Anh chỉ tới xem...
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
2024-11-04 01:39:39
Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Cua ????
***
Mấy ngày sau, tiệc tối nghênh đón người mới đã bắt đầu.
Vừa lúc bắt đầu kỉ niệm tròn một trăm năm thành lập trường, các bạn học mỗi người đều mang một phong cách khác nhau, thậm chí có rất nhiều học sinh trường khác chạy tới xem náo nhiệt.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, trong lễ đường đã có hàng ngàn người ngồi. Thậm chí ở lễ đường còn bố trí màn hình điện tử lớn phát sóng trực tiếp hậu trường.
Mà lúc này ở hậu trường lại loạn thành một đống...
Mười mấy tiết mục biểu diễn đều ở phía sau cánh gà. Điện thoại di động, giá treo quần áo đều bị đẩy tới đẩy lui, ầm ầm vang lên, tiếng kêu la kết hợp với tiếng bước chân tạo nên một khung cảnh vô cùng ồn ào náo động.
Bùi Yên cùng với mấy nữ sinh khác ở trong phòng hóa trang, vì có chuyên môn nên tự trang điểm cho nhau, vừa mới tô son môi xong, trưởng ban văn nghệ đã nói:
"Tổ múa ba lê mau đi đến phòng bên cạnh thay quần áo! Mau lên các em!"
Vì thế mà mấy cô gái lại mã bất đình đề đến phòng bên cạnh. Một lát sau, sau khi thay đồ xong, Bùi Yên liền mau chóng bước ra khỏi phòng.
(mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước)
Chiếc váy lụa cô gái nhỏ đang mặc được xõa xuống, được thiết kế một cách tinh tế, đem lấy vòng eo thon nhỏ đến một tay có thể ôm hết.
Sau lưng váy đan xen với lụa, như đi theo cô gái nhỏ mà phiêu dật.
(phiêu dật: nhẹ nhàng, nhàn hạ, thoát ra khỏi sự ràng buộc của cuộc đời)
Đôi chân cô gái nhỏ thon dài thẳng tắp, trắng mịn một cách không tì vết, đôi giày ba lê màu hồng nhạt quấn sát cẳng chân, phảng phất như một cánh hoa đang nở rộ.
Rõ ràng những người đi múa đều mặc giống nhau nhưng ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà đặt trên người Bùi Yên. Sau khi trang điểm, khuôn mặt cô gái nhỏ vốn đã xinh đẹp nay còn càng tinh xào hơn, như vừa bước ra khỏi một bức họa tuyệt đẹp.
Mọi người đều như ngừng thở một lúc, sau đó trăm miệng một lời mà trầm trồ: "Oaa!", chỉ kém không đem ánh mắt dán trên người Bùi Yên suốt.
Trưởng ban văn nghệ cũng sửng sốt vài giây, sau đó xấu hổ mà "khụ" một tiếng:
"Trước tiên mọi người nghỉ ngơi đi đã, sau tiết mục thứ ba mới đến chúng ta. Bây giờ ai muốn đi vệ sinh thì bây giờ đi đi, nửa giờ sau tất cả chúng ta tập trung ở đây nhé!"
Bùi Yên cũng không quen với việc ở chung phòng với nhiều người như vậy, bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Mới vừa đi đến cầu thang, vòng eo nhỏ đã bị một bàn tay to bắt lấy, trực tiếp kéo vào góc khuất tối ở hành lang.
"A....."
Cô gái nhỏ sợ tới mức kêu một tiếng, đang định cố hết sức giãy giụa thì cảm thấy hơi thở quen thuộc của người kia. Bùi Yên ngước mắt lên nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú, cô gái nhỏ trong nháy mắt đã thả lỏng người, oán trách nói:
"Dịch Phong, anh dọa em sợ rồi."
Lâm Dịch Phong đem cô gái nhỏ ngồi trên tay vịn cầu thang, ôm thật chặt. Thấy mình với cô nhóc cao gần bằng nhau, đầu của người đàn ông liền chôn ở cổ cô gái, thâm tình mà ngửi trên người cô gái, khắp hơi thở của người đàn ông tràn ngập mùi của cô.
"Bảo bối, anh rất nhớ em!"
Cô gái nhỏ cả ngày đều ở phòng hóa trang, điện thoại cũng không thèm nghe, vì thế mà người đàn ông này không nhịn được mà đến tận hậu trường trộm người.
Người đàn ông nắm lấy cằm của Bùi Yên, gấp đến mức không thể chờ được mà hôn lên môi nhỏ xinh của cô gái, còn chưa kịp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt mềm kia liền bị mu bàn tay cô gái che lại, nhỏ giọng ngăn:
"Trôi mất son môi...."
Người đàn ông này mỗi lần sau khi hôn cô, môi lần nào cũng sưng lên, nếu như vậy tí nữa lên sân khấu sẽ bị người ta cười chết mất.
Môi của Lâm Dịch Phong dừng lại ở lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, ngại hôn không đủ, nên hôn thêm một cái nữa.
Như vậy đã giảm bớt được nỗi nhớ nhung trong lòng, người đàn ông mới gỡ bàn tay nhỏ đang che xuống, cúi đầu đánh giá cô gái.
Cô gái nhỏ lúc này đây đang trang điểm, phía đuôi mắt sáng được điểm thêm vài nét vẽ làm cho người khác cảm thấy cô như một bông hoa nở rộ vào tháng ba, đẹp đến mức không gì sánh được.
Mà tinh tế nhất có lẽ là phần dưới xương quai xanh của cô, chắc là vì chính mình mút cắn bộ ngực sữa của cô quá nhiều lần. Mà giờ đây ở đó đã bị ren váy bao bọc lấy, lộ ra khe rãnh thật sâu.
Lâm Dịch Phong cảm thấy hô hấp khó khăn, bàn tay to ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, làm cho cả người cô gái mềm mại như không xương dính sát vào. Môi mỏng của anh dán ở bên tai cô gái, khàn khàn nói nhỏ:
"Thật muốn đem em giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào nhìn đến..."
Hơi thở nóng bỏng ở bên tai khiến cả người Bùi Yên nóng lên, cô chôn mặt mình lên vai của người đàn ông, mặt nghiêng đi để nhìn đôi mắt u ám của anh:
"Dịch Phong, anh phải nghiêm túc xem em khiêu vũ đó nha!"
Đuôi mắt của Bùi Yên hơi cong lên, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong.
Cô hi vọng người đàn ông này có thể nhìn thấy ở cô có một mặt tốt đẹp.
Tựa như việc cô gái nhỏ nhìn người đàn ông này một cách chăm chú, một cách mê muội. Bùi Yên cũng khát vọng ở bản thân cũng có được một thứ hấp dẫn anh.
Trong lồng ngực của người đàn ông, gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, đôi môi kiều diễm, dường như có chút mật trên đó. Trong đôi mắt Bùi Yên dường như có hơi nước, trong tâm nhộn nhạo, ánh mắt có vẻ mê man.
Lâm Dịch Phong dùng tay che khuất đi đôi mắt đang rực rỡ lung linh của cô gái nhỏ, không thể ngăn cản được việc trái tim đang đập thật nhanh, trong lòng cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Cô gái nhỏ này nhất định không biết, anh không cần cô phải làm bất cứ việc gì cả, anh chỉ hận không thể đem những ngôi sao sáng trên bầu trời xuống cho cô kia kìa!
Người đàn ông cuối cùng cũng không nhịn được, bèn cúi xuống hôn ở khóe môi cô gái, cảm thấy áp lực mà mở miệng: "Yên tâm đi, anh chỉ tới xem một mình em!"
Chẳng cần quan tâm thế giới này như nào, anh cũng chỉ xem một mình em!
- --
Người chủ trì vừa xuống dưới sân khấu, sau khi giới thiệu chương trình xong, một trận vỗ tay nồng nhiệt truyền đến.
Mấy nữ sinh đứng ở hai bên sâu khấu chuẩn bị, trưởng ban văn nghề cầm lấy đồng hồ bấm giây, bắt đầu đếm ngược —
10,9..... 3,2,1
Rèm hai bên được kéo ra, sâu khấu lúc này đây lộng lẫy đến mức khiến người ta lóa mắt. Bùi Yên với một thân váy lụa trắng là người đầu tiên nhón chân vào bàn, đứng phía sau chính là những nữ sinh mặc giống nhau.
Giai điệu được cất lên, hàng ngàn đôi mắt tập trung ngắm nhìn.
Trong lòng cô gái nhỏ lúc này chỉ có khẩn trương, cô chớp mắt nhìn thấy ở trên tầng hai có những ánh sáng đèn sau của di động đung đưa như đang cổ vũ. Cô gái bình tĩnh đi xuống, quanh tai chỉ còn lại những lời trấn an của người đàn ông:
"Những lúc mà em khẩn trương, hãy nhìn về phía ánh đèn đang lay động, đó chính là anh, em hãy tưởng tưởng chỉ có anh và em, em khiêu vũ cho mình anh xem."
Khóe miệng Bùi Yên bất giác cong lên, thân thể tự di chuyển theo âm nhạc. Cô gái nhỏ nhón mũi chân, giơ tay, xoay tròn.
Thân hình thon dài yểu điệu, lưng thẳng kết hợp với cổ duyên dáng trắng ngần.
Mỗi một lần cánh tay mở ra, tựa như đang phảng phất những cánh hoa được tung ra, đó là một đóa hoa đẹp một cách diễm lệ, đang nở rộ. Nhưng cũng như phảng phất sâu bên trong là một rừng rậm, đó chính là cô gái nhỏ đạp trên những cành cây để mà linh động múa may linh tinh.
Trong không gian an tĩnh lại, mà những âm thanh cũng lan tràn mở rộng ra.
Tất cả mọi người giờ đây đều đắm chìm vào cô gái nhỏ. Cô gái ấy vừa múa một dáng điệu tuyệt mĩ trên sân khấu, đầu óc Vệ Diễn đột nhiên nhớ ra.
Ở một mảnh hỗn độn bên trong đầu, hắn thấy một cô gái nhỏ mặc váy dài ở trước pháo hoa mà khiêu vũ, làn váy duy trì một độ cong hoàn mĩ. Một vòng lại một vòng, đều đem hồn anh ta mà đoạt mất.
Cô gái ấy cách một tầng lớp sương mù như ẩn như hiện, mỗi khi hắn sắp nhìn rõ lại biến mất trong bóng đêm.
Hắn liều mạng chạy theo cô ấy, nhưng cô gái dường như lại cách hắn một khoảng rất rất xa, hắn không thể chạm tới được. Mỗi khi vừa đụng chạm đến, cô gái liền xoay tròn làn váy, một lần nữa lại bay tới nơi xa.
Vệ Diễn hình như điên rồi, hắn không ngừng hò hét, cầu xin cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn chính mình.
Một lúc sau nhạc tắt, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn cười: "A Diễn....."
Mà khuôn mặt kia cùng với người trên sân khấu lại giống nhau y như đúc, kết hợp với khóe miệng đang cười tươi không hề sai chút nào.
Trong nháy mắt, ảo ảnh liền biến mất, trên sâu khấu lúc này cũng đã múa xong, phía dưới liền vỗ tay như sấm.
Vệ Diễn cũng không biết làm sao, đột nhiên nước mắt lại rơi đầy mặt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Đối ba người bọn họ, mọi người có thể tìm đến truyện "Nam chính đều yêu ta", những mà quá ngược đó, bộ này còn ngọt chút đó nha~
Về Vệ Vệ, tôi cũng không muốn ngược hắn đâu, việc hắn tiếc nuối nhất ở đời trước chính là làm Yên Yên bị tổn thương, hắn cũng không cho bất cứ ai trợ giúp, cho nên có thể xem là hắn đang hoàn thành tiếc nuối đi. Đương nhiên khẳng định là Yên Yên không bị ngược nha, có người muốn thương tổn cô gái nhỏ, còn chưa đụng tới đã bị giải quyết rồi.
Edit có lời muốn nói: hôm nay mải zui đùa, team có thêm 2 bạn cute đến edit đó nha mn oii:>
Edit: Cua ????
***
Mấy ngày sau, tiệc tối nghênh đón người mới đã bắt đầu.
Vừa lúc bắt đầu kỉ niệm tròn một trăm năm thành lập trường, các bạn học mỗi người đều mang một phong cách khác nhau, thậm chí có rất nhiều học sinh trường khác chạy tới xem náo nhiệt.
Tiệc tối còn chưa bắt đầu, trong lễ đường đã có hàng ngàn người ngồi. Thậm chí ở lễ đường còn bố trí màn hình điện tử lớn phát sóng trực tiếp hậu trường.
Mà lúc này ở hậu trường lại loạn thành một đống...
Mười mấy tiết mục biểu diễn đều ở phía sau cánh gà. Điện thoại di động, giá treo quần áo đều bị đẩy tới đẩy lui, ầm ầm vang lên, tiếng kêu la kết hợp với tiếng bước chân tạo nên một khung cảnh vô cùng ồn ào náo động.
Bùi Yên cùng với mấy nữ sinh khác ở trong phòng hóa trang, vì có chuyên môn nên tự trang điểm cho nhau, vừa mới tô son môi xong, trưởng ban văn nghệ đã nói:
"Tổ múa ba lê mau đi đến phòng bên cạnh thay quần áo! Mau lên các em!"
Vì thế mà mấy cô gái lại mã bất đình đề đến phòng bên cạnh. Một lát sau, sau khi thay đồ xong, Bùi Yên liền mau chóng bước ra khỏi phòng.
(mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước)
Chiếc váy lụa cô gái nhỏ đang mặc được xõa xuống, được thiết kế một cách tinh tế, đem lấy vòng eo thon nhỏ đến một tay có thể ôm hết.
Sau lưng váy đan xen với lụa, như đi theo cô gái nhỏ mà phiêu dật.
(phiêu dật: nhẹ nhàng, nhàn hạ, thoát ra khỏi sự ràng buộc của cuộc đời)
Đôi chân cô gái nhỏ thon dài thẳng tắp, trắng mịn một cách không tì vết, đôi giày ba lê màu hồng nhạt quấn sát cẳng chân, phảng phất như một cánh hoa đang nở rộ.
Rõ ràng những người đi múa đều mặc giống nhau nhưng ánh mắt mọi người đều không tự chủ được mà đặt trên người Bùi Yên. Sau khi trang điểm, khuôn mặt cô gái nhỏ vốn đã xinh đẹp nay còn càng tinh xào hơn, như vừa bước ra khỏi một bức họa tuyệt đẹp.
Mọi người đều như ngừng thở một lúc, sau đó trăm miệng một lời mà trầm trồ: "Oaa!", chỉ kém không đem ánh mắt dán trên người Bùi Yên suốt.
Trưởng ban văn nghệ cũng sửng sốt vài giây, sau đó xấu hổ mà "khụ" một tiếng:
"Trước tiên mọi người nghỉ ngơi đi đã, sau tiết mục thứ ba mới đến chúng ta. Bây giờ ai muốn đi vệ sinh thì bây giờ đi đi, nửa giờ sau tất cả chúng ta tập trung ở đây nhé!"
Bùi Yên cũng không quen với việc ở chung phòng với nhiều người như vậy, bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Mới vừa đi đến cầu thang, vòng eo nhỏ đã bị một bàn tay to bắt lấy, trực tiếp kéo vào góc khuất tối ở hành lang.
"A....."
Cô gái nhỏ sợ tới mức kêu một tiếng, đang định cố hết sức giãy giụa thì cảm thấy hơi thở quen thuộc của người kia. Bùi Yên ngước mắt lên nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn tú, cô gái nhỏ trong nháy mắt đã thả lỏng người, oán trách nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dịch Phong, anh dọa em sợ rồi."
Lâm Dịch Phong đem cô gái nhỏ ngồi trên tay vịn cầu thang, ôm thật chặt. Thấy mình với cô nhóc cao gần bằng nhau, đầu của người đàn ông liền chôn ở cổ cô gái, thâm tình mà ngửi trên người cô gái, khắp hơi thở của người đàn ông tràn ngập mùi của cô.
"Bảo bối, anh rất nhớ em!"
Cô gái nhỏ cả ngày đều ở phòng hóa trang, điện thoại cũng không thèm nghe, vì thế mà người đàn ông này không nhịn được mà đến tận hậu trường trộm người.
Người đàn ông nắm lấy cằm của Bùi Yên, gấp đến mức không thể chờ được mà hôn lên môi nhỏ xinh của cô gái, còn chưa kịp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt mềm kia liền bị mu bàn tay cô gái che lại, nhỏ giọng ngăn:
"Trôi mất son môi...."
Người đàn ông này mỗi lần sau khi hôn cô, môi lần nào cũng sưng lên, nếu như vậy tí nữa lên sân khấu sẽ bị người ta cười chết mất.
Môi của Lâm Dịch Phong dừng lại ở lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ, ngại hôn không đủ, nên hôn thêm một cái nữa.
Như vậy đã giảm bớt được nỗi nhớ nhung trong lòng, người đàn ông mới gỡ bàn tay nhỏ đang che xuống, cúi đầu đánh giá cô gái.
Cô gái nhỏ lúc này đây đang trang điểm, phía đuôi mắt sáng được điểm thêm vài nét vẽ làm cho người khác cảm thấy cô như một bông hoa nở rộ vào tháng ba, đẹp đến mức không gì sánh được.
Mà tinh tế nhất có lẽ là phần dưới xương quai xanh của cô, chắc là vì chính mình mút cắn bộ ngực sữa của cô quá nhiều lần. Mà giờ đây ở đó đã bị ren váy bao bọc lấy, lộ ra khe rãnh thật sâu.
Lâm Dịch Phong cảm thấy hô hấp khó khăn, bàn tay to ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, làm cho cả người cô gái mềm mại như không xương dính sát vào. Môi mỏng của anh dán ở bên tai cô gái, khàn khàn nói nhỏ:
"Thật muốn đem em giấu đi, không cho bất cứ kẻ nào nhìn đến..."
Hơi thở nóng bỏng ở bên tai khiến cả người Bùi Yên nóng lên, cô chôn mặt mình lên vai của người đàn ông, mặt nghiêng đi để nhìn đôi mắt u ám của anh:
"Dịch Phong, anh phải nghiêm túc xem em khiêu vũ đó nha!"
Đuôi mắt của Bùi Yên hơi cong lên, đáy mắt tràn đầy ánh sáng chờ mong.
Cô hi vọng người đàn ông này có thể nhìn thấy ở cô có một mặt tốt đẹp.
Tựa như việc cô gái nhỏ nhìn người đàn ông này một cách chăm chú, một cách mê muội. Bùi Yên cũng khát vọng ở bản thân cũng có được một thứ hấp dẫn anh.
Trong lồng ngực của người đàn ông, gương mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, đôi môi kiều diễm, dường như có chút mật trên đó. Trong đôi mắt Bùi Yên dường như có hơi nước, trong tâm nhộn nhạo, ánh mắt có vẻ mê man.
Lâm Dịch Phong dùng tay che khuất đi đôi mắt đang rực rỡ lung linh của cô gái nhỏ, không thể ngăn cản được việc trái tim đang đập thật nhanh, trong lòng cũng mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Cô gái nhỏ này nhất định không biết, anh không cần cô phải làm bất cứ việc gì cả, anh chỉ hận không thể đem những ngôi sao sáng trên bầu trời xuống cho cô kia kìa!
Người đàn ông cuối cùng cũng không nhịn được, bèn cúi xuống hôn ở khóe môi cô gái, cảm thấy áp lực mà mở miệng: "Yên tâm đi, anh chỉ tới xem một mình em!"
Chẳng cần quan tâm thế giới này như nào, anh cũng chỉ xem một mình em!
- --
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người chủ trì vừa xuống dưới sân khấu, sau khi giới thiệu chương trình xong, một trận vỗ tay nồng nhiệt truyền đến.
Mấy nữ sinh đứng ở hai bên sâu khấu chuẩn bị, trưởng ban văn nghề cầm lấy đồng hồ bấm giây, bắt đầu đếm ngược —
10,9..... 3,2,1
Rèm hai bên được kéo ra, sâu khấu lúc này đây lộng lẫy đến mức khiến người ta lóa mắt. Bùi Yên với một thân váy lụa trắng là người đầu tiên nhón chân vào bàn, đứng phía sau chính là những nữ sinh mặc giống nhau.
Giai điệu được cất lên, hàng ngàn đôi mắt tập trung ngắm nhìn.
Trong lòng cô gái nhỏ lúc này chỉ có khẩn trương, cô chớp mắt nhìn thấy ở trên tầng hai có những ánh sáng đèn sau của di động đung đưa như đang cổ vũ. Cô gái bình tĩnh đi xuống, quanh tai chỉ còn lại những lời trấn an của người đàn ông:
"Những lúc mà em khẩn trương, hãy nhìn về phía ánh đèn đang lay động, đó chính là anh, em hãy tưởng tưởng chỉ có anh và em, em khiêu vũ cho mình anh xem."
Khóe miệng Bùi Yên bất giác cong lên, thân thể tự di chuyển theo âm nhạc. Cô gái nhỏ nhón mũi chân, giơ tay, xoay tròn.
Thân hình thon dài yểu điệu, lưng thẳng kết hợp với cổ duyên dáng trắng ngần.
Mỗi một lần cánh tay mở ra, tựa như đang phảng phất những cánh hoa được tung ra, đó là một đóa hoa đẹp một cách diễm lệ, đang nở rộ. Nhưng cũng như phảng phất sâu bên trong là một rừng rậm, đó chính là cô gái nhỏ đạp trên những cành cây để mà linh động múa may linh tinh.
Trong không gian an tĩnh lại, mà những âm thanh cũng lan tràn mở rộng ra.
Tất cả mọi người giờ đây đều đắm chìm vào cô gái nhỏ. Cô gái ấy vừa múa một dáng điệu tuyệt mĩ trên sân khấu, đầu óc Vệ Diễn đột nhiên nhớ ra.
Ở một mảnh hỗn độn bên trong đầu, hắn thấy một cô gái nhỏ mặc váy dài ở trước pháo hoa mà khiêu vũ, làn váy duy trì một độ cong hoàn mĩ. Một vòng lại một vòng, đều đem hồn anh ta mà đoạt mất.
Cô gái ấy cách một tầng lớp sương mù như ẩn như hiện, mỗi khi hắn sắp nhìn rõ lại biến mất trong bóng đêm.
Hắn liều mạng chạy theo cô ấy, nhưng cô gái dường như lại cách hắn một khoảng rất rất xa, hắn không thể chạm tới được. Mỗi khi vừa đụng chạm đến, cô gái liền xoay tròn làn váy, một lần nữa lại bay tới nơi xa.
Vệ Diễn hình như điên rồi, hắn không ngừng hò hét, cầu xin cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn chính mình.
Một lúc sau nhạc tắt, cô gái nhỏ rốt cuộc cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn hắn cười: "A Diễn....."
Mà khuôn mặt kia cùng với người trên sân khấu lại giống nhau y như đúc, kết hợp với khóe miệng đang cười tươi không hề sai chút nào.
Trong nháy mắt, ảo ảnh liền biến mất, trên sâu khấu lúc này cũng đã múa xong, phía dưới liền vỗ tay như sấm.
Vệ Diễn cũng không biết làm sao, đột nhiên nước mắt lại rơi đầy mặt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Đối ba người bọn họ, mọi người có thể tìm đến truyện "Nam chính đều yêu ta", những mà quá ngược đó, bộ này còn ngọt chút đó nha~
Về Vệ Vệ, tôi cũng không muốn ngược hắn đâu, việc hắn tiếc nuối nhất ở đời trước chính là làm Yên Yên bị tổn thương, hắn cũng không cho bất cứ ai trợ giúp, cho nên có thể xem là hắn đang hoàn thành tiếc nuối đi. Đương nhiên khẳng định là Yên Yên không bị ngược nha, có người muốn thương tổn cô gái nhỏ, còn chưa đụng tới đã bị giải quyết rồi.
Edit có lời muốn nói: hôm nay mải zui đùa, team có thêm 2 bạn cute đến edit đó nha mn oii:>
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro