(Cao H): "Chị d...
Cửu Ngũ Đích Mạch Điền
2024-11-04 01:39:39
Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Sam
***
Bùi Yên bừng tỉnh, không còn mơ màng như ban nãy nữa mà nơm nớp lo sợ, ỷ lại nằm trong ngực người đàn ông, nghẹn họng trách mắng.
Chẳng phải anh nói con bé sẽ không tỉnh sao? Cô gái nhỏ cắn chặt môi, tim đập thình thịch.
Em ấy có phát hiện không nhỉ?
Người đàn ông phía sau đen mặt, thầm nghĩ ngày mai nên trị cái tật đặt đồng hồ báo thức lúc nửa đêm của em họ.
Anh dục cầu bất mãn ôm cô nhóc, cắn vành tai cô mút ra mút vào, còn cự vật cứng rắn nhanh chóng ngóc đầu lên.
Lâm Dịch Phong không dùng lực mạnh nhưng vẫn cắm sâu bên trong hoa huy*t, từng tấc thịt non mềm bao chặt anh, sau đó rút ra.
Bùi Yên chú ý chỗ giường bên, chưa từng chú ý động tĩnh của người đàn ông, lúc côn th*t cắm vào, cô không chuẩn bị kịp trở nên run rẩy.
"Ân a~"
Cô gái nhỏ ảo não che miệng lại, toàn thân cô đổ mồ hôi, xong rồi, Lâm Linh sẽ nghe thấy mất.
Tiếng ngâm nga đánh bật không gian yên tĩnh, Lâm Linh nằm trên giường im lặng lướt điện thoại, cô bé chợt sửng sốt, buồn bực nghiêng đầu hỏi.
"Chị dâu, em đánh thức chị sao?" Cô bé đặt đồng hồ vì muốn tranh giành vé biểu diễn, vốn định tốc chiến tốc thắng rồi đi ngủ, ai dè lại làm chị dâu tỉnh dậy.
Cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi chị... Ôi... chăn rơi xuống đất rồi..."
Thiếu nữ bật đèn điện thoại, soi thấy một nửa chăn bông rớt trên thảm.
Vì thế, cô bé ngồi lên nhặt chăn giúp cô.
"Không... Không cần... Để chị tự làm..."
Bùi Yên sợ hãi, nếu Lâm Linh xuống giường sẽ thấy cảnh xấu hổ này, tay nhỏ vội vàng đè chặt người đàn ông đang làm loạn bắp đùi cô.
Thôi xong đời... Anh chết chắc...
Lâm Dịch Phong cười khẽ, trời sinh tính người đàn ông kiêu ngạo, từ xưa đến nay chưa đặt mình trong tình huống kích thích như bây giờ, anh chỉ muốn bắt nạt thỏ con đang run bần bật mãi thôi.
Chăn bông che khuất nơi giao hợp giữa hai người, anh nắm lấy ngực sữa cô gái nhỏ, bá đạo xoa nắn.
Ngón trỏ mân mê viên anh đào nhòn nhọn, nghiền áp cả bầu ngực trắng tuyết, hai luồng nhũ thịt bị anh chơi đùa, nở rộ hoàn toàn trong lòng bàn tay anh.
côn th*t bên dưới lại rút ra "Ba" một tiếng, lại tiếp tục cắm vào, rút ra... Lặp đi lặp lại mấy hồi.
"Chị dâu, chị làm gì vậy? Âm thanh gì thế nhỉ?"
Lâm Linh đờ đẫn, kỳ quái thật, dường như cô bé nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?
Người đàn ông ác ý "cày cấy" trên người Bùi Yên, côn th*t nhờ nước mật giàn giụa đâm thọc, tiếng nước nhớp nháp phát ra.
Nhiệt độ trong chăn tăng cao, khuôn mặt cô đỏ ửng, lúc lên cao trào tâm trí mơ hồ không rõ, còn phải miễn cưỡng tìm cách đối phó thiếu nữ Lâm Linh.
"Không... Không có gì đâu... Là tiếng nuốt nước bọt thôi..."
Ngón chân cô co quắp, hai chân liều mạng nhích lên, nâng người né tránh sự xâm chiếm của anh, cho dù cô có trốn như thế nào vẫn bị cây nhiệt chày cắm vững vàng.
Cô gái nhỏ muốn khóc, vươn tay xuống dưới, tưởng cô bảo vệ được nơi tư mật ướt dầm dề, anh lại túm chặt tay cô đưa đến chỗ giao hoan đang phun mật dịch.
Hai cánh hoa trướng đau đến mức căng ra, đánh mất hình dạng e lệ ban đầu.
Ngày thường, bất kể lúc nào tiểu huyệt cũng cắn chặt anh không buông... Người đàn ông cố tình rút hơn phân nửa côn th*t, đặt tay cô gái nhỏ lên thân gậy thô tráng...
d*m thủy đầy tay, trong cơ thể cô...
Bùi Yên thẹn thùng muốn chui xuống đất, mắt hạnh óng ánh nước, cô quay đầu hôn lên môi anh xin tha, miệng còn nức nở...
Ngày mai được không... Đừng làm nữa...
Lâm Dịch Phong đầu hàng, xoay người cô gái nhỏ đối mặt anh, bàn tay to xốc chăn che kín đỉnh đầu.
"Bảo bối, ngày mai về phòng ngủ."
Người đàn ông lẩm bẩm bên tai, anh nâng một chân cô nhóc, quy đầu cọ tới cọ lui âm hộ non nớt.
Bùi Yên không tìm được cách nào khác ngoài việc đáp ứng anh, cắn môi mỏng gật đầu, nghĩ ngợi làm sao để đuổi anh ra khỏi đây.
Nghe bé con đồng ý, Lâm Dịch Phong thỏa mãn thở dài, đầu lưỡi dọc theo cánh môi chui vào, nhẹ cắn như đang thưởng thức quả đào chín.
Thừa dịp cô gái nhỏ sức cùng lực kiệt, một lần nữa quy đầu chiếm đoạt hoa phùng, từng tầng mị thịt bao bọc anh.
"Anh còn chưa bắn ra..."
Người đàn ông đang đút vào người cô, không rõ anh lên án hay giải thích cho cô hiểu, tay anh sờ soạng mông nhỏ đầy đặn.
Chỗ trong chăn phồng lên ngày càng run rẩy, tiếng vang vọng truyền đến thiếu nữ mặt đầy dấu chấm hỏi...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Edit: Sam
***
Bùi Yên bừng tỉnh, không còn mơ màng như ban nãy nữa mà nơm nớp lo sợ, ỷ lại nằm trong ngực người đàn ông, nghẹn họng trách mắng.
Chẳng phải anh nói con bé sẽ không tỉnh sao? Cô gái nhỏ cắn chặt môi, tim đập thình thịch.
Em ấy có phát hiện không nhỉ?
Người đàn ông phía sau đen mặt, thầm nghĩ ngày mai nên trị cái tật đặt đồng hồ báo thức lúc nửa đêm của em họ.
Anh dục cầu bất mãn ôm cô nhóc, cắn vành tai cô mút ra mút vào, còn cự vật cứng rắn nhanh chóng ngóc đầu lên.
Lâm Dịch Phong không dùng lực mạnh nhưng vẫn cắm sâu bên trong hoa huy*t, từng tấc thịt non mềm bao chặt anh, sau đó rút ra.
Bùi Yên chú ý chỗ giường bên, chưa từng chú ý động tĩnh của người đàn ông, lúc côn th*t cắm vào, cô không chuẩn bị kịp trở nên run rẩy.
"Ân a~"
Cô gái nhỏ ảo não che miệng lại, toàn thân cô đổ mồ hôi, xong rồi, Lâm Linh sẽ nghe thấy mất.
Tiếng ngâm nga đánh bật không gian yên tĩnh, Lâm Linh nằm trên giường im lặng lướt điện thoại, cô bé chợt sửng sốt, buồn bực nghiêng đầu hỏi.
"Chị dâu, em đánh thức chị sao?" Cô bé đặt đồng hồ vì muốn tranh giành vé biểu diễn, vốn định tốc chiến tốc thắng rồi đi ngủ, ai dè lại làm chị dâu tỉnh dậy.
Cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ áy náy: "Xin lỗi chị... Ôi... chăn rơi xuống đất rồi..."
Thiếu nữ bật đèn điện thoại, soi thấy một nửa chăn bông rớt trên thảm.
Vì thế, cô bé ngồi lên nhặt chăn giúp cô.
"Không... Không cần... Để chị tự làm..."
Bùi Yên sợ hãi, nếu Lâm Linh xuống giường sẽ thấy cảnh xấu hổ này, tay nhỏ vội vàng đè chặt người đàn ông đang làm loạn bắp đùi cô.
Thôi xong đời... Anh chết chắc...
Lâm Dịch Phong cười khẽ, trời sinh tính người đàn ông kiêu ngạo, từ xưa đến nay chưa đặt mình trong tình huống kích thích như bây giờ, anh chỉ muốn bắt nạt thỏ con đang run bần bật mãi thôi.
Chăn bông che khuất nơi giao hợp giữa hai người, anh nắm lấy ngực sữa cô gái nhỏ, bá đạo xoa nắn.
Ngón trỏ mân mê viên anh đào nhòn nhọn, nghiền áp cả bầu ngực trắng tuyết, hai luồng nhũ thịt bị anh chơi đùa, nở rộ hoàn toàn trong lòng bàn tay anh.
côn th*t bên dưới lại rút ra "Ba" một tiếng, lại tiếp tục cắm vào, rút ra... Lặp đi lặp lại mấy hồi.
"Chị dâu, chị làm gì vậy? Âm thanh gì thế nhỉ?"
Lâm Linh đờ đẫn, kỳ quái thật, dường như cô bé nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?
Người đàn ông ác ý "cày cấy" trên người Bùi Yên, côn th*t nhờ nước mật giàn giụa đâm thọc, tiếng nước nhớp nháp phát ra.
Nhiệt độ trong chăn tăng cao, khuôn mặt cô đỏ ửng, lúc lên cao trào tâm trí mơ hồ không rõ, còn phải miễn cưỡng tìm cách đối phó thiếu nữ Lâm Linh.
"Không... Không có gì đâu... Là tiếng nuốt nước bọt thôi..."
Ngón chân cô co quắp, hai chân liều mạng nhích lên, nâng người né tránh sự xâm chiếm của anh, cho dù cô có trốn như thế nào vẫn bị cây nhiệt chày cắm vững vàng.
Cô gái nhỏ muốn khóc, vươn tay xuống dưới, tưởng cô bảo vệ được nơi tư mật ướt dầm dề, anh lại túm chặt tay cô đưa đến chỗ giao hoan đang phun mật dịch.
Hai cánh hoa trướng đau đến mức căng ra, đánh mất hình dạng e lệ ban đầu.
Ngày thường, bất kể lúc nào tiểu huyệt cũng cắn chặt anh không buông... Người đàn ông cố tình rút hơn phân nửa côn th*t, đặt tay cô gái nhỏ lên thân gậy thô tráng...
d*m thủy đầy tay, trong cơ thể cô...
Bùi Yên thẹn thùng muốn chui xuống đất, mắt hạnh óng ánh nước, cô quay đầu hôn lên môi anh xin tha, miệng còn nức nở...
Ngày mai được không... Đừng làm nữa...
Lâm Dịch Phong đầu hàng, xoay người cô gái nhỏ đối mặt anh, bàn tay to xốc chăn che kín đỉnh đầu.
"Bảo bối, ngày mai về phòng ngủ."
Người đàn ông lẩm bẩm bên tai, anh nâng một chân cô nhóc, quy đầu cọ tới cọ lui âm hộ non nớt.
Bùi Yên không tìm được cách nào khác ngoài việc đáp ứng anh, cắn môi mỏng gật đầu, nghĩ ngợi làm sao để đuổi anh ra khỏi đây.
Nghe bé con đồng ý, Lâm Dịch Phong thỏa mãn thở dài, đầu lưỡi dọc theo cánh môi chui vào, nhẹ cắn như đang thưởng thức quả đào chín.
Thừa dịp cô gái nhỏ sức cùng lực kiệt, một lần nữa quy đầu chiếm đoạt hoa phùng, từng tầng mị thịt bao bọc anh.
"Anh còn chưa bắn ra..."
Người đàn ông đang đút vào người cô, không rõ anh lên án hay giải thích cho cô hiểu, tay anh sờ soạng mông nhỏ đầy đặn.
Chỗ trong chăn phồng lên ngày càng run rẩy, tiếng vang vọng truyền đến thiếu nữ mặt đầy dấu chấm hỏi...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro