Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Rời Đi
2024-10-18 04:39:12
Tô Tịch Vãn nhìn bao lì xì dì Chu đưa cho, cô nhìn ra được khoảng 2000 tệ.
2000 tệ này đối với người làm giúp việc như dì Chu mà nói, đã là con số không nhỏ.
Tô Tịch Vãn cười nhận lấy bao lì xì, cô rút một tờ tiền mặt bên trong ra, sau đó nhét bao lì xì vào tay dì Chu nói:
“Dì Chu, cháu chỉ nhận như vậy thôi!”
Thực ra sâu trong lòng cô không muốn nhận tiền của dì Chu, nhưng dù sao ngày hôm qua mình đã cứu bà ấy, nếu không nhận mà nói mình và bà ấy đều sẽ dính nhân quả, cho nên cô phải nhận số tiền này.
Nhưng mà cũng không thể nhận không, Tô Tịch Vãn nghĩ một lát, lập tức móc lá bùa văn xương và bùa hộ mệnh trong túi mình ra, đưa cho dì Chu nói:
“Dì Chu, đây là lá bùa hộ mệnh, đây là bùa văn xương, cháu nhớ rõ qua một thời gian nữa con gái dì sẽ tham gia thi đại học, đợi khi đến trường thi dì bảo cậu ấy đeo vào, có thể khiến cậu ấy phát huy vượt mức bình thường!”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, dì Chu đã sớm tin tưởng lời Tô Tịch Vãn nói không nghi ngờ, bà ấy có chút kích động nhận lấy hai lá bùa, lại nhét bao lì xì trong tay cho Tô Tịch Vãn:
“Vãn Vãn tiểu thư, dì biết lá bùa này phải tốn rất nhiều tiền mới mua được, dì không biết số tiền này có đủ không, không đủ mà nói dì lại lấy cho cháu!”
Tô Tịch Vãn nhìn dì Chu, nhẹ nhàng đẩy bao lì xì trở về, ánh mắt kiên định nói:
“Hai lá bùa này là cháu tặng cho dì, đúng rồi dì Chu, cháu còn muốn nói với dì một chuyện, từ sau hôm nay trở đi Tô gia không còn là nơi lương thiện, nếu dì có thể tìm được công việc khác mà nói, thì nhanh rời khỏi Tô gia đi!”
Sở dĩ Tô Tịch Vãn nói như vậy, là vì lần này trở về, cô nhạy bén nhận thấy được tòa nhà của Tô gia không còn điềm lành như trước, còn mơ hồ bị khí đen bao phủ.
Cô nhìn kỹ các loại vật trang trí trong phòng khách, phát hiện vị trí không có thay đổi gì, cũng không biết sao số mệnh của Tô gia đột nhiên thay đổi?
Dì Chu nghe được lời Tô Tịch Vãn nói xong, đương nhiên biết Tô Tịch Vãn nói như vậy là muốn tốt cho mình, bà ấy nghĩ một lát nói:
“Tiểu thư, đợi dì làm xong tháng này sẽ xin nghỉ việc. Vãn Vãn tiểu thư, cháu một mình ở bên ngoài, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!”
Dì Chu có chút trìu mến nhìn Tô Tịch Vãn, nếu không phải một nhà bốn người nhà mình chen chúc trong một căn nhà hai phòng, bà ấy thật sự muốn Tô Tịch Vãn về nhà theo bà ấy.
Tô Tịch Vãn như nhìn thấu tâm tư của dì Chu, cười gật đầu với bà ấy, gần như đã tới thời gian, cô nên xuống lầu.
Vì thế cô tạm biệt với dì Chu xong, thì khoác ba lô, đi ra khỏi cửa phòng.
Tô Tịch Vãn mới xuống cầu thang, thì phát hiện người Tô gia đều vây quanh trước bàn ăn ăn cơm, bao gồm “thiên kim thật” bọn họ mới tìm trở về: Tô Diệu Văn!
Phương Thanh Hủy nâng mắt nhìn thấy Tô Tịch Vãn xong, trong lòng ngầm nói một câu đen đủi, bà ta liếc mắt nhìn Tô Tịch Vãn một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm, có gì muốn nói, cũng phải đợi bà ta ăn cơm xong lại nói.
Mà Tô Mậu Dụ thì hơi xấu hổ nói: “Tịch Vãn, con còn chưa ăn sáng đúng không, lại đây ăn cùng đi!”
Tô Mậu Dụ nói xong mới đột nhiên nhận thấy được dường như từ sau khi Tô Tịch Vãn học cấp 2, mình đều không còn ăn cơm cùng với cô nữa.
2000 tệ này đối với người làm giúp việc như dì Chu mà nói, đã là con số không nhỏ.
Tô Tịch Vãn cười nhận lấy bao lì xì, cô rút một tờ tiền mặt bên trong ra, sau đó nhét bao lì xì vào tay dì Chu nói:
“Dì Chu, cháu chỉ nhận như vậy thôi!”
Thực ra sâu trong lòng cô không muốn nhận tiền của dì Chu, nhưng dù sao ngày hôm qua mình đã cứu bà ấy, nếu không nhận mà nói mình và bà ấy đều sẽ dính nhân quả, cho nên cô phải nhận số tiền này.
Nhưng mà cũng không thể nhận không, Tô Tịch Vãn nghĩ một lát, lập tức móc lá bùa văn xương và bùa hộ mệnh trong túi mình ra, đưa cho dì Chu nói:
“Dì Chu, đây là lá bùa hộ mệnh, đây là bùa văn xương, cháu nhớ rõ qua một thời gian nữa con gái dì sẽ tham gia thi đại học, đợi khi đến trường thi dì bảo cậu ấy đeo vào, có thể khiến cậu ấy phát huy vượt mức bình thường!”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, dì Chu đã sớm tin tưởng lời Tô Tịch Vãn nói không nghi ngờ, bà ấy có chút kích động nhận lấy hai lá bùa, lại nhét bao lì xì trong tay cho Tô Tịch Vãn:
“Vãn Vãn tiểu thư, dì biết lá bùa này phải tốn rất nhiều tiền mới mua được, dì không biết số tiền này có đủ không, không đủ mà nói dì lại lấy cho cháu!”
Tô Tịch Vãn nhìn dì Chu, nhẹ nhàng đẩy bao lì xì trở về, ánh mắt kiên định nói:
“Hai lá bùa này là cháu tặng cho dì, đúng rồi dì Chu, cháu còn muốn nói với dì một chuyện, từ sau hôm nay trở đi Tô gia không còn là nơi lương thiện, nếu dì có thể tìm được công việc khác mà nói, thì nhanh rời khỏi Tô gia đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở dĩ Tô Tịch Vãn nói như vậy, là vì lần này trở về, cô nhạy bén nhận thấy được tòa nhà của Tô gia không còn điềm lành như trước, còn mơ hồ bị khí đen bao phủ.
Cô nhìn kỹ các loại vật trang trí trong phòng khách, phát hiện vị trí không có thay đổi gì, cũng không biết sao số mệnh của Tô gia đột nhiên thay đổi?
Dì Chu nghe được lời Tô Tịch Vãn nói xong, đương nhiên biết Tô Tịch Vãn nói như vậy là muốn tốt cho mình, bà ấy nghĩ một lát nói:
“Tiểu thư, đợi dì làm xong tháng này sẽ xin nghỉ việc. Vãn Vãn tiểu thư, cháu một mình ở bên ngoài, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé!”
Dì Chu có chút trìu mến nhìn Tô Tịch Vãn, nếu không phải một nhà bốn người nhà mình chen chúc trong một căn nhà hai phòng, bà ấy thật sự muốn Tô Tịch Vãn về nhà theo bà ấy.
Tô Tịch Vãn như nhìn thấu tâm tư của dì Chu, cười gật đầu với bà ấy, gần như đã tới thời gian, cô nên xuống lầu.
Vì thế cô tạm biệt với dì Chu xong, thì khoác ba lô, đi ra khỏi cửa phòng.
Tô Tịch Vãn mới xuống cầu thang, thì phát hiện người Tô gia đều vây quanh trước bàn ăn ăn cơm, bao gồm “thiên kim thật” bọn họ mới tìm trở về: Tô Diệu Văn!
Phương Thanh Hủy nâng mắt nhìn thấy Tô Tịch Vãn xong, trong lòng ngầm nói một câu đen đủi, bà ta liếc mắt nhìn Tô Tịch Vãn một cái, sau đó tiếp tục ăn cơm, có gì muốn nói, cũng phải đợi bà ta ăn cơm xong lại nói.
Mà Tô Mậu Dụ thì hơi xấu hổ nói: “Tịch Vãn, con còn chưa ăn sáng đúng không, lại đây ăn cùng đi!”
Tô Mậu Dụ nói xong mới đột nhiên nhận thấy được dường như từ sau khi Tô Tịch Vãn học cấp 2, mình đều không còn ăn cơm cùng với cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro