Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 16
Chỉ Nguyện Trầm Mê
2024-07-15 21:26:50
Trầm Cố suy nghĩ một chút, thoáng qua tỉnh táo lại liền làm. Xà yêu bụng lớn hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt ảm đạm suy yếu giống như chỉ còn một hơi, trước mắt hay làm giảm nhiệt độ là quan trọng nhất.
Trên mặt tái nhợt của xà yêu ửng đỏ khác thường, vặn vẹo gần như dữ tợn. Cho dù khó chịu như vậy, y hao tổn quá nhiều nguyên khí vẫn không tỉnh lại.
Ngay lúc này — thân thể Mặc Đam phát sinh biến hóa — da thịt vốn tái nhợt như lãnh ngọc thoáng hiện vảy màu đen cứng rắn, răng nanh bén nhọn mọc dài đâm ra khỏi môi mỏng đang đóng chặt…
*
Vảy màu đen xúc cảm như ngọc, lạnh như băng, cứng rắn, từng chút xíu bao trùm hai chân thon dài của Mặc Đam — y đang hiện nguyên hình!
Lần đầu tiên Trầm Cố thấy tình trạng như vậy, nhất thời không chớp mắt một mực nhìn chăm chú vào biến hóa của Mặc Đam.
Vảy dày đặc một mực lan tràn đến dưới rốn của dựng bụng, càng khiến da thịt bạch ngọc nửa người trên vẫn như cũ càng thêm tươi sáng.
Dưới chăn một trận lay động, hai chân vừa rồi còn làm phiền mình cuối cùng cũng hóa trở về thân rắn, Trầm Cố cúi đầu nhìn cũng không nhịn được ngược lại hít một hơi lạnh… Nửa thân trên của Mặc Đam vẫn là hình người, bộ phận từ rốn trở xuống nhưng lại biến thành thân rắn — một con mặc rắn nửa người to lớn!
Đuôi rắn rất dài, duỗi từ trong chăn lại vô lực rủ xuống trên đất.
Thời gian sống chung không ngắn, nhưng lần đầu tiên Trầm Cố nhìn thấy nguyên hình thật sự của xà yêu. Mặc dù biết y và Thanh Thanh đều là xà yêu, nhưng luôn sống chung nên một mực coi như không khác người thường, nhất là Mặc Đam, rõ ràng là lạnh lùng âm hàn, nhưng vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay hắn mặc bắt nạt làm bị thương ngược đãi, còn vẫn dùng ánh mắt không giấu được thâm tình như cũ nhìn về phía hắn.
Đạo hạnh tu hành tám trăm năm, Trầm Cố rõ ràng cái này ý nghĩa như thế nào.
Nhưng mà đại yêu như vậy, lại có thể bị Trầm Cố biến thành bộ dáng như bây giờ — Trầm Cố nhìn tỉ mỉ vào xà yêu — sắc mặt Mặc Đam tái nhợt gần như trong suốt, bụng to lớn một nửa bị vảy đen bao bọc, một nửa vẫn là làn da mềm mại tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình, dưới eo hóa thành đuôi rắn cường tráng, thứ vốn nên cương cân thiết cốt nhưng lúc này lại mềm yếu rũ xuống, càng tỏ vẻ dựng bụng to lớn nặng nề đến không chịu nổi gánh nặng… Một nửa vô cùng kiên cố, một nửa cực yếu ớt, cực hạn so sánh, kinh tâm động phách.
Trầm Cố có chút do dự, ngược lại không phải là sợ. Hắn ý thức được, chỉ là tư thế cùng giường ôm nhau như vậy, hình dạng người xà khác xa nhau như vậy, không nên tồn tại giữa quan hệ giữa hắn và Mặc Đam. Giữa bọn họ, vốn ngay cả tư cách nói ngăn cách cũng không có.
Giữa bọn họ, chẳng qua là ở chung trong đau khổ để chờ đợi dùng cốt nhục thành công cụ, để chấm dứt nhân quả.
Ánh mắt vô thức trượt đến bụng của xà yêu, bụng lớn cao vút, thai nhi chuyển động như trống, nơi đó gần như hút ép hết toàn bộ sinh mệnh của xà yêu.
Trầm Cố đột nhiên thanh tỉnh, Mặc Đam đang sốt cao, cộng thêm mang thai nặng nề hao tổn, y là do không đủ để bảo vệ bản thân mới hiện ra nguyên hình. Lúc này căn bản không phải lúc để quấn quýt về khoảng cách giữa hai người!
Trầm Cố lần nữa ôm chặt Mặc Đam, hai tay đặt lên bụng lớn của y, đem nhiệt lực toàn thân từng chút từng chút truyền cho thân thể lạnh như băng của y. Đuôi rắn mềm nhùn nhưng phẩm chất cứng rắn vô thức quấn quanh lấy hai chân Trầm Cố. Một người một rắn tư thế lại thân cận như vậy, giống như trời sinh bọn họ là giành cho nhau.
Trên mặt tái nhợt của xà yêu ửng đỏ khác thường, vặn vẹo gần như dữ tợn. Cho dù khó chịu như vậy, y hao tổn quá nhiều nguyên khí vẫn không tỉnh lại.
Ngay lúc này — thân thể Mặc Đam phát sinh biến hóa — da thịt vốn tái nhợt như lãnh ngọc thoáng hiện vảy màu đen cứng rắn, răng nanh bén nhọn mọc dài đâm ra khỏi môi mỏng đang đóng chặt…
*
Vảy màu đen xúc cảm như ngọc, lạnh như băng, cứng rắn, từng chút xíu bao trùm hai chân thon dài của Mặc Đam — y đang hiện nguyên hình!
Lần đầu tiên Trầm Cố thấy tình trạng như vậy, nhất thời không chớp mắt một mực nhìn chăm chú vào biến hóa của Mặc Đam.
Vảy dày đặc một mực lan tràn đến dưới rốn của dựng bụng, càng khiến da thịt bạch ngọc nửa người trên vẫn như cũ càng thêm tươi sáng.
Dưới chăn một trận lay động, hai chân vừa rồi còn làm phiền mình cuối cùng cũng hóa trở về thân rắn, Trầm Cố cúi đầu nhìn cũng không nhịn được ngược lại hít một hơi lạnh… Nửa thân trên của Mặc Đam vẫn là hình người, bộ phận từ rốn trở xuống nhưng lại biến thành thân rắn — một con mặc rắn nửa người to lớn!
Đuôi rắn rất dài, duỗi từ trong chăn lại vô lực rủ xuống trên đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian sống chung không ngắn, nhưng lần đầu tiên Trầm Cố nhìn thấy nguyên hình thật sự của xà yêu. Mặc dù biết y và Thanh Thanh đều là xà yêu, nhưng luôn sống chung nên một mực coi như không khác người thường, nhất là Mặc Đam, rõ ràng là lạnh lùng âm hàn, nhưng vĩnh viễn ở trong lòng bàn tay hắn mặc bắt nạt làm bị thương ngược đãi, còn vẫn dùng ánh mắt không giấu được thâm tình như cũ nhìn về phía hắn.
Đạo hạnh tu hành tám trăm năm, Trầm Cố rõ ràng cái này ý nghĩa như thế nào.
Nhưng mà đại yêu như vậy, lại có thể bị Trầm Cố biến thành bộ dáng như bây giờ — Trầm Cố nhìn tỉ mỉ vào xà yêu — sắc mặt Mặc Đam tái nhợt gần như trong suốt, bụng to lớn một nửa bị vảy đen bao bọc, một nửa vẫn là làn da mềm mại tuyết trắng, nhìn thấy mà giật mình, dưới eo hóa thành đuôi rắn cường tráng, thứ vốn nên cương cân thiết cốt nhưng lúc này lại mềm yếu rũ xuống, càng tỏ vẻ dựng bụng to lớn nặng nề đến không chịu nổi gánh nặng… Một nửa vô cùng kiên cố, một nửa cực yếu ớt, cực hạn so sánh, kinh tâm động phách.
Trầm Cố có chút do dự, ngược lại không phải là sợ. Hắn ý thức được, chỉ là tư thế cùng giường ôm nhau như vậy, hình dạng người xà khác xa nhau như vậy, không nên tồn tại giữa quan hệ giữa hắn và Mặc Đam. Giữa bọn họ, vốn ngay cả tư cách nói ngăn cách cũng không có.
Giữa bọn họ, chẳng qua là ở chung trong đau khổ để chờ đợi dùng cốt nhục thành công cụ, để chấm dứt nhân quả.
Ánh mắt vô thức trượt đến bụng của xà yêu, bụng lớn cao vút, thai nhi chuyển động như trống, nơi đó gần như hút ép hết toàn bộ sinh mệnh của xà yêu.
Trầm Cố đột nhiên thanh tỉnh, Mặc Đam đang sốt cao, cộng thêm mang thai nặng nề hao tổn, y là do không đủ để bảo vệ bản thân mới hiện ra nguyên hình. Lúc này căn bản không phải lúc để quấn quýt về khoảng cách giữa hai người!
Trầm Cố lần nữa ôm chặt Mặc Đam, hai tay đặt lên bụng lớn của y, đem nhiệt lực toàn thân từng chút từng chút truyền cho thân thể lạnh như băng của y. Đuôi rắn mềm nhùn nhưng phẩm chất cứng rắn vô thức quấn quanh lấy hai chân Trầm Cố. Một người một rắn tư thế lại thân cận như vậy, giống như trời sinh bọn họ là giành cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro