Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Mình Cũng Muốn...
2024-10-18 04:39:12
Trên người của Kiều Phỉ Nghiên vốn đeo bùa hộ mệnh Tô Tịch Vãn chế tác cho cô ấy, cộng thêm cô ấy cũng muốn nhìn xem Vãn Vãn bắt quỷ thế nào, vì thế Kiều Phỉ Nghiên nghe Tô Tịch Vãn dò hỏi xong, vội vàng gật đầu:
“Vãn Vãn, mình đi! Mình cũng muốn mở mang kiến thức!”
Bên này Quý Hàng Dực vốn muốn từ chối, nhưng mà khi thấy một cô gái như Kiều Phỉ Nghiên đều dũng cảm hơn anh ta, anh ta cũng ngượng ngùng nói không đi.
Vì thế anh ta nuốt nước bọt, miễn cưỡng kìm nén khiếp sợ trong lòng, cũng gật đầu nói:
“Vậy… Vậy tôi cũng đi!”
Tô Tịch Vãn nhìn dáng vẻ hơi thấp thỏm của Quý Hàng Dực, cô chỉ cười, sau đó lấy một lá bùa hộ mệnh trong cặp sách ra đưa cho Quý Hàng Dực.
“Anh đeo lá bùa hộ mệnh này lên người đi!”
Quý Hàng Dực vốn dĩ đang sợ hãi, sau khi nhìn thấy bùa hộ mệnh Tô Tịch Vãn đưa cho thì vội vàng nhanh chóng nhận lấy, cũng thật cẩn thận đặt bùa hộ mệnh vào trong túi áo, còn không quên vỗ nhẹ mấy cái, đảm bảo chuyện này an ổn thỏa đáng mới yên lòng.
Ngay sau đó Quý Hàng Dực điều chỉnh lại dáng vẻ khiếp đảm vừa rồi, lúc này anh ta như thay đổi thành một người khác, nhẹ nhàng lớn mật đi theo sau Tô Tịch Vãn, đi về phía phòng ngủ của anh ta.
Bọn họ chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ của Quý Hàng Dực, chẳng qua vừa mới vào cửa, một dòng ý lạnh giống như con rắn lạnh như băng chui từ khe cửa ra, nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân của bọn họ.
“Cạch” một tiếng Tô Tịch Vãn nắm lấy tay nắm cửa, không chút do dự mở cửa phòng ngủ của Quý Hàng Dực ra.
Sau khi Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực tiến vào phòng, chỉ cảm thấy nhiệt độ căn phòng này thấp hơn bên ngoài nhiều, khác thường khác, với mắt thường của bọn họ không thể thấy được gì.
Nhưng mà Tô Tịch Vãn thì không phải như vậy, đôi mắt nhạy bén của cô liếc mắt một cái là nhìn thấy được bóng đen trốn ở góc phòng.
Bóng đen này thấy có người tiến vào phòng xong, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác.
Đặc biệt là khi thấy Quý Hàng Dực, trong đôi mắt của quỷ hồn kia càng là tham lam không chút che giấu để lộ ra.
Mà bóng đen này cảm nhận được ánh mắt của Tô Tịch Vãn xong, nó sửng sốt trước tiên, dường như không nghĩ tới Tô Tịch Vãn có thể thấy được nó.
Lúc mới đầu nó còn có chút kinh ngạc, ngay sau đó nó bắt đầu lộ ra vẻ hung ác với Tô Tịch Vãn, làm ra động tác dọa người, mưu toan dùng hành động này đe dọa Tô Tịch Vãn.
Tô Tịch Vãn chỉ lạnh nhạt nhìn quỷ hồn này nói:
“Đừng tưởng rằng mi như vậy có thể hù dọa được ta!”
Bên này Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực nghe thấy lời Tô Tịch Vãn nói xong, trong lòng Kiều Phỉ Nghiên tràn ngập tò mò, gấp không đợi nổi hỏi:
“Vãn Vãn, cậu đang nói chuyện với ai thế, có phải cậu nhìn thấy gì không?”
Bên này Quý Hàng Dực nghe thấy được lời Tô Tịch Vãn nói xong, tuy lúc này trên người anh ta có bùa hộ mệnh, nhưng sợ hãi trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Anh ta vẫn có chút sợ hãi tránh phía sau Tô Tịch Vãn.
Tô Tịch Vãn nghe thấy lời Kiều Phỉ Nghiên nói xong, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm âm vật kia, đồng thời nói:
“Ừm, mình nhìn thấy nó, thứ này đã không có ý thức, cũng không biết sau khi nó chết sao không tiến vào địa phủ, trái lại bám lên đồ cổ của anh!”
Âm hồn này đã hoàn toàn không còn linh trí, nó chỉ vô thức muốn bám vào đồ vật của người hay là trên người nhân loại nó có thể bám vào.
Tô Tịch Vãn nhìn đám sương mù này, có lẽ đây là quỷ hồn dễ giải quyết nhất trong số những quỷ hồn.
Vì thế cô không do dự nữa, mở cặp sách ra, lấy một lá bùa lục giáp ra.
“Vãn Vãn, mình đi! Mình cũng muốn mở mang kiến thức!”
Bên này Quý Hàng Dực vốn muốn từ chối, nhưng mà khi thấy một cô gái như Kiều Phỉ Nghiên đều dũng cảm hơn anh ta, anh ta cũng ngượng ngùng nói không đi.
Vì thế anh ta nuốt nước bọt, miễn cưỡng kìm nén khiếp sợ trong lòng, cũng gật đầu nói:
“Vậy… Vậy tôi cũng đi!”
Tô Tịch Vãn nhìn dáng vẻ hơi thấp thỏm của Quý Hàng Dực, cô chỉ cười, sau đó lấy một lá bùa hộ mệnh trong cặp sách ra đưa cho Quý Hàng Dực.
“Anh đeo lá bùa hộ mệnh này lên người đi!”
Quý Hàng Dực vốn dĩ đang sợ hãi, sau khi nhìn thấy bùa hộ mệnh Tô Tịch Vãn đưa cho thì vội vàng nhanh chóng nhận lấy, cũng thật cẩn thận đặt bùa hộ mệnh vào trong túi áo, còn không quên vỗ nhẹ mấy cái, đảm bảo chuyện này an ổn thỏa đáng mới yên lòng.
Ngay sau đó Quý Hàng Dực điều chỉnh lại dáng vẻ khiếp đảm vừa rồi, lúc này anh ta như thay đổi thành một người khác, nhẹ nhàng lớn mật đi theo sau Tô Tịch Vãn, đi về phía phòng ngủ của anh ta.
Bọn họ chậm rãi đi tới cửa phòng ngủ của Quý Hàng Dực, chẳng qua vừa mới vào cửa, một dòng ý lạnh giống như con rắn lạnh như băng chui từ khe cửa ra, nhanh chóng quấn lấy mắt cá chân của bọn họ.
“Cạch” một tiếng Tô Tịch Vãn nắm lấy tay nắm cửa, không chút do dự mở cửa phòng ngủ của Quý Hàng Dực ra.
Sau khi Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực tiến vào phòng, chỉ cảm thấy nhiệt độ căn phòng này thấp hơn bên ngoài nhiều, khác thường khác, với mắt thường của bọn họ không thể thấy được gì.
Nhưng mà Tô Tịch Vãn thì không phải như vậy, đôi mắt nhạy bén của cô liếc mắt một cái là nhìn thấy được bóng đen trốn ở góc phòng.
Bóng đen này thấy có người tiến vào phòng xong, trong mắt lập tức lộ ra vẻ hung ác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là khi thấy Quý Hàng Dực, trong đôi mắt của quỷ hồn kia càng là tham lam không chút che giấu để lộ ra.
Mà bóng đen này cảm nhận được ánh mắt của Tô Tịch Vãn xong, nó sửng sốt trước tiên, dường như không nghĩ tới Tô Tịch Vãn có thể thấy được nó.
Lúc mới đầu nó còn có chút kinh ngạc, ngay sau đó nó bắt đầu lộ ra vẻ hung ác với Tô Tịch Vãn, làm ra động tác dọa người, mưu toan dùng hành động này đe dọa Tô Tịch Vãn.
Tô Tịch Vãn chỉ lạnh nhạt nhìn quỷ hồn này nói:
“Đừng tưởng rằng mi như vậy có thể hù dọa được ta!”
Bên này Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực nghe thấy lời Tô Tịch Vãn nói xong, trong lòng Kiều Phỉ Nghiên tràn ngập tò mò, gấp không đợi nổi hỏi:
“Vãn Vãn, cậu đang nói chuyện với ai thế, có phải cậu nhìn thấy gì không?”
Bên này Quý Hàng Dực nghe thấy được lời Tô Tịch Vãn nói xong, tuy lúc này trên người anh ta có bùa hộ mệnh, nhưng sợ hãi trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Anh ta vẫn có chút sợ hãi tránh phía sau Tô Tịch Vãn.
Tô Tịch Vãn nghe thấy lời Kiều Phỉ Nghiên nói xong, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm âm vật kia, đồng thời nói:
“Ừm, mình nhìn thấy nó, thứ này đã không có ý thức, cũng không biết sau khi nó chết sao không tiến vào địa phủ, trái lại bám lên đồ cổ của anh!”
Âm hồn này đã hoàn toàn không còn linh trí, nó chỉ vô thức muốn bám vào đồ vật của người hay là trên người nhân loại nó có thể bám vào.
Tô Tịch Vãn nhìn đám sương mù này, có lẽ đây là quỷ hồn dễ giải quyết nhất trong số những quỷ hồn.
Vì thế cô không do dự nữa, mở cặp sách ra, lấy một lá bùa lục giáp ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro