Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Chương 38

Thính Nguyên

2025-03-19 07:49:11

Yến Hoài Dương - Đứa con trai Alpha nhỏ tuổi nhất của Yến Đạo Khải có được khi ông gần tuổi xế chiều, được chú định là sinh ra muốn làm gì thì làm, tung hoành ngang dọc toàn thành phố P.Tứ thiếu gia họ Yến ăn chơi, ngang tàng không sợ ai, nhìn người bằng sở thích.Tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Yến gặp Yến Đạo Khải là còn đỡ, chỉ riêng đụng phải hỗn thế ma vương này là lập tức biến sắc.Nhưng nghe nói một tuần trước, tứ thiếu gia họ Yến lật thuyền trong mương, ngã một cú đau đớn.Con trai út nhà họ Yến hoạt động sôi nổi trong giới phú nhị đại của thành phố P, cứ cách dăm ba hôm là xuất hiện trên báo lá cải nào đó vì tin đồn tình ái, thậm chí còn nổi tiếng hơn cả minh tinh hạng A để lộ ảnh giường chiếu thân mật với người đàn ông khác?Và người đàn ông đó cũng là Alpha, còn là đối thủ của nhà họ Yến nữa?Khắp cõi mạng internet sôi trào, tạp chí đưa tin rầm rộ.Giả thiết nào cũng có, nhưng phổ biến nhất là thủ đoạn ngầm trong cuộc chiến giữa các gia tộc.Một ông lão chống gậy ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, tuy tóc đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất là phấn chấn. Lúc Tiêu Dịch bước vào, gương mặt ông vô cùng vui mừng, nhưng khi vừa đứng lên thì thấy người theo đằng sau hắn.Ông lão lập tức ném cây gậy đi, tức giận quát: "Cút ra ngoài!""Con đi liền." Yến Hoài Dương nhảy lùi về sau một bước, nhìn Yến Đạo Khải: "Ba à, ba tính mưu sát con ruột của mình sao?"Ông lão trừng trừng nhìn anh: "Mặt mũi nhà họ Yến bị mày làm mất hết rồi, mày còn không biết xấu hổ gọi tao là ba?"Yến Hoài Dương trợn mắt, không thèm kiêng kị gì đáp: "Người bị thiệt là con mà? Con còn chưa tìm được người để trút giận đâu."Yến Đạo Khải tiến tới muốn đập anh.Khoảng nửa tiếng sau, thư phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.Tiêu Dịch ra ngoài đầu tiên, Yến Hoài Dương đi đằng sau xoa cằm đã thâm tím, nghiến răng nói: "Ông già đúng là đồ thiên vị, may mà có thằng nhóc cháu ở đây, không thì chẳng biết hôm nay cậu còn sống bước ra không nữa." Đang nói thì đụng phải vết thương, anh suýt xoa: "Già rồi mà vẫn hở tí là động tay động chân. Má nó! Đau vãi!"Tiêu Dịch dừng chân, xoay người lại.Yến Hoài Dương liếc mắt nhìn hắn: "Làm sao?"Tiêu Dịch nhíu mày: "Lâu Hoành?"Yến Hoài Dương khựng lại, tỏ vẻ chẳng có chuyện gì to tát, khinh khỉnh nói: "Là hắn, cháu làm cái vẻ mặt gì đấy?"Tiêu Dịch đút tay vào túi xoay người lại, hờ hững nói: "Không có gì, nhưng cháu nghe nói đứa con riêng nhà họ Lâu nổi tiếng là một chó điên, có thù tất báo."Tiêu Dịch dừng lại, quay người nhìn Yến Hoài Dương: "Cậu nói xem, một người như thế sẽ xử lý kẻ bày trò sau lưng hắn ta như thế nào?"Ánh mắt Yến Hoài Dương loé lên: "Ai mà biết, cậu là người bị hại."Tiêu Dịch bật cười, không nói gì nữa.Yến Hoài Dương ở đằng sau nhìn Tiêu Dịch đi đằng trước, thầm nhủ thằng nhóc này quá thông minh.Anh tiến lên hai bước, quàng vai Tiêu Dịch, nói: "Hẳn là cháu biết ông già mượn cớ bị bệnh, bảo cháu quay về là vì cái gì đúng không?"Tiêu Dịch gật đầu: "Cháu biết."Yến Hoài Dương cười gian xảo: "Vậy chúng ta làm một giao dịch nhé?"

Thời tiết đang là mùa đông, bên ngoài trời rất lạnh.Chu Diễn bị chó Trần spam cuộc gọi liên tiếp nên đành phải khoác áo đi ra ngoài tìm cậu ta. Sau khi rời khỏi nhà, cậu bị gió Tây Bắc thổi lạnh run bần bật, chó Trần ôm cậu nói hai người chúng ta mới là chân ái.Chu Diễn gạt tay cậu ta ra: "Tôi không có hứng thú với cậu, cảm ơn."Chó Trần cũng không để tâm, hai người đến quán ăn vặt bữa trước từng đến để ăn mì. Trần Đạc bất chấp múc hai thìa ớt đỏ vào bát,  Chu Diễn trố mắt nhìn: "Bộ cậu tám đời rồi chưa được ăn cay hả? Cho nhiều vậy dạ dày có chịu nổi không?"Chó Trần vừa cầm đũa khuấy bát vừa nói: "Cậu không hiểu đâu, tôi bị Trần Tu bắt ăn chay một tháng, mẹ nó bây giờ miệng lưỡi nhạt thếch."Chu Diễn tò mò: "Tại sao lại phải ăn chay?""Khục!" Chó Trần bị sặc, mặt hơi đỏ lên, ngập ngừng nói: "Ờ thì... bị trĩ."Chu Diễn tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Là do cậu tự tìm đường chết, nếu tôi là Trần Tu thì còn lâu tôi mới thèm quản cậu."Trần Đạc mồm nhanh hơn não: "Nếu không phải tại anh ta thì mông ông đây có đau nhức tới mức này không?"Cuối cùng Chu Diễn cũng kịp phản ứng, cả người cậu khựng lại, khó tin ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.Chó Trần không chịu nổi ánh mắt của cậu, chột dạ hét: "Vẻ mặt cậu như này là sao?! Đừng bảo tôi cậu với Tiêu Dịch trong khoảng thời gian này chưa có làm gì hết nhé?""Cút!" Chu Diễn duỗi chân đạp Trần Đạc dưới gầm bàn: "Đừng có áp mấy cái tưởng tượng đen tối của cậu lên hai người bọn tôi.""Thật sự chưa làm gì hết?" Chó Trần vô cùng kinh ngạc, không đợi Chu Diễn đáp đã tự lẩm bẩm: "Có vẻ Tiêu Dịch là một người rất kiên nhẫn nha."Chu Diễn không chịu nổi cậu ta nữa, cau mày gõ bát: "Tập trung ăn đi, nhiều ớt như vậy vẫn không chặn nổi miệng cậu."Dứt lời, tâm trạng Chu Diễn bỗng dưng chùng xuống. Thật ra cậu đã không gọi điện với Tiêu Dịch hai ngày nay rồi, mặc dù hắn đã nói mấy ngày tới sẽ khó liên lạc được, có vấn đề thì cứ tìm chú Tề.Nhưng cậu không có vấn đề gì để đi tìm hết, gọi cho chú Tề thăm dò thì cũng không hay.Nếu như là trước kia, Chu Diễn nhất định sẽ ghét bỏ bản thân õng ẹo không khác gì con gái, nhưng cậu chưa từng đích thân trải qua, cảm giác nhớ nhung không phải muốn là có thể kiểm soát được.Cảm xúc ấy như giọt nước sắp tràn ly, không cẩn thận là sẽ chảy ào ra.Có vẻ Trần Đạc bị quản thúc quá lâu, lúc này đã hoàn toàn buông thả bản thân, miệng cay đến đỏ lè vẫn không chịu ngừng. Cậu ta vừa liên tục nhét đồ ăn vào miệng vừa nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi Chu Diễn: "Này, lúc cậu trở về tên khốn Thư Hàng có tìm cậu gây chuyện không?""Hắn dám sao?" Chu Diễn cười nhạo: "Trước mặt ba tôi, hắn sẽ giữ hình tượng con trai tốt hoàn hảo không vết xước suốt 24 giờ, hỏi han ân cần thiếu điều đội tôi lên đầu."Chó Trần vẫn không yên lòng: "Cậu vẫn nên cẩn thận chút vẫn hơn, người ta nói chó sủa là chó không cắn, coi chừng hắn chơi cậu một vố.""Biết rồi." Chu Diễn nói.Thật ra Trần Đạc vẫn còn có lời chưa nói hết, chủ yếu là vì cậu ta lo nếu Chu Diễn gặp chuyện thật, đừng nói bạn bè như cậu ta không thể chấp nhận, e rằng người nào đó sẽ lột da cậu ta mất.Trần Đạc nhớ tới vài ngày trước đột nhiên Tiêu Dịch gọi điện cho cậu ta, đại khái là bạn nhỏ của hắn về nhà, hắn không yên tâm lắm, hy vọng trong thời gian này cậu ta có thể mang đối phương ra ngoài đi dạo nhiều hơn.Nhìn lại nhà mình, sau một lần "cướp súng bóp cò", cả ngày mẹ nó chỉ biết không ngừng đè mình ra làm.Đúng là không so sánh không đau thương mà.Chu Diễn đương nhiên không biết Tiêu Dịch liên hệ với chó Trần, sau khi tạm biệt xong, cậu và Trần Đạc ai về nhà người nấy.Lúc Chu Diễn vào nhà, Chu Triều Dương vẫn chưa về, còn Bạch Liễu Hân hình như lại hẹn nhóm phu nhân nào đó ra ngoài chơi mạt chược. Điều Chu Diễn cảm thấy bất ngờ chính là Thư Hàng có ở nhà.Từ lúc anh ta đi theo Chu Triều Dương làm việc, cả ngày không phải vội đi xã giao thì cũng là tham gia đủ loại tiệc rượu, thậm chí đôi khi còn bận hơn cả Chu Triều Dương, sao có thể lãng phí thời gian ở nhà không chịu ra ngoài?Thư Hàng vắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn thấy Chu Diễn chỉ hờ hững hỏi: "Về rồi?"Chu Diễn không trả lời anh ta, đổi giày đi thẳng lên lầu.Lúc cậu đi ngang qua đằng sau ghế sô pha, đột nhiên Thư Hàng hét lên: "Đứng lại!""Làm sao?" Chu Diễn mất kiên nhẫn quay đầu lại.Thư Hàng đứng lên, anh ta cao hơn Chu Diễn một chút, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh lúc này đã hơi vặn vẹo: "Chu Diễn, nếu như cậu không sinh ra đã họ Chu, cậu có điểm nào hơn tôi?"Cổ anh ta đỏ bừng, có vẻ xỉn lắm rồi."Anh bị điên à?" Chu Diễn nhìn anh ta như nhìn tên thần kinh: "Đầu óc có vấn đề thì đi khám đi, tôi không rảnh cãi nhau với anh."Nói xong, Chu Diễn định rời đi, nhưng Thư Hàng kéo cậu lại.Chu Diễn lảo đảo, vươn tay đấm vào cằm Thư Hàng nhưng anh ta đứng cách một ghế sô pha dễ dàng né được.Thư Hàng cười lạnh: "Nhìn đi, cậu chỉ là Omega. À, không đúng, thậm chí cậu còn không phải là một Omega bình thường. Trước kia chỉ biết bắt tôi đi đằng sau chùi mông cho, ngoại trừ dùng bạo lực giải quyết vấn đề thì cậu còn biết cái gì?"Có lẽ do Chu Triều Dương không ở đây, hiện tại Thư Hàng không thèm giả vờ nữa. Anh ta càng nói càng kích động, đưa ngón tay chỉ vào ngực mình hai lần: "Tôi, Thư Hàng, liều mạng làm việc như trâu như chó, kết quả thì sao? Chỉ vì tôi tham ô 50 vạn của một công ty con, Chu Triều Dương liền cách chức tôi khỏi vị trí giám đốc! Cậu nói xem, 50 vạn? Có bằng một tháng tiền tiêu vặt của cậu không? Dựa vào cái gì?!"Rốt cuộc Chu Diễn cũng hiểu lý do tại sao hôm nay anh ta đột nhiên lên cơn như thế.Cậu lạnh lùng nhìn anh ta: "Vậy anh nghĩ mình tham ô tiền công ty là đúng à?""Tôi không nói cái đó!" Thư Hàng hét lớn, trừng mắt nhìn Chu Diễn: "Tôi muốn nói là tại sao tôi cố gắng lâu như vậy, Chu Triều Dương chưa từng coi tôi như con trai mình? Ông ta đề phòng tôi, tìm người để mắt tới tôi, chưa từng thực sự tin tưởng tôi!"Chu Diễn lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: "Đừng có chơi trò nạn nhân nữa. Tôi hiểu Chu Triều Dương hơn anh nhiều, nếu anh thật sự yên phận làm tốt chuyện của mình, ông ấy sẽ không bao giờ đụng tới anh."Thư Hàng không quan tâm chuyện đó, anh ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.Anh ta không phủ nhận bản thân ghen tị với Chu Diễn, ghen tị đến phát điên. Lúc đi theo mẹ mình chuyển vào nhà họ Chu, Thư Hàng đã không vừa mắt loại thiếu gia như Chu Diễn, vĩnh viễn hất cằm nhìn người khác, không coi ai ra gì. Thư Hàng biết Chu Diễn không thích mình, cũng không thích mẹ mình Bạch Liễu Hân, chính vì lý do đó, anh ta càng phải chiếm được sự ưa thích của Chu Triều Dương.Nhưng Chu Triều Dương ngoài mặt tỏ vẻ ít quan tâm đến đứa con trai này, nhưng thực tế đi đâu cũng nghĩ cho nó.Lần này Chu Triều Dương cắt chức Thư Hàng dễ như trở bàn tay, càng khiến anh ta ý thức được trong lòng ông, cả đời này anh ta không thể nào vượt qua Chu Diễn.Chu Diễn lời cãi nhau với anh ta, quay người đi lên lầu.Cậu không nhìn thấy đằng sau lưng, Thư Hàng đang nhìn cậu với ánh mắt âm u.Đêm hôm đó, Chu Triều Dương trở về rất muộn. Dì giúp việc chuẩn bị toàn món ăn Chu Diễn thích nhất khi còn bé, Thư Hàng không xuất hiện trên bàn ăn.Chu Diễn ngoan ngoãn ăn đồ của mình.Chu Triều Dương hỏi, không biết Bạch Liễu Hân nghe tin từ đâu, bà ta múc một chén canh cho Chu Triều Dương, dè dặt nói: "Nó bảo tâm trạng không tốt, uống chút rượu, không muốn ăn cơm."Chu Triều Dương hừ một tiếng.Bạch Liễu Hân cười nịnh: "Dù sao Thư Hàng vẫn còn trẻ, khó tránh có lúc lầm lỡ, anh khuyên nó một chút là được. Thằng bé cũng biết sai rồi, hồi nãy em mới lên gặp, nó còn nói phải xin lỗi anh, đáng lẽ nó không nên rời đi ngay trước mặt nhiều cổ đông như thế."Chu Triều Dương không phản ứng gì.Bạch Liễu Hân xấu hổ, nhìn Chu Diễn mang dáng vẻ như chuyện này chẳng liên quan đến mình, trong lòng nghẹn ứ, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nói: "Tiểu Diễn, con cũng khuyên ba con đi, anh con chỉ là nhất thời phạm sai lầm thôi."Chu Diễn không thèm ngẩng đầu, Chu Triều Dương nhìn chòm xoáy trên đầu con trai, cáu kỉnh nói với Bạch Liễu Hân: "Nó thì biết cái quái gì đâu, em hỏi nó có ích gì?"Chu Diễn cúi đầu, nhân lúc ông không thấy trợn mắt trắng.Bạch Liễu Hân lộ vẻ khó xử, nhận ra Chu Triều Dương không có ý định để chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không có.Một giây sau, Chu Triều Dương bình tĩnh nói: "Uống cho lắm rồi mai lại than đau đầu, lát nữa em để dì giúp việc nấu canh giải rượu, rồi mang lên cho nó uống."Bạch Liễu Hân vui mừng đáp ứng.Trước khi đi ngủ, Chu Diễn biết Thư Hàng đi tới thư phòng Chu Triều Dương, cậu không tò mò hai người đã nói những gì.Cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tiêu Dịch, đầu bên kia vẫn không phản hồi.Chu Diễn từ bỏ, ném điện thoại sang một bên rồi đi ngủ.
Nửa đêm, cậu mơ mơ màng màn nghe thấy âm thanh điện thoại nên duỗi tay ra khỏi chăn, cầm lên ngó xem.Vốn tưởng là tin nhắn của Tiêu Dịch, ai ngờ lại là scandal nào đó.Toàn là vụ người đẹp nổi tiếng bị chụp ảnh đến nhà bạn trai trong đêm hôm khuya khoắt.Chu Diễn vô cùng bực bội, dù đang buồn ngủ vẫn không quên rủa thầm Tiêu Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tin Tức Tố Của Giáo Thảo Có Độc

Số ký tự: 0