Tin Sốt Dẻo! Thiên Kim Giả Huyền Học Trở Về Hào Môn
Tương Lai
2024-10-18 04:39:12
“Không cần mình trả thù, bọn họ sẽ nhận được báo ứng bọn họ nên có!” Tô Tịch Vãn nhấp một ngụm cà phê sau đó nói.
“Hả? Vãn Vãn, cậu nói như vậy là có ý gì? Là Tô gia xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Phỉ Nghiên có chút tò mò hỏi, trong đôi mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tô Tịch Vãn buồn cười nhìn dáng vẻ tò mò của bạn tốt, cô đặt cà phê trong tay xuống, nhẹ giọng giải thích:
“Mình không thể tùy tiện ra tay, dù sao hiện giờ mình cũng coi như đi vào Huyền Môn, trên người không thể tùy tiện dính lên nhân quả. Sau này chỉ cần Tô gia không chủ động tới tìm mình gây sự, mình sẽ không làm gì Tô gia!
Nhưng mà thực ra cũng không cần mình ra tay, Tô Diệu Văn mới tới Tô gia kia, trên người cô ta dính nhân quả, hơn nữa trong mệnh kèm theo xui xẻo, bất cứ kẻ nào ở chung với cô ta lâu, vận may đều sẽ trở nên rất kém.
Cho nên mình chỉ cần lẳng lặng quan sát, Tô gia này nên dùng phương pháp gì ứng phó tai nạn do Tô Diệu Văn mang tới!
Hơn nữa ngày đó mình ở Tô gia nhìn thấy Tô Diệu Văn, đã tận mắt nhìn thấy trên người Tô Diệu Văn này treo một con tiểu quỷ, xem ra Tô Diệu Văn này từng phá thai, sinh hoạt hằng ngày cũng rất buông thả!”
“Thật sao? Mình đã nói mà, người đang làm trời đang nhìn, có đôi khi không phải chưa báo, chẳng qua chưa tới lúc mà thôi!” Kiều Phỉ Nghiên nghe lời Tô Tịch Vãn nói, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt, cuối cùng lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Ngay sau đó cô ấy lại hào phóng nói với Tô Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, vì chúc mừng cậu hoàn toàn thoát khỏi Tô gia, tối nay mình mời, chúng ta đến phố ăn vặt kia thế nào?”
“Ừm, được!” Tô Tịch Vãn buồn cười nghe Kiều Phỉ Nghiên chọn địa điểm, nhưng mà dường như bọn họ cũng đã lâu không tới phố ăn vặt kia!
Tô Tịch Vãn nhìn bạn tốt cảm thấy vui vẻ thay mình ngồi đối diện, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Kiều Phỉ Nghiên là bạn tốt cô quen khi học cấp 2.
Bọn họ từng là bạn học, còn là bạn tốt.
Chẳng qua Kiều Phỉ Nghiên học đến lớp 8 thì bỏ học, vì cô ấy là cô nhi, đã rất khó nuôi sống mình, vì sinh tồn cô ấy không thể không bỏ học đi làm.
Mà lúc đó Tô Tịch Vãn còn chưa tinh thông đối với huyền thuật, lúc ấy cô cũng chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống của cô, đối với cảnh ngộ của bạn tốt, cô muốn giúp đỡ cũng lòng có dư mà lực không đủ.
Đợi Tô Tịch Vãn dần có thành tựu ở trong y thuật, thì bắt đầu điều chế thuốc viên bán.
Đợi đến khi cô kiếm được số tiền đầu tiên, đã muốn Kiều Phỉ Nghiên đi học lần nữa, chẳng qua lúc ấy Kiều Phỉ Nghiên biết được ý tưởng của cô xong, đã liên tục xua tay từ chối:
“Vãn Vãn, mình biết ý tốt của cậu, nhưng mình thật sự không có dự định đến trường. Cậu cũng biết thành tích thường ngày của mình rồi đấy, nghe giáo viên giảng bài giống y như nghe sách trời!”
Sau này Tô Tịch Vãn thấy thái độ của Kiều Phỉ Nghiên kiên quyết không muốn đi học, thì không miễn cưỡng cô ấy nữa.
Lại sau đó theo bản lĩnh của Tô Tịch Vãn càng ngày càng cao, cô không chỉ học xong chế tạo các loại thuốc viên, còn học được vẽ các loại bùa chú.
Mà thường ngày Tô Tịch Vãn phải đi học, cho nên cô giao nhiệm vụ bán bùa chú và thuốc viên cho Kiều Phỉ Nghiên xử lý, mà cô sẽ trả tiền lương và trích phần trăm cho Kiều Phỉ Nghiên.
“Hả? Vãn Vãn, cậu nói như vậy là có ý gì? Là Tô gia xảy ra chuyện gì sao?” Kiều Phỉ Nghiên có chút tò mò hỏi, trong đôi mắt tràn ngập nghi ngờ.
Tô Tịch Vãn buồn cười nhìn dáng vẻ tò mò của bạn tốt, cô đặt cà phê trong tay xuống, nhẹ giọng giải thích:
“Mình không thể tùy tiện ra tay, dù sao hiện giờ mình cũng coi như đi vào Huyền Môn, trên người không thể tùy tiện dính lên nhân quả. Sau này chỉ cần Tô gia không chủ động tới tìm mình gây sự, mình sẽ không làm gì Tô gia!
Nhưng mà thực ra cũng không cần mình ra tay, Tô Diệu Văn mới tới Tô gia kia, trên người cô ta dính nhân quả, hơn nữa trong mệnh kèm theo xui xẻo, bất cứ kẻ nào ở chung với cô ta lâu, vận may đều sẽ trở nên rất kém.
Cho nên mình chỉ cần lẳng lặng quan sát, Tô gia này nên dùng phương pháp gì ứng phó tai nạn do Tô Diệu Văn mang tới!
Hơn nữa ngày đó mình ở Tô gia nhìn thấy Tô Diệu Văn, đã tận mắt nhìn thấy trên người Tô Diệu Văn này treo một con tiểu quỷ, xem ra Tô Diệu Văn này từng phá thai, sinh hoạt hằng ngày cũng rất buông thả!”
“Thật sao? Mình đã nói mà, người đang làm trời đang nhìn, có đôi khi không phải chưa báo, chẳng qua chưa tới lúc mà thôi!” Kiều Phỉ Nghiên nghe lời Tô Tịch Vãn nói, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay bạn tốt, cuối cùng lông mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Ngay sau đó cô ấy lại hào phóng nói với Tô Tịch Vãn:
“Vãn Vãn, vì chúc mừng cậu hoàn toàn thoát khỏi Tô gia, tối nay mình mời, chúng ta đến phố ăn vặt kia thế nào?”
“Ừm, được!” Tô Tịch Vãn buồn cười nghe Kiều Phỉ Nghiên chọn địa điểm, nhưng mà dường như bọn họ cũng đã lâu không tới phố ăn vặt kia!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tịch Vãn nhìn bạn tốt cảm thấy vui vẻ thay mình ngồi đối diện, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua.
Kiều Phỉ Nghiên là bạn tốt cô quen khi học cấp 2.
Bọn họ từng là bạn học, còn là bạn tốt.
Chẳng qua Kiều Phỉ Nghiên học đến lớp 8 thì bỏ học, vì cô ấy là cô nhi, đã rất khó nuôi sống mình, vì sinh tồn cô ấy không thể không bỏ học đi làm.
Mà lúc đó Tô Tịch Vãn còn chưa tinh thông đối với huyền thuật, lúc ấy cô cũng chỉ miễn cưỡng duy trì cuộc sống của cô, đối với cảnh ngộ của bạn tốt, cô muốn giúp đỡ cũng lòng có dư mà lực không đủ.
Đợi Tô Tịch Vãn dần có thành tựu ở trong y thuật, thì bắt đầu điều chế thuốc viên bán.
Đợi đến khi cô kiếm được số tiền đầu tiên, đã muốn Kiều Phỉ Nghiên đi học lần nữa, chẳng qua lúc ấy Kiều Phỉ Nghiên biết được ý tưởng của cô xong, đã liên tục xua tay từ chối:
“Vãn Vãn, mình biết ý tốt của cậu, nhưng mình thật sự không có dự định đến trường. Cậu cũng biết thành tích thường ngày của mình rồi đấy, nghe giáo viên giảng bài giống y như nghe sách trời!”
Sau này Tô Tịch Vãn thấy thái độ của Kiều Phỉ Nghiên kiên quyết không muốn đi học, thì không miễn cưỡng cô ấy nữa.
Lại sau đó theo bản lĩnh của Tô Tịch Vãn càng ngày càng cao, cô không chỉ học xong chế tạo các loại thuốc viên, còn học được vẽ các loại bùa chú.
Mà thường ngày Tô Tịch Vãn phải đi học, cho nên cô giao nhiệm vụ bán bùa chú và thuốc viên cho Kiều Phỉ Nghiên xử lý, mà cô sẽ trả tiền lương và trích phần trăm cho Kiều Phỉ Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro