Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 23
Chỉ Nguyện Trầm Mê
2024-07-15 21:26:50
Trầm Cố không nói, thấy rõ ràng, trong lòng đã có cách.
Nước ối dưới thân xà yêu vẫn chảy tí tách tí tách như cũ, nhìn cái bụng căng lên để nhận ra tiết tấu cung lui của y, trước mắt đã là lúc sinh sản có xu hướng mãnh liệt.
Nhưng mà, dưới tầm mắt bị che kín bởi bụng lớn của Mặc Đam, sản huyệt dưới thân vốn nên mở ra, vẫn đóng chặt như cũ.
Chỉ có nước ối trong suốt vẫn chảy ra từng chút một.
Thân thể của y căn bản không có tiến vào trạng thái sắp sinh. Ngay cả chiếc bụng to lớn trĩu đến giống như hình giọt nước kia, chỉ có lúc dựa vào ưỡn thẳng lên mới đi xuống được một chút.
Mặc dù Mặc Đam đã phải chịu đựng trăm lần đau khi lâm bồn, nhưng bào thai trong bụng y, thậm chí còn chưa vào chậu.
Từng giây từng phút, cũng chỉ như vậy.
Thống khổ của Mặc Đam giống như vĩnh viễn không có cuối.
Trình độ bụng Mặc Đam biến hình bằng mắt thường có thể thấy được, bụng trong quá trình mang thai vốn mượt mà trắng như tuyết nay theo sự đấm đá va chạm mà xé thành hình thù kỳ lạ quái dị, nhìn mà xấu kinh khủng.
Cung lui của sản phu xà yêu càng ngày càng dày, cường độ cũng càng ngày càng lớn, dựng bụng một hồi trở nên cứng rắn một hồi lại lỏng xuống. Càng về sau bụng cũng càng cứng rắn như đá.
Theo lý, lúc này nên dùng trợ sản dược, đỡ sản phu đi lại một chút, trợ giúp Mặc Đam mở sản huyệt nhanh hơn. Nếu không thai nhi đi xuống nhanh nhưng chậm chạp không vào lâm bồn, sản huyệt đóng chặt, sản phu sợ rằng chỉ biết đau đến chết, sinh đến chết ngộp.
Mà Trầm Cố cũng không có bất kỳ tham gia gì.
Trong lòng hắn bình tĩnh trước đó chưa từng có.
Hắn biết, tất cả những thứ Mặc Đam cần không phải là hắn phải làm gì. Hắn chỉ cần nhìn.
Ôn nhu duy nhất có thể làm, chẳng qua là đưa tay chạm vào bụng xà yêu, xoa xoa thai bụng cứng rắn như đá. Mà điều này, không có bất kỳ tác dụng gì.
Hoặc có thể một chút ôn nhu này cho xà yêu ảo giác, mặt Mặc Đam nhăn nhó cố nặn ra nụ cười, rõ ràng ý thức đã sớm yếu ớt hỗn độn, ánh mắt nhưng lại bá một chút sáng lên, giống như thắp lên ánh sáng.
Mặc Đam si ngốc nhìn Trầm Cố, thâm tình khiến tái nhợt trên mặt y đổi thành ánh sáng tươi đẹp: “Trầm lang, Đam nhất định sẽ sinh hạ hài tử vì ngươi, hài tử của chúng ta.”
Trầm Cố im lặng.
Ánh mắt Mặc Đam nhìn Trầm Cố nhu tình như nước, dù thân thể có chịu đựng đau đớn tột đỉnh. Lúc trước đối mặt với Trầm Cố y luôn dùng lãnh khốc, khiêu khích và tình cảm đè nén mà mình không có cách nào che giấu, cho dù sau đó thời kỳ cuối mang thai mềm yếu vô lực y cũng chỉ dám ở lúc ý thức không rõ mới dám buông thả mình.
Mà giờ khắc này, hoặc là do đau đớn kịch liệt khi sinh sản khiến cho y không còn sức lực để che giấu, hoặc là y tham vọng buông thả chân chính, ánh mắt của hắn là tất cả của y, không chút che giấu.
Y yêu hắn.
*
Mặc Đam mở chân càng rộng ra, hoàn toàn không quan tâm tư thế như vậy sẽ ngượng ngùng, bụng lớn chèn giữa hai chân dài trắng nõn, Mặc Đam siết chặt chăn dưới thân. Hít thở sâu, nặng nề dùng sức.
Tiếng kêu thảm thiết bị đè ở trong lồng ngực hóa thành phập phồng kịch liệt, mắt Mặc Đam đang nhắm trợn tròn, thân thể đau đến run rẩy.
Chân dùng sức đạp ván giường, eo, chân kéo căng thành một đường cong cực điểm. Mà y giống như điên, không để ý đến đau đớn, chỉ một mực liều mạng dùng sức. Môi cũng đều bị cắn nát.
Nước ối dưới thân xà yêu vẫn chảy tí tách tí tách như cũ, nhìn cái bụng căng lên để nhận ra tiết tấu cung lui của y, trước mắt đã là lúc sinh sản có xu hướng mãnh liệt.
Nhưng mà, dưới tầm mắt bị che kín bởi bụng lớn của Mặc Đam, sản huyệt dưới thân vốn nên mở ra, vẫn đóng chặt như cũ.
Chỉ có nước ối trong suốt vẫn chảy ra từng chút một.
Thân thể của y căn bản không có tiến vào trạng thái sắp sinh. Ngay cả chiếc bụng to lớn trĩu đến giống như hình giọt nước kia, chỉ có lúc dựa vào ưỡn thẳng lên mới đi xuống được một chút.
Mặc dù Mặc Đam đã phải chịu đựng trăm lần đau khi lâm bồn, nhưng bào thai trong bụng y, thậm chí còn chưa vào chậu.
Từng giây từng phút, cũng chỉ như vậy.
Thống khổ của Mặc Đam giống như vĩnh viễn không có cuối.
Trình độ bụng Mặc Đam biến hình bằng mắt thường có thể thấy được, bụng trong quá trình mang thai vốn mượt mà trắng như tuyết nay theo sự đấm đá va chạm mà xé thành hình thù kỳ lạ quái dị, nhìn mà xấu kinh khủng.
Cung lui của sản phu xà yêu càng ngày càng dày, cường độ cũng càng ngày càng lớn, dựng bụng một hồi trở nên cứng rắn một hồi lại lỏng xuống. Càng về sau bụng cũng càng cứng rắn như đá.
Theo lý, lúc này nên dùng trợ sản dược, đỡ sản phu đi lại một chút, trợ giúp Mặc Đam mở sản huyệt nhanh hơn. Nếu không thai nhi đi xuống nhanh nhưng chậm chạp không vào lâm bồn, sản huyệt đóng chặt, sản phu sợ rằng chỉ biết đau đến chết, sinh đến chết ngộp.
Mà Trầm Cố cũng không có bất kỳ tham gia gì.
Trong lòng hắn bình tĩnh trước đó chưa từng có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn biết, tất cả những thứ Mặc Đam cần không phải là hắn phải làm gì. Hắn chỉ cần nhìn.
Ôn nhu duy nhất có thể làm, chẳng qua là đưa tay chạm vào bụng xà yêu, xoa xoa thai bụng cứng rắn như đá. Mà điều này, không có bất kỳ tác dụng gì.
Hoặc có thể một chút ôn nhu này cho xà yêu ảo giác, mặt Mặc Đam nhăn nhó cố nặn ra nụ cười, rõ ràng ý thức đã sớm yếu ớt hỗn độn, ánh mắt nhưng lại bá một chút sáng lên, giống như thắp lên ánh sáng.
Mặc Đam si ngốc nhìn Trầm Cố, thâm tình khiến tái nhợt trên mặt y đổi thành ánh sáng tươi đẹp: “Trầm lang, Đam nhất định sẽ sinh hạ hài tử vì ngươi, hài tử của chúng ta.”
Trầm Cố im lặng.
Ánh mắt Mặc Đam nhìn Trầm Cố nhu tình như nước, dù thân thể có chịu đựng đau đớn tột đỉnh. Lúc trước đối mặt với Trầm Cố y luôn dùng lãnh khốc, khiêu khích và tình cảm đè nén mà mình không có cách nào che giấu, cho dù sau đó thời kỳ cuối mang thai mềm yếu vô lực y cũng chỉ dám ở lúc ý thức không rõ mới dám buông thả mình.
Mà giờ khắc này, hoặc là do đau đớn kịch liệt khi sinh sản khiến cho y không còn sức lực để che giấu, hoặc là y tham vọng buông thả chân chính, ánh mắt của hắn là tất cả của y, không chút che giấu.
Y yêu hắn.
*
Mặc Đam mở chân càng rộng ra, hoàn toàn không quan tâm tư thế như vậy sẽ ngượng ngùng, bụng lớn chèn giữa hai chân dài trắng nõn, Mặc Đam siết chặt chăn dưới thân. Hít thở sâu, nặng nề dùng sức.
Tiếng kêu thảm thiết bị đè ở trong lồng ngực hóa thành phập phồng kịch liệt, mắt Mặc Đam đang nhắm trợn tròn, thân thể đau đến run rẩy.
Chân dùng sức đạp ván giường, eo, chân kéo căng thành một đường cong cực điểm. Mà y giống như điên, không để ý đến đau đớn, chỉ một mực liều mạng dùng sức. Môi cũng đều bị cắn nát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro