Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Em Gái
2024-10-18 04:39:12
Hai người có hai trai một gái, con trai cả chính là Mộc Cảnh Trần vừa mới chơi cờ với Mộc Hoành Nghiệp, trước mắt là một quân nhân.
Con thứ hai tên Mộc Cảnh Vũ, hiện giờ là một minh tinh rất có danh tiếng.
Mộc Hoành Đào và Giang Tinh Mạn có một con gái út, đặt tên là Mộc Uẩn Nguyệt.
Mà Mộc Uẩn Nguyệt là con gái duy nhất của cả Mộc gia, từ lúc sinh ra đã được mọi người coi thành châu báu nâng niu trong lòng bàn tay, cho vô tận sủng ái và quan tâm.
Chẳng qua đứa nhỏ này mới sinh ra được mấy tháng, khi giúp việc đẩy ra ngoài bị người xấu mang đi mất.
Mấy năm nay Mộc gia vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, nhưng mà cả nước rộng như vậy, biển người mênh mông, nhiều năm trôi qua như thế, đều không có chút tin tức nào.
Lúc này mọi người nghe thấy lời ông cụ Mộc xong, đều vây quanh tới, mọi người đều tới trước tivi, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của Tô Tịch Vãn trên màn hình.
Bọn họ xác thật cảm nhận được, nữ sinh này đúng là tập hợp tất cả ưu điểm của Giang Tinh Mạn và Mộc Hoành Đào, chẳng qua khi bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, cũng đều kinh ngạc nghĩ thầm:
“Không phải là trùng hợp như vậy chứ?”
Bọn họ chỉ xem tivi, là có thể tìm được đứa bé mất tích mười mấy năm sao?
Lúc này trong lòng mọi người đều có loại cảm giác không dám tin tưởng.
Sau khi tin tức kết thúc, mọi người đều còn hơi trầm mặc.
Mộc Cảnh Trần là người kịp phản ứng trước tiên, đôi tay của anh ta hơi run rẩy cầm lấy di động trên bàn, anh ta muốn nói tin tức tốt này cho cha mẹ, nhưng anh ta lại sợ nhỡ đâu sẽ khiến cha mẹ thất vọng, vậy thì không tốt.
Bản thân mẹ anh ta từ sau khi em gái mất đi, sức khỏe bắt đầu càng ngày càng sa sút.
Mộc Cảnh Trần nghĩ như vậy, hít sâu một hơi nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại, sau đó gọi một cuộc điện thoại:
“Alo, anh giúp tôi điều tra tin tức một người với!”
Mộc Cảnh Trần nói xong, lập tức nói tên và thông tin đại khái của Tô Tịch Vãn mới thấy trên tivi cho đối phương.
Trong giọng nói của anh ta có chút vội vàng và chờ mong, hy vọng có thể mau chóng biết được thông tin càng tỉ mỉ về cô gái này.
Nhà hàng nào đó của Bắc Kinh.
Ở trong một góc nhà hàng tương đối kín đáo, ngồi một lão phu nhân và một cô gái trẻ tuổi võ trang đầy đủ.
Cô gái che mình đến kín mít, sợ bị người ta nhận ra.
“Hề Hề, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao? Không phải là đã nói với cháu, sau này chúng ta ít gặp mặt à? Hơn nữa hiện giờ cháu là nhân vật công chúng, nhỡ đâu bị người ta nhận ra thì sao?” Bà cụ nhíu mày, trong giọng nói có chút bất mãn và lo lắng.
“Bà nội, không phải là cháu nhớ bà sao, còn có cháu sợ trong điện thoại không nói rõ được. hôm nay cháu ở Mộc gia nghe bọn họ nói, thấy được một nữ sinh trông rất giống Giang Tinh Mạn trên tivi, người Mộc gia đều hoài nghi có phải nữ sinh kia là Mộc Uẩn Nguyệt bị ôm đi mất hay không!”
Giọng nói của Sở Uẩn Hề run nhè nhẹ, để lộ ra bất an và lo âu trong lòng cô ta.
Cô ta nhìn chằm chằm Sở lão phu nhân đối diện, chờ mong bà ta có thể cho mình một đáp án an tâm.
“Hửm? Thấy trên tivi ư? Vậy Hề Hề, cháu có biết thông tin gì của cô gái kia không?” Khi Sở lão phu nhân nói những lời này, trong mắt không nhịn được hiện lên chút tàn nhẫn.
“Cháu nghe anh năm Mộc Cảnh Hạo nói, hình như là nữ sinh trường trung học số 2 Bắc Kinh.” Sở Uẩn Hề vội vàng trả lời, đôi tay của cô ta không tự giác nắm chặt góc áo, biểu hiện ra khẩn trương trong lòng cô ta hiện giờ.
Con thứ hai tên Mộc Cảnh Vũ, hiện giờ là một minh tinh rất có danh tiếng.
Mộc Hoành Đào và Giang Tinh Mạn có một con gái út, đặt tên là Mộc Uẩn Nguyệt.
Mà Mộc Uẩn Nguyệt là con gái duy nhất của cả Mộc gia, từ lúc sinh ra đã được mọi người coi thành châu báu nâng niu trong lòng bàn tay, cho vô tận sủng ái và quan tâm.
Chẳng qua đứa nhỏ này mới sinh ra được mấy tháng, khi giúp việc đẩy ra ngoài bị người xấu mang đi mất.
Mấy năm nay Mộc gia vẫn luôn không ngừng tìm kiếm, nhưng mà cả nước rộng như vậy, biển người mênh mông, nhiều năm trôi qua như thế, đều không có chút tin tức nào.
Lúc này mọi người nghe thấy lời ông cụ Mộc xong, đều vây quanh tới, mọi người đều tới trước tivi, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của Tô Tịch Vãn trên màn hình.
Bọn họ xác thật cảm nhận được, nữ sinh này đúng là tập hợp tất cả ưu điểm của Giang Tinh Mạn và Mộc Hoành Đào, chẳng qua khi bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, cũng đều kinh ngạc nghĩ thầm:
“Không phải là trùng hợp như vậy chứ?”
Bọn họ chỉ xem tivi, là có thể tìm được đứa bé mất tích mười mấy năm sao?
Lúc này trong lòng mọi người đều có loại cảm giác không dám tin tưởng.
Sau khi tin tức kết thúc, mọi người đều còn hơi trầm mặc.
Mộc Cảnh Trần là người kịp phản ứng trước tiên, đôi tay của anh ta hơi run rẩy cầm lấy di động trên bàn, anh ta muốn nói tin tức tốt này cho cha mẹ, nhưng anh ta lại sợ nhỡ đâu sẽ khiến cha mẹ thất vọng, vậy thì không tốt.
Bản thân mẹ anh ta từ sau khi em gái mất đi, sức khỏe bắt đầu càng ngày càng sa sút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Cảnh Trần nghĩ như vậy, hít sâu một hơi nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại, sau đó gọi một cuộc điện thoại:
“Alo, anh giúp tôi điều tra tin tức một người với!”
Mộc Cảnh Trần nói xong, lập tức nói tên và thông tin đại khái của Tô Tịch Vãn mới thấy trên tivi cho đối phương.
Trong giọng nói của anh ta có chút vội vàng và chờ mong, hy vọng có thể mau chóng biết được thông tin càng tỉ mỉ về cô gái này.
Nhà hàng nào đó của Bắc Kinh.
Ở trong một góc nhà hàng tương đối kín đáo, ngồi một lão phu nhân và một cô gái trẻ tuổi võ trang đầy đủ.
Cô gái che mình đến kín mít, sợ bị người ta nhận ra.
“Hề Hề, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao? Không phải là đã nói với cháu, sau này chúng ta ít gặp mặt à? Hơn nữa hiện giờ cháu là nhân vật công chúng, nhỡ đâu bị người ta nhận ra thì sao?” Bà cụ nhíu mày, trong giọng nói có chút bất mãn và lo lắng.
“Bà nội, không phải là cháu nhớ bà sao, còn có cháu sợ trong điện thoại không nói rõ được. hôm nay cháu ở Mộc gia nghe bọn họ nói, thấy được một nữ sinh trông rất giống Giang Tinh Mạn trên tivi, người Mộc gia đều hoài nghi có phải nữ sinh kia là Mộc Uẩn Nguyệt bị ôm đi mất hay không!”
Giọng nói của Sở Uẩn Hề run nhè nhẹ, để lộ ra bất an và lo âu trong lòng cô ta.
Cô ta nhìn chằm chằm Sở lão phu nhân đối diện, chờ mong bà ta có thể cho mình một đáp án an tâm.
“Hửm? Thấy trên tivi ư? Vậy Hề Hề, cháu có biết thông tin gì của cô gái kia không?” Khi Sở lão phu nhân nói những lời này, trong mắt không nhịn được hiện lên chút tàn nhẫn.
“Cháu nghe anh năm Mộc Cảnh Hạo nói, hình như là nữ sinh trường trung học số 2 Bắc Kinh.” Sở Uẩn Hề vội vàng trả lời, đôi tay của cô ta không tự giác nắm chặt góc áo, biểu hiện ra khẩn trương trong lòng cô ta hiện giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro