Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt
Chương 7
Chỉ Nguyện Trầm Mê
2024-07-15 21:26:50
Nhẹ nhàng đặt xà yêu lên giường, vốn không tính dày vò y nhiều hơn nữa, dù sao mới có bầu hài tử. Chính muốn lùi ra, tầng thịt non trong hoa huy*t kia lại vội vàng siết chặt kéo căng hút giữ lại. Hai ngón tay nhẹ nhàng kéo vạt áo Trầm Cố, vì vậy lại lần nữa cúi người cúi người, vân vũ không nghỉ.
*
Hồi lâu lại hồi lâu, không biết thỏa mãn Mặc Đam cuối cùng cũng ngủ thật say, trong cơ thể vẫn tham lam ngậm Trầm Cố, trong tư thế hai người liên tiếp kết hợp chặt chẽ.
Lần này, Trầm Cố cũng không có ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn đưa tay sờ lên bụng Mặc Đam, nơi đó vẫn bằng phẳng mượt mà như cũ.
Mặc Đam là xà yêu, thân thể da thịt luôn lành lạnh độ ấm thấp, trừ lúc hoan ái tình nhiệt còn lại đều u lạnh không có mồ hôi. Nhưng lúc Trầm Cố cảm nhận được sự ấm áp của bụng dưới lòng bàn tay theo hô hấp mà hơi phập phồng.
Cả người máu lạnh băng cơ tuyết cốt Mặc Đam, lúc này trong bụng thật sự đã có cốt nhục của hắn.
Trầm Cố biết, rất nhanh, bụng bằng phẳng này sẽ nhô lên, dần dần tạo thành độ cong thật lớn, sinh mạng của trẻ thơ sẽ điên cuồng hấp thu năng lượng của cơ thể cha, thể hiện bằng sự thống khổ của dựng phu phải chịu, dùng sự luyện ngục vô tận này hóa giải nhân quả tội ác…
Nhưng bây giờ, Trầm Cố phải đợi Mặc Đam tự phát hiện ra sự xuất hiện của hài tử…
Tin tưởng, sẽ không lâu lắm.
Hài tử, không cho phép quá lâu.
Có Trầm Cố bên người Mặc Đam chưa bao giờ biết tự kiềm chế, nhưng cảm giác dựng dục sinh mệnh nhỏ trong bụng cũng không thể khinh thường, mặc dù phát hiện muộn hơn so với một người cha khác, nhưng Mặc Đam có thể xác định, mình đã mang thai hài tử của Trầm Cố.
Sau một cái chớp mắt mừng rỡ to lớn, là mất mác buồn bã.
Mặc Đam thật là trông chờ mang thai, cũng không bởi vì y có biết bao mẫu tính biết bao yêu hài tử, y là xà yêu máu lạnh, tình cảm huyết mạch, thương hại từ bi loại vật này căn bản không hề có. Giống như ban đầu y có thể không nháy mắt hưởng thụ hành hạ chết đi tên tiểu thanh sắp sinh cùng hài tử không thể tha thứ trong bụng hắn kia.
Mặc trông chờ hài tử trong bụng, chỉ bởi vì hài tử là của Trầm Cố và y. Khái niệm hài tử đối với Mặc Đam mà nói, là tín vật — chứng minh giữa y và Trầm Cố có cái mà loài người gọi là phu thê thật sự, là công cụ — duy trì sự gắn kết giữa y và Trầm Cố, xâm chiếm tất cả những dấu vết vô nghĩa do thanh xà để lại.
Y biết, hài tử trong bụng là hình cụ hành hạ là ác ma đòi mạng, những thứ ác ma này đến từ sự khác biệt trời sinh giữa người và yêu, đến từ sự hận thù và trả thù của một người cha khác đối với người phụ thân này.
Nhưng mà, nếu không phải có loại đường tắt này, Trầm Cố mà y yêu đến điên cuồng ngay cả nhìn cũng không nhìn y một cái, lại càng sẽ không trải qua mấy ngày yêu thương tiêu hồn khiến cho người say mê cuồng loạn muốn chết này.
Cho nên, hắn chân chân thật thật mong đợi hài tử này, chân chân thật thật vui mừng.
Nhưng mà, hài tử đến cùng là phá vỡ tất cả những mộng tưởng thoáng qua này.
Nhân quả sớm biết, hài tử đến, lớn lên, ý nghĩ là đến gần với ý định trả thù hành hạ như dự tính ban đầu. Trầm Cố, hắn sẽ còn lần lượt xuất hiện, sáng lạn bóng tối vô tận của y sao?
*
Hồi lâu lại hồi lâu, không biết thỏa mãn Mặc Đam cuối cùng cũng ngủ thật say, trong cơ thể vẫn tham lam ngậm Trầm Cố, trong tư thế hai người liên tiếp kết hợp chặt chẽ.
Lần này, Trầm Cố cũng không có ngay lập tức đứng dậy rời đi.
Hắn đưa tay sờ lên bụng Mặc Đam, nơi đó vẫn bằng phẳng mượt mà như cũ.
Mặc Đam là xà yêu, thân thể da thịt luôn lành lạnh độ ấm thấp, trừ lúc hoan ái tình nhiệt còn lại đều u lạnh không có mồ hôi. Nhưng lúc Trầm Cố cảm nhận được sự ấm áp của bụng dưới lòng bàn tay theo hô hấp mà hơi phập phồng.
Cả người máu lạnh băng cơ tuyết cốt Mặc Đam, lúc này trong bụng thật sự đã có cốt nhục của hắn.
Trầm Cố biết, rất nhanh, bụng bằng phẳng này sẽ nhô lên, dần dần tạo thành độ cong thật lớn, sinh mạng của trẻ thơ sẽ điên cuồng hấp thu năng lượng của cơ thể cha, thể hiện bằng sự thống khổ của dựng phu phải chịu, dùng sự luyện ngục vô tận này hóa giải nhân quả tội ác…
Nhưng bây giờ, Trầm Cố phải đợi Mặc Đam tự phát hiện ra sự xuất hiện của hài tử…
Tin tưởng, sẽ không lâu lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hài tử, không cho phép quá lâu.
Có Trầm Cố bên người Mặc Đam chưa bao giờ biết tự kiềm chế, nhưng cảm giác dựng dục sinh mệnh nhỏ trong bụng cũng không thể khinh thường, mặc dù phát hiện muộn hơn so với một người cha khác, nhưng Mặc Đam có thể xác định, mình đã mang thai hài tử của Trầm Cố.
Sau một cái chớp mắt mừng rỡ to lớn, là mất mác buồn bã.
Mặc Đam thật là trông chờ mang thai, cũng không bởi vì y có biết bao mẫu tính biết bao yêu hài tử, y là xà yêu máu lạnh, tình cảm huyết mạch, thương hại từ bi loại vật này căn bản không hề có. Giống như ban đầu y có thể không nháy mắt hưởng thụ hành hạ chết đi tên tiểu thanh sắp sinh cùng hài tử không thể tha thứ trong bụng hắn kia.
Mặc trông chờ hài tử trong bụng, chỉ bởi vì hài tử là của Trầm Cố và y. Khái niệm hài tử đối với Mặc Đam mà nói, là tín vật — chứng minh giữa y và Trầm Cố có cái mà loài người gọi là phu thê thật sự, là công cụ — duy trì sự gắn kết giữa y và Trầm Cố, xâm chiếm tất cả những dấu vết vô nghĩa do thanh xà để lại.
Y biết, hài tử trong bụng là hình cụ hành hạ là ác ma đòi mạng, những thứ ác ma này đến từ sự khác biệt trời sinh giữa người và yêu, đến từ sự hận thù và trả thù của một người cha khác đối với người phụ thân này.
Nhưng mà, nếu không phải có loại đường tắt này, Trầm Cố mà y yêu đến điên cuồng ngay cả nhìn cũng không nhìn y một cái, lại càng sẽ không trải qua mấy ngày yêu thương tiêu hồn khiến cho người say mê cuồng loạn muốn chết này.
Cho nên, hắn chân chân thật thật mong đợi hài tử này, chân chân thật thật vui mừng.
Nhưng mà, hài tử đến cùng là phá vỡ tất cả những mộng tưởng thoáng qua này.
Nhân quả sớm biết, hài tử đến, lớn lên, ý nghĩ là đến gần với ý định trả thù hành hạ như dự tính ban đầu. Trầm Cố, hắn sẽ còn lần lượt xuất hiện, sáng lạn bóng tối vô tận của y sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro