống kính cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều khó có được chính là cô không bị lép vế trước ngoại hình xuất sắc của mình, mà ngược lại có khí chất rất đặc biệt, vừa vặn phù hợp với cảm giác mà Triệu Nhượng muốn, vừa đẹp lại có duyên.
Nhưng Triệu Nhượng vẫn hy vọng cô vừa có ngoại hình, đồng thời lại có nét đẹp nội tâm khiến người khác nhìn cô với một con mắt khác.
Ông làm chủ ống kính nhiều năm, vì vậy rất nắm chắc tâm lý người xem. Nếu như lần này, trong phim, Giang Sắt có thể tự mình đánh đàn, quay được âm gốc, chứ không phải do chế tác hậu kỳ, thì lúc tuyên truyền phim sẽ có chỗ tốt đối với cô.
Ngày thử vai, Triệu Nhượng từng nghe cô chơi một khúc đàn, sau đó cũng hỏi qua nhân viên công tác, chắc hẳn Giang Sắt đã từng học qua dương cầm một khoảng thời gian dài, vì vậy đánh một khúc nhạc là không có vấn đề gì.
Nhưng khó ở chỗ cô có thể bi luống cuống hay không.
Mặc dù phần lớn những người vào nghề này phần lớn có tố chất tâm lý tương đối cao, nhưng tình huống hôm nay thì khác.
Đây là khu phố thương mại phồn hoa nhất Đế Đô Hoa Hạ, địa điểm quay phim hôm nay là trong cửa hàng nhạc cụ của trung tâm mua sắm, trong này mỗi chiếc đàn dương cầm đều được chế tác thủ công, vô cùng đắt đỏ.
Xuyên qua cửa kính của cửa hàng là có thể nhìn thấy giá của những cây đàn dương cầm này, đủ để ép lui những người không đủ kinh nghiệm.
Nhân viên bán hàng mặc trang phục tinh xảo, đã trải qua đào tạo đặc biệt, nên có lễ nghi xuất chúng, điều này vô hình trung cũng tạo áp lực cho người khác.
Nhất là trước khi đánh đàn, bất luận là đạo diễn hay nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đều nhắc nhở nhiều lần với Giang Sắt về sự quý giá của cây đàn dương cầm. Nếu cô có áp lực tâm lý, sẽ dễ dàng bị bó tay bó chân, mười phần ưu điểm trước đó, đến lúc đó chỉ sợ chỉ vì hoảng hốt mà phát huy được có năm phần, chưa chắc sẽ quay ra khung hình làm cho Triệu Nhượng hài lòng trọn vẹn.
Triệu Nhượng một mặt nhận điện thoại của trợ lý, một mặt vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Sắt, nhìn cô dành thời gian nghiên cứu bản nhạc, bên cạnh có nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đang cúi đầu nói chuyện với cô. Giang Sắt đưa lưng về phía Triệu Nhượng, vì vậy ông không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không biết lúc này có phải cô đang hoảng hốt hay không.
Ngược lại bóng lưng quả thật rất đẹp, dưới ánh đèn thiếu nữ tư thế ngồi đoan chính, eo nhỏ vai hẹp.
Sau một khắc, Giang Sắt trực tiếp để tay rơi xuống phím đàn, đánh ra nốt nhạc.
Khi nghe tiếng đàn đầu tiên vang lên, Triệu Nhượng thở phào nhẹ nhõm, người mới này dưới sự chú ý của nhân viên cửa hàng Steinway, vẫn có thể thản nhiên đánh ra khúc nhạc, trấn áp sân khấu.
"Alo, alo, đạo diễn Triệu..." Người của công ty Thụy Hòa ở đầu dây bên kia vì không nghe thấy Triệu Nhượng nói chuyện, nên liên tục gọi vài tiếng.
Theo tiếng đàn dương cầm vang lên, Triệu Nhượng chú ý tới Giang Sắt thậm chí còn dừng lại ở giữa chừng để nghiên cứu bản nhạc một lúc, thì cuối cùng cũng yên tâm.
"Tôi đang nghe." Ông mỉm cười, cầm điện thoại di động, đứng dậy: "Vừa rồi có chút việc...”
Dưới ánh đèn sân khấu, cây đàn dương cầm màu trắng mang đến cho người ta một loại cảm giác chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám chơi đùa.
Nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đã sớm đi tới, sau khi đạo diễn điều hành nói xong lời này, ánh mắt của nhân viên cửa hàng rơi lên trên người Giang Sắt, chứa ý dò xét.
Đạo diễn điều hành nâng cổ tay nhìn một chút, rồi thúc giục một câu:
"Chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu đã đến chưa? Mười lăm phút trước đạo diễn Triệu đã gọi điện đến thông báo qua, ngài ấy sẽ đến trước chín giờ.”
Một người đàn ông nhỏ gầy ở một bên liền đứng lên trả lời:
"Ba phút trước đã gọi điện thoại tới, người đã ở cửa trung tâm mua sắm rồi."
Vừa dứt lời, từ ở một nơi không xa liền truyền đến một chuỗi tiếng bước chân dồn dập, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu (stylist) xách rương đi theo người trong đoàn làm phim chạy tới bên này.
Lúc này đạo diễn điều hành cũng không còn tâm trí để nói chuyện với mấy người, nhìn thời gian một chút, rồi lệnh cho mấy người dẫn Giang Sắt đi xuống trang điểm hóa trang trước.
Mặc dù chỉ là một nhân vật không lộ mặt, nhưng đoàn làm phim lại vô cùng coi trọng, chỉ riêng trang phục đã chuẩn bị hơn bảy tám bộ.
Nhà tạo mẫu lấy mấy cái váy ướm lên người Giang Sắt, rồi lại cầm một cái áo sơ mi, vẻ mặt có chút do dự.
Một tay nhà tạo mẫu cầm một chiếc váy màu vàng nhạt, một tay cầm áo sơ mi trắng:
"Hôm cô thử kính, Akin nói cô mặc áo sơ mi trắng, mà đạo diễn Triệu đối với chuyện này rất hài lòng."
Nhà tạo mẫu ngước đầu nhìn thoáng qua Giang Sắt:
"Nếu không thử áo sơ mi trước, nếu đạo diễn Triệu nói không được, đến lúc đó lại thay."
Nhân vật này được Triệu Nhượng nhìn chằm chằm khá chặt, vì vậy cũng khiến nhà tạo mẫu lo lắng đến lúc đó tạo hình lại khiến Triệu Nhượng không hài lòng, bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, chọn một phương pháp linh hoạt, để Giang Sắt thay áo sơ mi trước.
Áo sơ mi là do một thương hiệu Ý tài trợ đưa tới, sau khi Giang Sắt thay xong, nhà tạo mẫu vừa cài nút cho cô, vừa khen ngợi không dứt.
Thiết kế cổ trụ làm nổi bật khí chất của Giang Sắt, đồng thời hoàn hảo phô ra lợi thế chiếc cổ mảnh khảnh của Giang Sắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà tạo mẫu nhìn thoáng qua vóc người Giang Sắt, xoay người chọn một chiếc quần jean có kích cỡ phù hợp, có chút hâm mộ nói:
"Dáng người của ngài thật tốt."
Cô nàng làm tạo hình quanh năm suốt tháng, nên chỉ cần liếc mắt nhìn vóc người Giang Sắt một cái, là có thể đại khái đoán được Giang Sắt mặc cỡ bao nhiêu.
Bộ ngực Giang Sắt không tính là mười phần đầy đặn, nhưng nội y lỗi thời không thể che giấu được bộ ngực hoàn mỹ của thiếu nữ, da thịt trắng nõn nà, óng ánh như ngọc.
Đường nét trên cánh tay cô cũng rất đẹp, không phải mỹ nhân gầy như củi, mà sau khi mặc quần áo xong lại trông thon thả có da có thịt.
Nhất là sau khi mặc vào quần jean, rồi cài áo vào trong quần, lộ ra vòng eo tinh tế cùng mông cong đầy đặn.
Nhà tạo mẫu không nhịn được, đưa tay sờ soạng: "Thật hâm mộ.”
Dáng người cô cao gầy, đôi chân lại đặc biệt dài, thẳng tắp thon thả, thực rất thích hợp để mặc quần jean.
Giang Sắt có chút không nói nên lời. Nhà tạo mẫu chỉnh sửa toàn bộ quần áo cho cô, rồi cùng cô ra khỏi phòng thay đồ.
Hôm nay không cần lộ mặt, chuyên gia trang điểm vốn chỉ muốn đánh một lớp nền mỏng cho Giang Sắt, nhưng cô còn trẻ, làn da cũng rất tốt, hơn nữa làn da rất trắng. Chuyên gia trang điểm đánh phấn nền lên tay mình, sau khi so sánh với màu da của Giang Sắt một chút, thì cắn răng, từ bỏ ý định bôi phấn nền cho cô, chỉ cầm son bóng bôi lên môi cô một lớp màu hồng nhạt, rồi lập tức cầm lấy lược.
Giang Sắt chọn quần áo đơn giản, vì vậy để phù hợp với trang phục, khi chải đầu, nhà tạo mẫu kéo mái tóc dài của cô lên, búi thành búi tròn.
Lúc chỉnh sửa xong đi ra, thì đạo diễn Triệu Nhượng đã tới, đang nói chuyện với đạo diễn điều hành. Khi nhìn thấy Giang Sắt, trong mắt Triệu Nhượng lộ ra vẻ hài lòng.
Ông vẫy vẫy tay với Giang Sắt, lại ra hiệu cho trợ lý cầm một tập tài liệu ra, rồi rút ra một tờ giấy:
"Tranh thủ lúc Thôi Hưng chưa tới, cô luyện một chút."
Phía trên là một bản nhạc (sheet nhạc), hẳn là nhạc nền phim "Bức thư tình thứ chín mươi chín". Ngày đó Giang Sắt có thể đàn "Star Sky" [1], chứng minh bản thân cô cũng có hiểu biết nhất định về đàn dương cầm.
[1] Star Sky (Bầu trời đầy sao) của nghệ sĩ dương cầm Richard Clayderman
"Thử trước một lần, nếu có chỗ nào không hiểu thì để người ta dạy cho cô."
Triệu Nhượng chỉ chỉ nhân viên của cửa hàng nhạc cụ Steinway. Sau khi nói xong lời này, điện thoại di động trong tay ông vang lên, ông đưa bản nhạc phối cho Giang Sắt, nhìn Giang Sắt đi theo nhân viên ngồi xuống trước mặt một cây dương cầm, vừa vặn đưa lưng về phía ông.
Nếu chỉ chọn bóng lưng, thì Giang Sắt đã quá phù hợp với nhân vật "nữ thần" của Lý Thanh Dương do Thôi Hưng thủ vai trong phim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vẫn còn trẻ, hơi thở thanh xuân dào dạt, cách ống kính cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều khó có được chính là cô không bị lép vế trước ngoại hình xuất sắc của mình, mà ngược lại có khí chất rất đặc biệt, vừa vặn phù hợp với cảm giác mà Triệu Nhượng muốn, vừa đẹp lại có duyên.
Nhưng Triệu Nhượng vẫn hy vọng cô vừa có ngoại hình, đồng thời lại có nét đẹp nội tâm khiến người khác nhìn cô với một con mắt khác.
Ông làm chủ ống kính nhiều năm, vì vậy rất nắm chắc tâm lý người xem. Nếu như lần này, trong phim, Giang Sắt có thể tự mình đánh đàn, quay được âm gốc, chứ không phải do chế tác hậu kỳ, thì lúc tuyên truyền phim sẽ có chỗ tốt đối với cô.
Ngày thử vai, Triệu Nhượng từng nghe cô chơi một khúc đàn, sau đó cũng hỏi qua nhân viên công tác, chắc hẳn Giang Sắt đã từng học qua dương cầm một khoảng thời gian dài, vì vậy đánh một khúc nhạc là không có vấn đề gì.
Nhưng khó ở chỗ cô có thể bi luống cuống hay không.
Mặc dù phần lớn những người vào nghề này phần lớn có tố chất tâm lý tương đối cao, nhưng tình huống hôm nay thì khác.
Đây là khu phố thương mại phồn hoa nhất Đế Đô Hoa Hạ, địa điểm quay phim hôm nay là trong cửa hàng nhạc cụ của trung tâm mua sắm, trong này mỗi chiếc đàn dương cầm đều được chế tác thủ công, vô cùng đắt đỏ.
Xuyên qua cửa kính của cửa hàng là có thể nhìn thấy giá của những cây đàn dương cầm này, đủ để ép lui những người không đủ kinh nghiệm.
Nhân viên bán hàng mặc trang phục tinh xảo, đã trải qua đào tạo đặc biệt, nên có lễ nghi xuất chúng, điều này vô hình trung cũng tạo áp lực cho người khác.
Nhất là trước khi đánh đàn, bất luận là đạo diễn hay nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đều nhắc nhở nhiều lần với Giang Sắt về sự quý giá của cây đàn dương cầm. Nếu cô có áp lực tâm lý, sẽ dễ dàng bị bó tay bó chân, mười phần ưu điểm trước đó, đến lúc đó chỉ sợ chỉ vì hoảng hốt mà phát huy được có năm phần, chưa chắc sẽ quay ra khung hình làm cho Triệu Nhượng hài lòng trọn vẹn.
Triệu Nhượng một mặt nhận điện thoại của trợ lý, một mặt vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Sắt, nhìn cô dành thời gian nghiên cứu bản nhạc, bên cạnh có nhân viên của cửa hàng nhạc cụ đang cúi đầu nói chuyện với cô. Giang Sắt đưa lưng về phía Triệu Nhượng, vì vậy ông không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cũng không biết lúc này có phải cô đang hoảng hốt hay không.
Ngược lại bóng lưng quả thật rất đẹp, dưới ánh đèn thiếu nữ tư thế ngồi đoan chính, eo nhỏ vai hẹp.
Sau một khắc, Giang Sắt trực tiếp để tay rơi xuống phím đàn, đánh ra nốt nhạc.
Khi nghe tiếng đàn đầu tiên vang lên, Triệu Nhượng thở phào nhẹ nhõm, người mới này dưới sự chú ý của nhân viên cửa hàng Steinway, vẫn có thể thản nhiên đánh ra khúc nhạc, trấn áp sân khấu.
"Alo, alo, đạo diễn Triệu..." Người của công ty Thụy Hòa ở đầu dây bên kia vì không nghe thấy Triệu Nhượng nói chuyện, nên liên tục gọi vài tiếng.
Theo tiếng đàn dương cầm vang lên, Triệu Nhượng chú ý tới Giang Sắt thậm chí còn dừng lại ở giữa chừng để nghiên cứu bản nhạc một lúc, thì cuối cùng cũng yên tâm.
"Tôi đang nghe." Ông mỉm cười, cầm điện thoại di động, đứng dậy: "Vừa rồi có chút việc...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro