Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 33
Chỉ Nguyện Trầm Mê
2024-07-15 21:26:50
Trầm Cố nhẹ nhàng cọ cọ mặt Mặc Đam, da Mặc Đam ảm đạm nhão, một đầu tóc đen cũng khô héo như cỏ. Hô hấp của y nặng nề chậm chạp, máu trong thân thể cũng chảy khó khăn.
Trầm Cố biết y cố chống mạng như vậy thật ra thì càng thống khổ hơn. Nếu hắn thật yêu Mặc Đam, nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn y chịu hành hạ như vậy. Nhưng là hắn chỉ có thương tiếc Mặc Đam, vì vậy cũng chỉ có thể theo tâm nguyện của Mặc Đam, để cho y và mình có thể ôm nhau ôm nhau lâu hơn một chút.
*
Nửa tháng này đối với Mặc Đam mà nói gần như là giấc mộng ngọt ngào xinh đẹp nhất để cho người say mê. Mỗi ngày Trầm Cố đều ở bên người y, lau mồ hôi cho y, đút y thuốc thang, ôm y, hôn y, trong mắt đều là y.
Mặc Đam hạnh phúc nhanh muốn chết, vì vậy càng không chịu chết đi, nhu tình mật ý như vậy, một khi hưởng qua như thế nào chịu dứt bỏ.
Duyên sản thống khổ không thể nghi ngờ là kéo dài quá trình hành hạ khi sinh sản, một chén thuốc Mặc Đam uống theo thời gian từng giờ trôi qua mà không còn tác dụng như trước nữa. Nhìn y nằm yên lặng ở trên giường, chẳng qua là suy yếu không sức lực lăn lộn kêu đau thôi.
Mặc Đam càng ngày càng ngủ mê man trong thời gian dài, còn có bao nhiêu lần là đau ngất đi nữa, mỗi lần Trầm Cố ôm lấy y tổng sẽ phát hiện chăn đệm dưới thân y đều bị mồ hôi làm ướt sũng, mà bụng lớn kia từ lúc lộ rõ ra vẫn luôn tiếp tục tác phong từ trước cho đến nay một khắc không chịu yên.
Nhưng mà mỗi đêm Mặc Đam đều dùng thanh âm nhỏ đến gần như không nghe thấy hô tên hắn. Trầm Cố biết suy nghĩ của Mặc Đam, hắn lấy được quá ít quá ít từ nơi của mình, vì vậy hắn liền chăm sóc càng thêm tỉ mỉ chút.
Trầm Cố không phải cái dạng người đa tình nhân từ gì, nhưng thế không phải có nghĩa là loại người lòng lang dạ sói. Đối đãi với người một lòng yêu mình, cũng chẳng qua là nói rõ thực tế không cho người mong đợi giả dối, cũng sẽ không tận lực làm nhục tấm lòng chân thật đó. Nếu như không phải là có chuyện Thanh Thanh đằng trước, hắn sẽ không đối đãi tàn nhẫn như vậy với Mặc Đam. Hôm nay Mặc Đam đáng thương như vậy, trong lòng hắn cũng không phải là không cảm động.
Cũng chẳng qua chỉ có thể cho y một trận mộng đẹp cuối cùng thôi.
Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.
Trầm Cố chỉ đốt một ngọn đèn vàng, dưới ánh đèn ấm áp hơi tối sắc mặt Mặc Đam cũng không lộ vẻ khó coi như vậy.
Trầm Cố cởi áo mỏng trên người Mặc Đam, lúc chạng vạng tối xà yêu lại là một trận đau phải chết, đau khổ cả người ra mồ hôi lạnh, mới vừa uống thuốc hôn mê ngủ. Trước mắt Trầm Cố liền thừa dịp y không biết dọn dẹp thay y.
Thật ra thì với người luôn vào trong tình trạng nguy hiểm như Mặc Đam thì vốn không cần chú trọng quá nhiều như vậy, chẳng qua là trong lòng Mặc Đam để ý, dung nhan của y hư tổn đến không chấp nhận được, chỉ nguyện ở trước mặt người yêu giữ sạch sẽ tối thiểu, ít nhất, không cần có mùi không tốt…
Hôm nay Trầm Cố đối với y rất là dung túng, Mặc Đam yêu sạch sẽ, hắn liền không ngại khổ cực dọn dẹp thay y.
Cởi y phục ra, Trầm Cố cầm khăn mềm thấm ướt nhẹ nhàng lau chùi mỗi một tấc thân thể của Mặc Đam, không chỉ là do Mặc Đam thích sạch sẽ, càng là muốn cho trên người y nhẹ nhàng thoải mái chút.
Trầm Cố biết y cố chống mạng như vậy thật ra thì càng thống khổ hơn. Nếu hắn thật yêu Mặc Đam, nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn y chịu hành hạ như vậy. Nhưng là hắn chỉ có thương tiếc Mặc Đam, vì vậy cũng chỉ có thể theo tâm nguyện của Mặc Đam, để cho y và mình có thể ôm nhau ôm nhau lâu hơn một chút.
*
Nửa tháng này đối với Mặc Đam mà nói gần như là giấc mộng ngọt ngào xinh đẹp nhất để cho người say mê. Mỗi ngày Trầm Cố đều ở bên người y, lau mồ hôi cho y, đút y thuốc thang, ôm y, hôn y, trong mắt đều là y.
Mặc Đam hạnh phúc nhanh muốn chết, vì vậy càng không chịu chết đi, nhu tình mật ý như vậy, một khi hưởng qua như thế nào chịu dứt bỏ.
Duyên sản thống khổ không thể nghi ngờ là kéo dài quá trình hành hạ khi sinh sản, một chén thuốc Mặc Đam uống theo thời gian từng giờ trôi qua mà không còn tác dụng như trước nữa. Nhìn y nằm yên lặng ở trên giường, chẳng qua là suy yếu không sức lực lăn lộn kêu đau thôi.
Mặc Đam càng ngày càng ngủ mê man trong thời gian dài, còn có bao nhiêu lần là đau ngất đi nữa, mỗi lần Trầm Cố ôm lấy y tổng sẽ phát hiện chăn đệm dưới thân y đều bị mồ hôi làm ướt sũng, mà bụng lớn kia từ lúc lộ rõ ra vẫn luôn tiếp tục tác phong từ trước cho đến nay một khắc không chịu yên.
Nhưng mà mỗi đêm Mặc Đam đều dùng thanh âm nhỏ đến gần như không nghe thấy hô tên hắn. Trầm Cố biết suy nghĩ của Mặc Đam, hắn lấy được quá ít quá ít từ nơi của mình, vì vậy hắn liền chăm sóc càng thêm tỉ mỉ chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trầm Cố không phải cái dạng người đa tình nhân từ gì, nhưng thế không phải có nghĩa là loại người lòng lang dạ sói. Đối đãi với người một lòng yêu mình, cũng chẳng qua là nói rõ thực tế không cho người mong đợi giả dối, cũng sẽ không tận lực làm nhục tấm lòng chân thật đó. Nếu như không phải là có chuyện Thanh Thanh đằng trước, hắn sẽ không đối đãi tàn nhẫn như vậy với Mặc Đam. Hôm nay Mặc Đam đáng thương như vậy, trong lòng hắn cũng không phải là không cảm động.
Cũng chẳng qua chỉ có thể cho y một trận mộng đẹp cuối cùng thôi.
Đêm khuya, vạn vật yên tĩnh.
Trầm Cố chỉ đốt một ngọn đèn vàng, dưới ánh đèn ấm áp hơi tối sắc mặt Mặc Đam cũng không lộ vẻ khó coi như vậy.
Trầm Cố cởi áo mỏng trên người Mặc Đam, lúc chạng vạng tối xà yêu lại là một trận đau phải chết, đau khổ cả người ra mồ hôi lạnh, mới vừa uống thuốc hôn mê ngủ. Trước mắt Trầm Cố liền thừa dịp y không biết dọn dẹp thay y.
Thật ra thì với người luôn vào trong tình trạng nguy hiểm như Mặc Đam thì vốn không cần chú trọng quá nhiều như vậy, chẳng qua là trong lòng Mặc Đam để ý, dung nhan của y hư tổn đến không chấp nhận được, chỉ nguyện ở trước mặt người yêu giữ sạch sẽ tối thiểu, ít nhất, không cần có mùi không tốt…
Hôm nay Trầm Cố đối với y rất là dung túng, Mặc Đam yêu sạch sẽ, hắn liền không ngại khổ cực dọn dẹp thay y.
Cởi y phục ra, Trầm Cố cầm khăn mềm thấm ướt nhẹ nhàng lau chùi mỗi một tấc thân thể của Mặc Đam, không chỉ là do Mặc Đam thích sạch sẽ, càng là muốn cho trên người y nhẹ nhàng thoải mái chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro