Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 13
Chỉ Nguyện Trầm Mê
2024-07-15 21:26:50
“Trầm lang... A... Trầm lang... Muốn ta ách... Ừ a...”
Trong vòng xoáy tình dục lên đến đỉnh điểm, cuối cùng Mặc Đam cũng gọi ra tiếng gọi trong lòng.
Trầm Cố hơi dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người xà yêu càng sâu hơn.
“Ngô ách” Trong thanh âm của Mặc Đam đột nhiên mang theo chút đau đớn. Trầm Cố suy nghĩ chút liền biết, động tác hai người cũng hơi phóng túng chút, mặc dù Trầm Cố có cẩn thận, nhưng lúc kết hợp đến sâu lại dùng lực lớn không khỏi khiến bụng đi va chạm đến chấn động.
Trầm Cố một tay không ngừng an ủi thai bụng xao động của Mặc Đam, một bên lại có kỹ xảo lau hai nang túi lồi lên đằng trước của Mặc Đam, không ngừng để cho xà yêu nhanh hồn phi phách tán, theo một tiếng thét chói tai cao vút trước sau phun ra từng cỗ tinh hoa, mở to mắt liền chìm vào hôn mê.
Trầm Cố cầm tay phải đã vô tri giác của Mặc Đam, hạ xuống một nụ hôn nhàn nhạt lên mu bàn tay.
“Đam. Xin lỗi.”
Một tháng lại một tháng trôi qua rất nhanh lại rất chậm, bụng Mặc Đam thật sự càng ngày càng cao, càng thêm căng lớn, bây giờ đã sớm không có cách nào nằm ngửa nữa, bụng nặng nề to lớn sẽ chèn ép lên nội tạng và lưng khiến y không thở và không động đậy được. Nhưng mà những tư thế khác cũng không sẽ không thoải mái.
Vốn là bụng thon thả nay lại chứa năm thai nhi khỏe mạnh, bụng to lớn, bụng giống như muốn nứt vỡ ra vậy. Bàng quang bị chèn ép, luôn cảm thấy mắc tiểu, nhưng mà lúc khổ cực chống người đi nhà vệ sinh lại chỉ cho ra mấy giọt.
Ở dưới nơi âm u không thấy ánh mặt trời một thời gian dài, từ lúc có thai đến nay thân thể Mặc Đam càng thêm hư tổn lạnh lẽo, duy chỉ có một đoàn huyết nhục trong bụng kia là nóng như lửa, nóng đốt sự lạnh lẽo càng khiến Mặc Đam thấy khó chịu. Mặc Đam nằm nghiêng cũng thấy trăn trở khó chịu, hận không thể dùng móng nhọn mở bụng ra cho thoải mái, dứt khoát chống nạnh khó khăn đứng lên, vịn tường chậm rãi đi đi lại lại, bụng quá lớn khiến hai chân y không tự chủ tách ra, mỗi một bước đều cảm thấy nặng nề.
Áo choàng màu đen rộng rãi, chỉ buộc một cái đai bên hông, cấu tạo này càng lộ chiếc bụng to lớn nặng nề của xà yêu. Mặc Đam đã sớm không thể ôm lấy toàn bộ bụng. Nhìn ngang, bụng Mặc Đam đặc biệt tròn to, độ cong vô cùng lớn, khiến cho người nghĩ một giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống. Mặc Đam cũng chỉ có thể vịn tường mới có thể tránh cho việc bước đi mất trọng tâm mà ngã về phía trước.
Chưa đi được mấy bước, Mặc Đam đã không chịu nổi thở gấp một hơi lớn, chân cũng run lên. Đang muốn xoay người ngồi trở lại trên giường, một cảm giác ngộp trướng nhanh chóng truyền đến, trong lòng Mặc Đam quýnh lên, vội vàng đưa tay kéo vạt áo bên hông, nhưng càng kéo nhanh càng không kéo ra, ngược lại khiến tiết khố càng siết chặt lấy hạ thân.
Bụng dưới kìm nén đến run rẩy, Mặc Đam dù cố hít hơi cũng không ngừng được cảm giác muốn đi tiểu, gấp đến độ muốn khóc.
“Không… Đừng!”
___ Tí tách tí tách tiếng nước vang lên…
Cảm giác được y phục dưới thân bị chất lỏng ấm áp làm ướt, chảy dọc theo đôi chân mình quanh co đi xuống, đọng thành một bãi nhàn nhạt bên chân…
Bàng quang nhẹ một chút, Mặc Đam đỏ mắt.
Y không giữ được. Lại không giữ được.
Y biết bộ dạng xấu xí ôm bụng xách chân hiện nay không thể nhìn nổi, y vẫn cố nén không dám để Trầm Cố nhìn thấy bộ dáng thất thố chật vật bởi các triệu chứng trong thời kỳ mang thai của y.
Trong vòng xoáy tình dục lên đến đỉnh điểm, cuối cùng Mặc Đam cũng gọi ra tiếng gọi trong lòng.
Trầm Cố hơi dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người xà yêu càng sâu hơn.
“Ngô ách” Trong thanh âm của Mặc Đam đột nhiên mang theo chút đau đớn. Trầm Cố suy nghĩ chút liền biết, động tác hai người cũng hơi phóng túng chút, mặc dù Trầm Cố có cẩn thận, nhưng lúc kết hợp đến sâu lại dùng lực lớn không khỏi khiến bụng đi va chạm đến chấn động.
Trầm Cố một tay không ngừng an ủi thai bụng xao động của Mặc Đam, một bên lại có kỹ xảo lau hai nang túi lồi lên đằng trước của Mặc Đam, không ngừng để cho xà yêu nhanh hồn phi phách tán, theo một tiếng thét chói tai cao vút trước sau phun ra từng cỗ tinh hoa, mở to mắt liền chìm vào hôn mê.
Trầm Cố cầm tay phải đã vô tri giác của Mặc Đam, hạ xuống một nụ hôn nhàn nhạt lên mu bàn tay.
“Đam. Xin lỗi.”
Một tháng lại một tháng trôi qua rất nhanh lại rất chậm, bụng Mặc Đam thật sự càng ngày càng cao, càng thêm căng lớn, bây giờ đã sớm không có cách nào nằm ngửa nữa, bụng nặng nề to lớn sẽ chèn ép lên nội tạng và lưng khiến y không thở và không động đậy được. Nhưng mà những tư thế khác cũng không sẽ không thoải mái.
Vốn là bụng thon thả nay lại chứa năm thai nhi khỏe mạnh, bụng to lớn, bụng giống như muốn nứt vỡ ra vậy. Bàng quang bị chèn ép, luôn cảm thấy mắc tiểu, nhưng mà lúc khổ cực chống người đi nhà vệ sinh lại chỉ cho ra mấy giọt.
Ở dưới nơi âm u không thấy ánh mặt trời một thời gian dài, từ lúc có thai đến nay thân thể Mặc Đam càng thêm hư tổn lạnh lẽo, duy chỉ có một đoàn huyết nhục trong bụng kia là nóng như lửa, nóng đốt sự lạnh lẽo càng khiến Mặc Đam thấy khó chịu. Mặc Đam nằm nghiêng cũng thấy trăn trở khó chịu, hận không thể dùng móng nhọn mở bụng ra cho thoải mái, dứt khoát chống nạnh khó khăn đứng lên, vịn tường chậm rãi đi đi lại lại, bụng quá lớn khiến hai chân y không tự chủ tách ra, mỗi một bước đều cảm thấy nặng nề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Áo choàng màu đen rộng rãi, chỉ buộc một cái đai bên hông, cấu tạo này càng lộ chiếc bụng to lớn nặng nề của xà yêu. Mặc Đam đã sớm không thể ôm lấy toàn bộ bụng. Nhìn ngang, bụng Mặc Đam đặc biệt tròn to, độ cong vô cùng lớn, khiến cho người nghĩ một giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống. Mặc Đam cũng chỉ có thể vịn tường mới có thể tránh cho việc bước đi mất trọng tâm mà ngã về phía trước.
Chưa đi được mấy bước, Mặc Đam đã không chịu nổi thở gấp một hơi lớn, chân cũng run lên. Đang muốn xoay người ngồi trở lại trên giường, một cảm giác ngộp trướng nhanh chóng truyền đến, trong lòng Mặc Đam quýnh lên, vội vàng đưa tay kéo vạt áo bên hông, nhưng càng kéo nhanh càng không kéo ra, ngược lại khiến tiết khố càng siết chặt lấy hạ thân.
Bụng dưới kìm nén đến run rẩy, Mặc Đam dù cố hít hơi cũng không ngừng được cảm giác muốn đi tiểu, gấp đến độ muốn khóc.
“Không… Đừng!”
___ Tí tách tí tách tiếng nước vang lên…
Cảm giác được y phục dưới thân bị chất lỏng ấm áp làm ướt, chảy dọc theo đôi chân mình quanh co đi xuống, đọng thành một bãi nhàn nhạt bên chân…
Bàng quang nhẹ một chút, Mặc Đam đỏ mắt.
Y không giữ được. Lại không giữ được.
Y biết bộ dạng xấu xí ôm bụng xách chân hiện nay không thể nhìn nổi, y vẫn cố nén không dám để Trầm Cố nhìn thấy bộ dáng thất thố chật vật bởi các triệu chứng trong thời kỳ mang thai của y.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro