Tin Tức
Hoàn Nhĩ WR
2024-10-09 19:00:01
Không ít người nghe xong lời này, cũng đánh trống rút lui.
"Vậy cũng đúng."
Nói cho cùng, kỳ thi Đại học cũng sắp tới, nếu như lãng phí thời gian đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình, cho dù là tìm ra khi nào đoàn làm phim đi tuyển diễn viên, thì một đám người cũng không chắc chắn sẽ được chọn.
Ngược lại, còn liên quan đến kỳ thi đại học sau đó, nghĩ như vậy, những người đang vây quanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng chuông tự học buổi sớm vang lên, mọi người tốp năm tốp ba lui về chỗ ngồi của mình. Lô Bảo Bảo cau mũi, kéo tay Giang Sắt:
"Bọn họ không đi, nhưng chúng ta thì đi chứ."
Cô nàng còn chưa hết hy vọng, mà kỳ thật Giang Sắt cũng bị lay động.
Chu Huệ đã tỏ thái độ, nếu cô muốn vào đại học, thì cô sẽ phải tự nghĩ cách trả học phí.
Nhưng rốt cuộc tìm công việc gì để có thể tiết kiệm được tiền học phí và tiền sinh hoạt trong vòng hai tháng thì cô còn chưa chắc chắn.
Nhưng nếu có thể có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền thì cũng tốt.
Chỉ là Giang Sắt nhìn Lô Bảo Bảo một cái, nhắc nhở nói:
"Sắp sửa phải thi đại học rồi, không phải cậu vừa mới nói ba mẹ cậu đã nói, nếu lần này thi không tốt, thì sẽ đánh chết cậu sao?”
"Chỉ nói mà thôi." Lúc trước nhắc tới chuyện này, Lô Bảo Bảo còn khóc lóc, lúc này đã không thèm để ý phất phất tay:
"Huống chi ba mẹ tớ cũng biết tình huống của tớ, bọn họ cũng không yêu cầu tớ có thể thi đậu, dù sao thành tích của hai chúng ta cũng không chênh nhau lắm."
Thành tích của cô nàng cũng bình thường. Khoa học xã hội và ngữ văn cũng tạm được, tiếng Anh và toán học thì kém một chút, chỉ có thể trong những ngày cuối cùng tạm thời cuống quýt đối phó, học thuộc lòng chính trị, lịch sử, địa lý, cứu vãn một ít điểm là được.
"Trường học của chúng cách không xa Đại học Điện ảnh và Truyền hình, ga tàu điện ngầm cũng cách không xa tàu điện ngầm, cũng chỉ cách có năm sáu ga. Buổi tôi sau khi tan học thì chúng ta lập tức đi, chỉ là hỏi thăm chút tin tức, cũng không mất nhiều thời gian.”
Lô Bảo Bảo năn nỉ:
"Đi chứ?"
Giang Sắt gật đầu, cô nàng thoáng cái liền đứng lên, làm điệu bộ chiến thắng: "YES!"
Vừa vặn giáo viên chủ nhiệm ôm một đống đồ tiến vào, đi tới cửa lớp học liền nhìn thấy một màn này, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm xuống:
"Lô Bảo Bảo!"
Các bạn học khác trong lớp đã sớm nhìn thấy bóng dáng giáo viên chủ nhiệm, lập tức cầm sách giả vờ lên chăm chú ôn tập, chỉ có Lô Bảo Bảo lúc trước tán gẫu với Giang Sắt, không chú ý đến tình hình ở cửa lớp học, lúc này bị điểm danh, sợ hãi co vai lại.
Giáo viên chủ nhiệm nặng nề giẫm bước tiến vào dạy dỗ, đánh "rầm" một tiếng đặt đống đồ trong tay lên bàn, học sinh trong phòng học đều không dám thở mạnh.
"Còn vài ngày nữa sẽ thi đại học, mà vẫn còn chưa thay đổi! Tôi thấy em nói tiếng Anh rất trơn tru, nhưng kiểm tra lần này, thành tích tiếng Anh của em cũng không tốt lắm, tổng số điểm là 150 điểm, mà em chỉ có 86 điểm! Viết từ, nghe, câu hỏi trắc nghiệm, em sai hơn một nửa!”
Cô càng nói càng tức giận, Lô Bảo Bảo bị khiển trách rất đáng thương, nhưng lại không dám hé miệng nói lời nào.
Lớp 12 của Giang Sắt, giáo viên tiếng Anh họ Lâm, kiêm chủ nhiệm lớp, tính cách nghiêm khắc, cẩn thận, khá có trách nhiệm.
Lúc này, cô lửa giận phừng phừng, lật một lúc trong đống bài kiểm tra, lấy ra bài của Lô Bảo Bảo.
"Em nhìn xem, đề này có tổng cộng năm mươi câu hỏi, em trả lời đúng còn chưa tới một nửa! Tiếng Anh là một môn học quan trọng, như em thì kỳ thi đại học phải làm sao bây giờ hả?”
Lớp học lặng ngắt như tờ, trong lòng mọi người đều có chút đồng tình với Lô Bảo Bảo bị giáo viên mắng đến mặt đỏ rần rần.
Gần đây Lô Bảo Bảo liên tục bị giáo viên chủ nhiệm bắt được nói chuyện trong lớp học, khiến cho vị giáo viên tiếng Anh này vô cùng bất mãn, sau khi quát mắng xong, mới nhịn lại lửa giận:
"Sau giờ học, em ở lại, chép từ bị sai mười lần cho đến khi em có thể học thuộc lòng thì thôi."
Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, trên mặt Lô Bảo Bảo nhất thời lộ ra thần sắc không còn gì luyến tiếc.
Lúc trước cô nàng mới hẹn với Giang Sắt, sau khi tan học, sẽ đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô dạo một vòng để thử vận may, xem có thể đụng phải đoàn làm phim "Biến giả thành thật" tuyển diễn viên, hoặc có thể hỏi thăm được một chút tin tức gì đó.
Nào biết lại xui xẻo như vậy, Giang Sắt mới đáp ứng mình, mình đã bị giáo sư tiếng Anh bắt được.
Trường học quy định mỗi ngày tan học lúc năm giờ, tự học từ tám giờ tối cho đến chín giờ thì tan học.
Nhưng sau khi lên lớp 12, học tập nặng nề, vốn là trường học quy định năm giờ tan học, nhưng bình thường giáo viên sẽ kéo dài đến sau năm giờ rưỡi, cô nàng vốn định sau khi tan học lúc năm giờ rưỡi sẽ lập tức chuồn đi với Giang Sắt, nhưng nếu bị bắt ở lại, thì khẳng định hôm nay không thể đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô được nữa.
Nghĩ đến chuyện này, mặt mày Lô Bảo Bảo y như đưa tang, nhìn Giang Sắt một cái, nhưng trước mặt giáo viên tiếng Anh, cũng không dám nói gì.
Giáo viên chủ nhiệm đã phát tác một trận, lúc này mới bắt đầu nhận xét về kết quả của kỳ thi thử lần này.
"Lần thi này, có người phát huy không tốt, có người lại phát huy vượt xa bình thường."
Lúc nói, ánh mắt chủ nhiệm như có như không đảo qua trên người Giang Sắt:
"Nhất là Giang Sắt, không chỉ có tiến bộ vượt bậc trong toán học và ngữ văn, mà ở môn tiếng Anh này phát huy càng xuất sắc hơn, có thể thấy được đã bỏ ra nỗ lực rất lớn.”
Thành tích của Giang Sắt nguyên thân cũng không tốt, tâm tư của "cô" không đặt ở học tập, sau khi Giang Sắt sống lại, thăm dò rõ tính cách của Giang Sắt, cũng không dám biểu hiện quá mức.
Nhưng chính vì vậy, giáo viên chủ nhiệm đã khen ngợi cô không ngớt, ngay cả sắc mặt vừa mới vì Lô Bảo Bảo mà vô cùng khó coi giờ cũng dịu đi rất nhiều.
Lô Bảo Bảo bị giữ lại, đương nhiên buổi tối sẽ không thể ra khỏi cổng trường được nữa. Buổi tối khi Giang Sắt tan học rời đi, cô nàng còn nước mắt lưng tròng, bộ dạng muốn cùng cô đi một đường, nhưng lại không dám.
"Mình đi xem thử, tìm hiểu đường trước, Mã Tĩnh Tĩnh nói cũng không thấy tin tức nói là hôm nay thử vai."
Giang Sắt an ủi cô nàng.
"Thi đại học còn có bốn ngày, cậu vẫn nên thi xong rồi nói sau."
Cô và Lô Bảo Bảo không giống nhau, năm đó khi cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đỗ Đệ nhất Học phủ Đế Đô với thành tích xuất sắc.
Cho dù đã cách nhiều năm, nhưng lần này sau khi thi, cô cũng hiểu rõ trong kỳ thi lần này, ba môn học chính không có vấn đề gì lớn, cô làm việc từ trước đến nay đều có kế hoạch, hai tuần trước đã soạn ra kiến thức trọng điểm hai môn lịch sử, địa lý.
Kỳ thi tuyển sinh đại học lần này cho dù không thể phát huy tốt như lúc là Phùng Nam, nhưng miễn cưỡng thi đỗ Đệ nhất Học phủ cũng sẽ không có quá nhiều khó khăn.
Cho nên cô lo lắng cũng không phải là thành tích, mà là chuyện phải nộp học phí.
Đệ nhất Học phủ có hỗ trợ nhất định đối với học sinh có biểu hiện xuất sắc, nhưng thời gian cô trở thành Giang Sắt quá ngắn, theo biểu hiện hiện tại của cô, có thể đạt được cơ hội hỗ trợ là quá nhỏ, hết thảy còn phải dựa vào chính bản thân cô cố gắng mới được.
Giang Sắt trước đây cũng từng nghe qua Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô.
Nơi này hàng năm đều sẽ tuyển một lượng lớn soái ca mỹ nữ vào trường, đôi khi thậm chí còn thấy không ít sao nhí trẻ tuổi thành danh nhập học.
Hơn nữa trường học có quy định, ngoại trừ năm nhất không thể đi diễn ra, thì sinh viên năm ba đã có thể bắt đầu nhận diễn, cho nên trong trường càng không thiếu ngôi sao.
Trong thời gian tuyển sinh của trường sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh, đến lúc đó trên thông tin trên tạp chí đều ngập tràn tin tức về khung cảnh ở Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô, thậm chí nếu may mắn còn được phóng viên chụp trúng, đưa tin.
Trong khuôn viên trường cũng có rất nhiều học sinh ra vào, so với trường trung học, bầu không khí ở đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Vậy cũng đúng."
Nói cho cùng, kỳ thi Đại học cũng sắp tới, nếu như lãng phí thời gian đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình, cho dù là tìm ra khi nào đoàn làm phim đi tuyển diễn viên, thì một đám người cũng không chắc chắn sẽ được chọn.
Ngược lại, còn liên quan đến kỳ thi đại học sau đó, nghĩ như vậy, những người đang vây quanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng chuông tự học buổi sớm vang lên, mọi người tốp năm tốp ba lui về chỗ ngồi của mình. Lô Bảo Bảo cau mũi, kéo tay Giang Sắt:
"Bọn họ không đi, nhưng chúng ta thì đi chứ."
Cô nàng còn chưa hết hy vọng, mà kỳ thật Giang Sắt cũng bị lay động.
Chu Huệ đã tỏ thái độ, nếu cô muốn vào đại học, thì cô sẽ phải tự nghĩ cách trả học phí.
Nhưng rốt cuộc tìm công việc gì để có thể tiết kiệm được tiền học phí và tiền sinh hoạt trong vòng hai tháng thì cô còn chưa chắc chắn.
Nhưng nếu có thể có thêm nhiều cơ hội kiếm tiền thì cũng tốt.
Chỉ là Giang Sắt nhìn Lô Bảo Bảo một cái, nhắc nhở nói:
"Sắp sửa phải thi đại học rồi, không phải cậu vừa mới nói ba mẹ cậu đã nói, nếu lần này thi không tốt, thì sẽ đánh chết cậu sao?”
"Chỉ nói mà thôi." Lúc trước nhắc tới chuyện này, Lô Bảo Bảo còn khóc lóc, lúc này đã không thèm để ý phất phất tay:
"Huống chi ba mẹ tớ cũng biết tình huống của tớ, bọn họ cũng không yêu cầu tớ có thể thi đậu, dù sao thành tích của hai chúng ta cũng không chênh nhau lắm."
Thành tích của cô nàng cũng bình thường. Khoa học xã hội và ngữ văn cũng tạm được, tiếng Anh và toán học thì kém một chút, chỉ có thể trong những ngày cuối cùng tạm thời cuống quýt đối phó, học thuộc lòng chính trị, lịch sử, địa lý, cứu vãn một ít điểm là được.
"Trường học của chúng cách không xa Đại học Điện ảnh và Truyền hình, ga tàu điện ngầm cũng cách không xa tàu điện ngầm, cũng chỉ cách có năm sáu ga. Buổi tôi sau khi tan học thì chúng ta lập tức đi, chỉ là hỏi thăm chút tin tức, cũng không mất nhiều thời gian.”
Lô Bảo Bảo năn nỉ:
"Đi chứ?"
Giang Sắt gật đầu, cô nàng thoáng cái liền đứng lên, làm điệu bộ chiến thắng: "YES!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa vặn giáo viên chủ nhiệm ôm một đống đồ tiến vào, đi tới cửa lớp học liền nhìn thấy một màn này, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm xuống:
"Lô Bảo Bảo!"
Các bạn học khác trong lớp đã sớm nhìn thấy bóng dáng giáo viên chủ nhiệm, lập tức cầm sách giả vờ lên chăm chú ôn tập, chỉ có Lô Bảo Bảo lúc trước tán gẫu với Giang Sắt, không chú ý đến tình hình ở cửa lớp học, lúc này bị điểm danh, sợ hãi co vai lại.
Giáo viên chủ nhiệm nặng nề giẫm bước tiến vào dạy dỗ, đánh "rầm" một tiếng đặt đống đồ trong tay lên bàn, học sinh trong phòng học đều không dám thở mạnh.
"Còn vài ngày nữa sẽ thi đại học, mà vẫn còn chưa thay đổi! Tôi thấy em nói tiếng Anh rất trơn tru, nhưng kiểm tra lần này, thành tích tiếng Anh của em cũng không tốt lắm, tổng số điểm là 150 điểm, mà em chỉ có 86 điểm! Viết từ, nghe, câu hỏi trắc nghiệm, em sai hơn một nửa!”
Cô càng nói càng tức giận, Lô Bảo Bảo bị khiển trách rất đáng thương, nhưng lại không dám hé miệng nói lời nào.
Lớp 12 của Giang Sắt, giáo viên tiếng Anh họ Lâm, kiêm chủ nhiệm lớp, tính cách nghiêm khắc, cẩn thận, khá có trách nhiệm.
Lúc này, cô lửa giận phừng phừng, lật một lúc trong đống bài kiểm tra, lấy ra bài của Lô Bảo Bảo.
"Em nhìn xem, đề này có tổng cộng năm mươi câu hỏi, em trả lời đúng còn chưa tới một nửa! Tiếng Anh là một môn học quan trọng, như em thì kỳ thi đại học phải làm sao bây giờ hả?”
Lớp học lặng ngắt như tờ, trong lòng mọi người đều có chút đồng tình với Lô Bảo Bảo bị giáo viên mắng đến mặt đỏ rần rần.
Gần đây Lô Bảo Bảo liên tục bị giáo viên chủ nhiệm bắt được nói chuyện trong lớp học, khiến cho vị giáo viên tiếng Anh này vô cùng bất mãn, sau khi quát mắng xong, mới nhịn lại lửa giận:
"Sau giờ học, em ở lại, chép từ bị sai mười lần cho đến khi em có thể học thuộc lòng thì thôi."
Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, trên mặt Lô Bảo Bảo nhất thời lộ ra thần sắc không còn gì luyến tiếc.
Lúc trước cô nàng mới hẹn với Giang Sắt, sau khi tan học, sẽ đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô dạo một vòng để thử vận may, xem có thể đụng phải đoàn làm phim "Biến giả thành thật" tuyển diễn viên, hoặc có thể hỏi thăm được một chút tin tức gì đó.
Nào biết lại xui xẻo như vậy, Giang Sắt mới đáp ứng mình, mình đã bị giáo sư tiếng Anh bắt được.
Trường học quy định mỗi ngày tan học lúc năm giờ, tự học từ tám giờ tối cho đến chín giờ thì tan học.
Nhưng sau khi lên lớp 12, học tập nặng nề, vốn là trường học quy định năm giờ tan học, nhưng bình thường giáo viên sẽ kéo dài đến sau năm giờ rưỡi, cô nàng vốn định sau khi tan học lúc năm giờ rưỡi sẽ lập tức chuồn đi với Giang Sắt, nhưng nếu bị bắt ở lại, thì khẳng định hôm nay không thể đi Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô được nữa.
Nghĩ đến chuyện này, mặt mày Lô Bảo Bảo y như đưa tang, nhìn Giang Sắt một cái, nhưng trước mặt giáo viên tiếng Anh, cũng không dám nói gì.
Giáo viên chủ nhiệm đã phát tác một trận, lúc này mới bắt đầu nhận xét về kết quả của kỳ thi thử lần này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lần thi này, có người phát huy không tốt, có người lại phát huy vượt xa bình thường."
Lúc nói, ánh mắt chủ nhiệm như có như không đảo qua trên người Giang Sắt:
"Nhất là Giang Sắt, không chỉ có tiến bộ vượt bậc trong toán học và ngữ văn, mà ở môn tiếng Anh này phát huy càng xuất sắc hơn, có thể thấy được đã bỏ ra nỗ lực rất lớn.”
Thành tích của Giang Sắt nguyên thân cũng không tốt, tâm tư của "cô" không đặt ở học tập, sau khi Giang Sắt sống lại, thăm dò rõ tính cách của Giang Sắt, cũng không dám biểu hiện quá mức.
Nhưng chính vì vậy, giáo viên chủ nhiệm đã khen ngợi cô không ngớt, ngay cả sắc mặt vừa mới vì Lô Bảo Bảo mà vô cùng khó coi giờ cũng dịu đi rất nhiều.
Lô Bảo Bảo bị giữ lại, đương nhiên buổi tối sẽ không thể ra khỏi cổng trường được nữa. Buổi tối khi Giang Sắt tan học rời đi, cô nàng còn nước mắt lưng tròng, bộ dạng muốn cùng cô đi một đường, nhưng lại không dám.
"Mình đi xem thử, tìm hiểu đường trước, Mã Tĩnh Tĩnh nói cũng không thấy tin tức nói là hôm nay thử vai."
Giang Sắt an ủi cô nàng.
"Thi đại học còn có bốn ngày, cậu vẫn nên thi xong rồi nói sau."
Cô và Lô Bảo Bảo không giống nhau, năm đó khi cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, thi đỗ Đệ nhất Học phủ Đế Đô với thành tích xuất sắc.
Cho dù đã cách nhiều năm, nhưng lần này sau khi thi, cô cũng hiểu rõ trong kỳ thi lần này, ba môn học chính không có vấn đề gì lớn, cô làm việc từ trước đến nay đều có kế hoạch, hai tuần trước đã soạn ra kiến thức trọng điểm hai môn lịch sử, địa lý.
Kỳ thi tuyển sinh đại học lần này cho dù không thể phát huy tốt như lúc là Phùng Nam, nhưng miễn cưỡng thi đỗ Đệ nhất Học phủ cũng sẽ không có quá nhiều khó khăn.
Cho nên cô lo lắng cũng không phải là thành tích, mà là chuyện phải nộp học phí.
Đệ nhất Học phủ có hỗ trợ nhất định đối với học sinh có biểu hiện xuất sắc, nhưng thời gian cô trở thành Giang Sắt quá ngắn, theo biểu hiện hiện tại của cô, có thể đạt được cơ hội hỗ trợ là quá nhỏ, hết thảy còn phải dựa vào chính bản thân cô cố gắng mới được.
Giang Sắt trước đây cũng từng nghe qua Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô.
Nơi này hàng năm đều sẽ tuyển một lượng lớn soái ca mỹ nữ vào trường, đôi khi thậm chí còn thấy không ít sao nhí trẻ tuổi thành danh nhập học.
Hơn nữa trường học có quy định, ngoại trừ năm nhất không thể đi diễn ra, thì sinh viên năm ba đã có thể bắt đầu nhận diễn, cho nên trong trường càng không thiếu ngôi sao.
Trong thời gian tuyển sinh của trường sẽ có rất nhiều phóng viên vây quanh, đến lúc đó trên thông tin trên tạp chí đều ngập tràn tin tức về khung cảnh ở Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô, thậm chí nếu may mắn còn được phóng viên chụp trúng, đưa tin.
Trong khuôn viên trường cũng có rất nhiều học sinh ra vào, so với trường trung học, bầu không khí ở đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro